ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

Nếu không thích, vì sao cứ phải miễn cưỡng làm trái lương tâm của mình mà nói thích chứ?

Ánh mắt Nguyễn Lê mờ mịt, trống rỗng nhìn bên cơn mưa to tầm tã bên ngoài cửa sổ, không nghĩ ra vì sao Hoắc Nghị phải làm như vậy.

Lừa cô chơi như vậy rất vui sao?

Hay là nói rằng, cô ở trong mắt anh, chính là một con ngốc.

Thật lâu sau.

Nguyễn Lê mới bình tĩnh nhẹ giọng mở miệng nói: “Trời mưa thật lớn, không đến trung tâm thương mại nữa, về thẳng nhà đi.”

Từ đầu đến cuối cô đều quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có hơi ngơ ngẩn và mờ mịt.

Hoắc Nghị dường như cũng đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau khi nghe được lời cô nói khó khăn lắm mới  hoàn hồn lại, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Ừm.”

Nguyễn Lê cụp mắt xuống, môi mím lại.

Sau đó cả đường đi không nói gì, ai cũng không có nói nữa.

Đến cửa nhà, Hoắc Nghị dừng xe ở trước bậc thềm, nói với Nguyễn Lê: “Em vào nhà đi, anh còn có chút việc phải trở về trong đội.”

Nguyễn Lê “Ừ” một tiếng, giọng nói vẫn mềm mại và nhẹ nhàng như vậy, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc vui buồn gì.

Cô mở cửa xe, bước lên bậc thang, nhập mật mã mở cửa vào nhà.

Cửa bị đóng lại, Hoắc Nghị quay đầu xe rời đi, chiếc xe việt dã màu đen giống như là một con báo đốm biến mất ở trong màn mưa.

Một tuần không trở về, trong nhà kỳ thật không có nguyên liệu nấu ăn nào có thể dùng được.

Vừa bước vào đã cảm thấy quạnh quẽ, không hề có hơi người.

Nguyễn Lê có hơi thất thần đi dọc theo cầu thang xoắn ốc đi lên lầu.

Không có tâm trạng làm bất kỳ chuyện gì, cô trực tiếp ngã xuống trên giường, nhắm mắt lại.

Trong đầu hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên cô và Hoắc Nghị gặp mặt.

Người đàn ông vội vàng chạy tới, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, cứ như vậy mặc một bộ trang phục huấn luyện Không quân, đẩy cửa phòng bao ra xuất hiện ở trước mặt cô.

Anh bước từng bước đi vào, biểu cảm thong dong và bình tĩnh, ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô có nhẹ nhàng mỉm cười một cái, thản nhiên tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Hoắc Nghị.”

Lúc ấy Nguyễn Lê lập tức liền đứng lên, cô lo sợ đứng ngồi không yên căng thẳng ngửa đầu nhìn người đàn ông cao lớn và anh tuấn này, giọng nói nhẹ nhàng đáp lạ: “Xin chào, tôi là Nguyễn Lê.”

Ngày đó bọn họ nói chuyện rất nhiều, sở thích cá nhân, hoàn cảnh gia đình và vân vân, rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám đều có.

Chỉ có duy nhất một chuyện không nói đến là “thích cái gì nhất”.

Lần đầu gặp mặt cũng xem như là thuận lợi, sau một khoảng thời gian dài không gặp lại nhau, nhưng bọn họ vẫn luôn có liên lạc với nhau qua điện thoại di động.

Hầu hết các trường hợp đều là dùng WeChat nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng mới có gọi điện thoại.

Sau lại anh hỏi cô, có hài lòng về anh không.

Nguyễn Lê nói, hài lòng.

Đúng là cô thật sự cảm thấy, anh là một người đàn ông có thể sống an ổn cùng cô.

Đương nhiên, cô lựa chọn anh cũng không chỉ có chỉ nhìn trúng người anh, còn suy xét đến bố mẹ anh.

Suy cho cùng, lựa chọn đối tượng kết hôn cũng phải nhìn gia đình của đối phương.

Bố mẹ anh đều rất tốt, vô cùng thấu tình đạt lý, rất thích hợp thích hợp với một cô gái không có tính tình gì không có tâm cơ như Nguyễn Lê khi ở chung.

Bố mẹ Nguyễn Lê cũng nói cô gả đến nhà Hoắc Nghị bọn họ cũng yên tâm.

Bởi vì nếu bố mẹ chồng không làm khó quá nhiều, cô có thể nhẹ nhàng và vui vẻ hơn rất nhiều.

