DƯỠNG LONG HÓA THẦN - MẠC CA



Lúc này, đi theo phía sau lưng của nàng là một cô bé tuổi chừng mười sáu, mười bảy gì đó, dáng người của thiếu nữ này so với mẹ nàng hoàn toàn không hề thua kém một chút nào. Chỉ có điều, trên người nàng mặc dù ăn mặc rách rưới, thế nhưng trên mặt thì lại bịt kín, tạo ra một thứ cảm giác không được hài hòa.





Nhìn thấy thiếu nữ này, cả Elicia và Triệu Vũ đều có chút giật mình.



“Ngươi muốn lừa gạt ai? Ngay cả nữ nhân xấu xí như vậy, ngươi cũng dám đem đến cho chủ nhân của ta hay sao?”



Elicia sở dĩ giật mình, bởi vì nàng có thể nhìn thấy được khuôn mặt xấu xí ở dưới lớp khăn bịt mặt của thiếu nữ. Thậm chí, nàng chỉ vừa mới nhìn đến, đã nhịn không được mà muốn buồn nôn một trận.



Bất quá, Triệu Vũ giật mình lại không phải vì vấn đề này. Mà hắn cảm nhận được lực lượng nguyền rủa tà ác ở trên người của nàng. Thứ lực lượng này, đáng lý ra không nên xuất hiện ở trên người một kẻ phàm nhân như nàng mới đúng. Nhưng không hiểu vì lý do gì đó, nó lại xuất hiện ở trên người của thiếu nữ này.



“Chủ nhân, ngài…”



Nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Triệu Vũ lúc này, Elicia còn tưởng rằng hắn đã bị thân hình của thiếu nữ này mê hoặc, nên mới ý định đi lên, đem khăn bịt mặt của thiếu nữ tháo ra.



Chỉ có điều, Triệu Vũ lại đưa tay ra ngăn lại. Sau đó, ánh mắt vô cùng thâm ý mà nhìn lấy thiếu nữ kia vài lần. Cuối cùng, hắn mới dừng lại ở trên người của thiếu phụ trước mặt, giọng nói có chút lạnh nhạt, nói ra: “Từ nay về sau, các ngươi chính là người của ta. Chỉ cần thành thật ở bên cạnh ta, nghe theo lời của ta, cuộc sống của các ngươi sẽ không cần phải lo lắng, vất vả như thế này nữa!”



Lời này của hắn vừa nói ra, nhất thời làm cho chúng nữ đều vô cùng kinh ngạc. Mà thiếu nữ mang khăn bịt mặt thì lại có vẻ sợ hãi, vội vàng lui người lại, núp ở phía sau lưng của mẹ mình.



Thế nhưng, phản ứng tiếp theo của thiếu phụ càng làm cho mọi người ngạc nhiên hơn, ngay cả Triệu Vũ cũng không thể nào hiểu được.



“Thưa đại nhân, ta biết ngài là người tốt, ngài nhất định sẽ che chở cho mẹ con chúng ta. Thế nhưng, con gái của ta, nàng…”



Nói đến đây, thiếu phụ bỗng nhiên đem tay giật lấy khăn che mặt của thiếu nữ, làm cho chúng nữ đều kinh hãi che miệng hô lên một tiếng. Cho dù Elicia đã nhận ra khuôn mặt xấu xí của thiếu nữ từ trước, nhưng ngay cả nàng cũng nhịn không được mà phải lui lại vài bước.



Đối với phản ứng của mọi người, hai mẹ con thiếu phụ đều thu vào trong mắt. Nhưng hiển nhiên, các nàng đã rất quen thuộc với phản ứng như vậy, nên cũng không có cảm giác gì lạ. Ngay sau đó, thiếu phụ mới đem khăn che mặt lần nữa quấn lên trên mặt của con gái mình. Tiếp đó, nàng mới bắt đầu đem thân thế của mình và con gái nói ra một lần.



Sở dĩ hai mẹ con các nàng phải lưu lạc đến tình trạng hôm nay, không phải vì các nàng quá xấu xí hay lười biếng gì cả. Mà bởi vì trên người của con gái nàng mang theo một thứ lực lượng nguyền rủa vô cùng khủng khiếp. Chỉ cần là người vừa tiếp xúc đến, nhẹ thì bị bệnh tật suốt đời, nặng thì có thể mất đi tính mạng. Chính vì thế, mọi người đều không ai dám tới gần mẹ con các nàng. Dần dần, các nàng bị người ở đây xa lánh, đành phải sống một cuộc sống lang thang, không có một nơi nương tựa.