Đặc biệt là mẹ của Hoắc Nghị, đặc biệt thích Nguyễn Lê, còn chủ động hẹn Nguyễn Lê cùng đi dạo phố, luôn mua quần áo và túi xách cho Nguyễn Lê, làm cho Nguyễn Lê rất băn khoăn.

Ngày đó anh trả lời cô, nói anh cũng hài lòng về cô.

Cho nên sau nửa năm quen nhau, bọn họ đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Ngày bọn họ đăng ký kết hôn lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

Tâm trạng của Nguyễn Lê ngay lúc đó cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng.

Lo lắng, thấp thỏm, xen lẫn bối rối vì không quá quen thuộc với đối phương, còn có một chút vui vẻ không thể hiểu được.

Bố mẹ hai nhà đều nói, tình cảm không sâu sắc cũng không sao, kết hôn có thể từ từ bồi dưỡng.

Nguyễn Lê nhớ lại hai năm kết hôn này, cô giống như không cố ý đi bồi dưỡng tình cảm với anh.

Cũng dẫn tới cho tới bây giờ, bọn họ vẫn còn duy trì mối quan hệ nửa sống nửa chín.

Cô cho rằng thông qua thời gian ở chung trong lần ghi hình này, bọn họ đã tiến đến gần nhau hơn một bước.

Một tuần vừa qua cô thật sự rất vui vẻ, bởi vì mỗi ngày đều có thể gặp anh, ở chung với anh, cùng ăn cùng ở với anh, cũng biết được dáng vẻ của anh khi huấn luyện là như thế nào.

Bảy ngày này nói chuyện với anh, so hai năm qua cũng nhiều hơn.

Hiện tại xem ra, cũng chỉ là cô tự cho là vậy.

Trong lòng buồn bực, như là bi nhét một cục bông, khiến cho cô không thở nổi.

Nguyễn Lê cũng không biết vì sao mình lại như vậy, thế mà bởi vì anh tháo móc chìa khóa xuống mà cảm thấy khó chịu trốn ở trong nhà rơi nước mắt.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ như hạt vừng, nhưng bỗng nhiên cô lại cảm thấy vô cùng tủi thân và khó chịu.

Nguyễn Lê kéo chăn lên, che mặt lại.



Sau khi Hoắc Nghị trở lại trong đội lập tức nhảy xuống xe, dưới trận mưa lớn chạy tới sân huấn luyện.

Chiều nay phó đội Minh Lỗi mượn xe của anh, trước khi anh đưa chìa khóa xe cho Minh Lỗi, đã tháo cái móc chìa khóa kia xuống mang theo bên người.

Sau đó, cùng lãnh đạo dẫn theo tân binh cứng đầu vào buổi sáng đến sân huấn luyện.

Từ trước đến nay khi huấn luyện người khác Hoắc Nghị đều dùng thực lực nghiền ép, làm cho đối phương không còn lời nào để nói, thua tâm phục khẩu phục.

Cho nên anh cùng với tân binh kia thi đấu với nhau một trận.

Thực hiện hết tất cả các hạng mục ở trong sân huấn luyện.

Sau khi dạy dỗ xong mấy thằng nhóc thối không biết tự lượng sức mình kia, Hoắc Nghị lập tức trở về ký túc xá tắm rửa, nghĩ một lát nữa tắm rửa sạch sẽ, thoải mái xong sẽ đi đón vợ rồi về nhà.

Khi Minh Lỗi cầm chìa khóa xe đến ký túc xá cho anh, Hoắc Nghị vừa mới thay xong thường phục sạch sẽ.

Ngay giây phút cầm lấy chìa khóa xe thì Hoắc Nghị lại nghĩ tới móc chìa khóa, đi vào trong bộ quần áo huấn luyện của mình sờ sờ, định lấy móc chìa khóa ra.

Kết quả không tìm thấy.

Lục lọi hết tất cả các túi của mình mà không có chú cáo Nick.

Anh chạy tới sân huấn luyện, trong lòng nóng như lửa đốt  tìm một vòng, không có kết quả.

Trời bắt đầu âm u, điện thoại di động trong túi rung lên.

Là Nguyễn lê gửi tin nhắn đến.

Hoắc Nghị nhìn thời gian, trong miệng mắng câu, vội vàng chạy về phía bãi đỗ xe, nghĩ lái xe đi đón cô về nhà trước, sau đó lại trở về tìm đồ.