Mặc dù như vậy, nhưng nàng vẫn cương quyết không muốn đem con gái của mình vứt bỏ lại một mình. Thậm chí, cho dù bán đi danh dự của bản thân, nàng vẫn muốn cùng con gái vượt qua những tháng ngày bất hạnh này.



Nghe được những lời tường thuật của nàng, chúng nữ đều không khỏi thông cảm mà đưa mắt nhìn lấy hai mẹ con các nàng. Chỉ có điều, việc trên người thiếu nữ có lực lượng nguyền rủa, cùng thân thể không được sạch sẽ của thiếu phụ, khiến cho các nàng khó mà chấp nhận để hai mẹ con bọn họ ở bên cạnh của Triệu Vũ được.



Dường như nhìn thấu được suy nghĩ này của chúng nữ, thiếu phụ lúc này bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, sau đó liên tục dập đầu, nói ra: “Đại nhân, chỉ cần ngài có thể thu lưu mẹ con chúng ta, ta nhất định sẽ mang ơn của ngài suốt đời. Cho dù có phải làm trâu làm ngựa, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng này, ta cũng sẽ không do dự!”



Bịch… Bịch… Bịch…



Nhìn thấy thiếu phụ dập đầu đến vỡ trán, chảy máu, nhưng thiếu nữ vẫn không hề có phản ứng gì, nàng chỉ lặng lẽ nhìn lấy đám người Triệu Vũ chằm chằm. Nhưng từ trong ánh mắt của nàng, Triệu Vũ lại có thể nhìn ra được sự oán hận, phẫn nộ, cùng với không cam lòng.



Đối với việc này, Triệu Vũ lại chẳng xem vào đâu. Nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường mà thôi, hắn còn không đến mức sợ hãi như vậy. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của thiếu nữ, Triệu Vũ lại đi tới trước mặt thiếu phụ, đem thân thể của nàng nâng lên. Cuối cùng, hắn mới lạnh lùng nói ra: “Các ngươi sau này chính là người của ta. Ngoại trừ ta ra, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến các ngươi, kể cả là chính mình, rõ chưa?”



Không biết vì cái gì, sau khi nhìn thấy được ánh mắt này của Triệu Vũ, thiếu nữ có chút sợ hãi, không dám nhìn thắng. Còn thiếu phụ thì lúc này đã như người mất hồn, kinh ngạc mà nhìn lấy Triệu Vũ không hề chớp mắt.



“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không biết quỳ xuống cảm ơn chủ nhân của các ngươi đi?”

Lúc này, đi theo phía sau lưng của nàng là một cô bé tuổi chừng mười sáu, mười bảy gì đó, dáng người của thiếu nữ này so với mẹ nàng hoàn toàn không hề thua kém một chút nào. Chỉ có điều, trên người nàng mặc dù ăn mặc rách rưới, thế nhưng trên mặt thì lại bịt kín, tạo ra một thứ cảm giác không được hài hòa.





Nhìn thấy thiếu nữ này, cả Elicia và Triệu Vũ đều có chút giật mình.



“Ngươi muốn lừa gạt ai? Ngay cả nữ nhân xấu xí như vậy, ngươi cũng dám đem đến cho chủ nhân của ta hay sao?”



Elicia sở dĩ giật mình, bởi vì nàng có thể nhìn thấy được khuôn mặt xấu xí ở dưới lớp khăn bịt mặt của thiếu nữ. Thậm chí, nàng chỉ vừa mới nhìn đến, đã nhịn không được mà muốn buồn nôn một trận.



Bất quá, Triệu Vũ giật mình lại không phải vì vấn đề này. Mà hắn cảm nhận được lực lượng nguyền rủa tà ác ở trên người của nàng. Thứ lực lượng này, đáng lý ra không nên xuất hiện ở trên người một kẻ phàm nhân như nàng mới đúng. Nhưng không hiểu vì lý do gì đó, nó lại xuất hiện ở trên người của thiếu nữ này.



“Chủ nhân, ngài…”



Nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Triệu Vũ lúc này, Elicia còn tưởng rằng hắn đã bị thân hình của thiếu nữ này mê hoặc, nên mới ý định đi lên, đem khăn bịt mặt của thiếu nữ tháo ra.