Ngày kỷ niệm đó đã để cho cô một mình, anh không muốn lại làm cho cô uổng công chờ đợi một lần nữa.

……

Hoắc Nghị không cam lòng ở sân huấn luyện cẩn thận tìm kiếm móc chìa khóa mà anh làm mất.

Mưa càng lúc càng lớn, sự khó khăn trong việc tìm đồ cũng theo đó tăng lên.

Không biết qua bao lâu, từ trên trời mờ mịt đêm tối có một tia sấm sét giáng xuống, trong cơn mưa to gió tìm kiếm không ngừng nghỉ.

Hoắc Nghị bật đèn pin, tìm kiếm thật cẩn thận quanh cả sân huấn luyện ba năm vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng cái móc chìa khóa đâu.

Sau khi mưa ngừng, Minh Lỗi tổ chức cho đội viên huấn luyện ban đêm, kết quả mọi người vừa tập hợp ở sân huấn luyện đã phát hiện đại đội trưởng của bọn họ mặc thường phục, cả người ướt đẫm đi tới đi lui trong sân, giống như đang tìm đồ.

Minh Lỗi bảo tiểu đội trưởng dẫn đội chạy quanh sân khởi động, còn mình thì chạy đến Hoắc Nghị ở bên kia, hỏi han tình huống, lúc này mới biết anh đang tìm móc chìa khóa.

“Một cái móc chìa khóa thôi mà, anh làm đến mức này sao?” Minh Lỗi khó hiểu nói: “Mua lại một cái mới không phải được rồi sao?”

Áp suất quanh người Hoắc Nghị cực thấp, không biết có phải hay là bị đông lạnh lâu rồi hay không, lời nói ra cũng lạnh như băng, “Không giống nhau.”

Sau đó trong giọng nói lại có một chút dịu dàng kỳ lạ: “Đó là Nguyễn Lê đưa cho tôi.”

Minh Lỗi ngẩn người, lập tức hiểu được.

“Cùng tìm?” Minh Lỗi dùng ngón tay chỉ sân huấn luyện, “Mỗi một góc đều đã lật tung lên nhưng vẫn không có?”

Hoắc Nghị mới vừa “Ừ” một tiếng, lại đột nhiên vừa ngước mắt lên, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cái hố sâu dài 20m rộng 15m tràn ngập nước bùn kia.

Phía trên vũng bùn là một sợi dây thừng thô, bình thường khi huấn luyện phải luôn bám vào lên dây thừng thô đi qua vũng bùn, một khi buông tay sẽ lập tức rơi xuống trong nước bùn.

Buổi chiều anh chính là người bám vào sợi dây thừng thô này từ đầu bên này sang đầu bên kia.

Có thể…… Bị rơi xuống trong vũng bùn.

Hoắc Nghị thật sự cảm thấy đầu óc mình bị chập mạch, vì sao trước đó đều không để ý đến một nơi quan trọng như vậy.

Một nơi lớn như vậy, anh lại bỏ qua hết lần này đến lần khác.

Anh chần chừ lập tức nhảy vào vũng bùn, khom lưng mò mẫm vào bên trong từng chút từng chút một.

Minh Lỗi muốn đi xuống tìm giúp anh, nhưng Hoắc Nghị không cho. Anh cứ như vậy đi dọc theo hướng của sợi dây thừng mò mẫm đi về phía trước.

Rất nhanh lúc sắp đến điểm chính giữa rốt cuộc cũng sờ được có một thứ cưng cứng ở trong vũng bùn.

Hoắc Nghị lấy ra, trong tay là cái móc chìa khóa bọc đầy bùn đất.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cười ra tiếng.

Minh Lỗi ngồi xổm xuống bên cạnh vũng bùn, huýt sáo một tiếng, trêu chọc Hoắc Nghị: “Đội trưởng, không ngờ anh mà cũng có lúc như vậy.”

Hoắc Nghị lội sang mép hố, Minh Lỗi vươn tay về phía anh, Hoắc Nghị nắm lấy bằng một tay, nhảy từ trong hố  sâu ra ngoài.

“Có ý gì?” Hoắc Nghị cẩn thận dùng ngón tay lau bùn trên móc chìa khóa, hỏi.

“Chính là……” Minh Lỗi cợt nhả, “Bởi vì quá để ý cho nên rối tung lên.”

“Lúc bình thường  thì làm gì cần tôi nhắc nhở, chắc chắn anh cũng có thể nghĩ ra được là rơi ở trong hố, nhưng lần