Chỉ có điều, Triệu Vũ lại đưa tay ra ngăn lại. Sau đó, ánh mắt vô cùng thâm ý mà nhìn lấy thiếu nữ kia vài lần. Cuối cùng, hắn mới dừng lại ở trên người của thiếu phụ trước mặt, giọng nói có chút lạnh nhạt, nói ra: “Từ nay về sau, các ngươi chính là người của ta. Chỉ cần thành thật ở bên cạnh ta, nghe theo lời của ta, cuộc sống của các ngươi sẽ không cần phải lo lắng, vất vả như thế này nữa!”



Lời này của hắn vừa nói ra, nhất thời làm cho chúng nữ đều vô cùng kinh ngạc. Mà thiếu nữ mang khăn bịt mặt thì lại có vẻ sợ hãi, vội vàng lui người lại, núp ở phía sau lưng của mẹ mình.



Thế nhưng, phản ứng tiếp theo của thiếu phụ càng làm cho mọi người ngạc nhiên hơn, ngay cả Triệu Vũ cũng không thể nào hiểu được.



“Thưa đại nhân, ta biết ngài là người tốt, ngài nhất định sẽ che chở cho mẹ con chúng ta. Thế nhưng, con gái của ta, nàng…”



Nói đến đây, thiếu phụ bỗng nhiên đem tay giật lấy khăn che mặt của thiếu nữ, làm cho chúng nữ đều kinh hãi che miệng hô lên một tiếng. Cho dù Elicia đã nhận ra khuôn mặt xấu xí của thiếu nữ từ trước, nhưng ngay cả nàng cũng nhịn không được mà phải lui lại vài bước.



Đối với phản ứng của mọi người, hai mẹ con thiếu phụ đều thu vào trong mắt. Nhưng hiển nhiên, các nàng đã rất quen thuộc với phản ứng như vậy, nên cũng không có cảm giác gì lạ. Ngay sau đó, thiếu phụ mới đem khăn che mặt lần nữa quấn lên trên mặt của con gái mình. Tiếp đó, nàng mới bắt đầu đem thân thế của mình và con gái nói ra một lần.



Sở dĩ hai mẹ con các nàng phải lưu lạc đến tình trạng hôm nay, không phải vì các nàng quá xấu xí hay lười biếng gì cả. Mà bởi vì trên người của con gái nàng mang theo một thứ lực lượng nguyền rủa vô cùng khủng khiếp. Chỉ cần là người vừa tiếp xúc đến, nhẹ thì bị bệnh tật suốt đời, nặng thì có thể mất đi tính mạng. Chính vì thế, mọi người đều không ai dám tới gần mẹ con các nàng. Dần dần, các nàng bị người ở đây xa lánh, đành phải sống một cuộc sống lang thang, không có một nơi nương tựa.



Mặc dù như vậy, nhưng nàng vẫn cương quyết không muốn đem con gái của mình vứt bỏ lại một mình. Thậm chí, cho dù bán đi danh dự của bản thân, nàng vẫn muốn cùng con gái vượt qua những tháng ngày bất hạnh này.



Nghe được những lời tường thuật của nàng, chúng nữ đều không khỏi thông cảm mà đưa mắt nhìn lấy hai mẹ con các nàng. Chỉ có điều, việc trên người thiếu nữ có lực lượng nguyền rủa, cùng thân thể không được sạch sẽ của thiếu phụ, khiến cho các nàng khó mà chấp nhận để hai mẹ con bọn họ ở bên cạnh của Triệu Vũ được.



Dường như nhìn thấu được suy nghĩ này của chúng nữ, thiếu phụ lúc này bỗng dưng quỳ rạp xuống đất, sau đó liên tục dập đầu, nói ra: “Đại nhân, chỉ cần ngài có thể thu lưu mẹ con chúng ta, ta nhất định sẽ mang ơn của ngài suốt đời. Cho dù có phải làm trâu làm ngựa, thậm chí là đánh đổi cả tính mạng này, ta cũng sẽ không do dự!”



Bịch… Bịch… Bịch…



Không biết vì cái gì, sau khi nhìn thấy được ánh mắt này của Triệu Vũ, thiếu nữ có chút sợ hãi, không dám nhìn thắng. Còn thiếu phụ thì lúc này đã như người mất hồn, kinh ngạc mà nhìn lấy Triệu Vũ không hề chớp mắt.



“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không biết quỳ xuống cảm ơn chủ nhân của các ngươi đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi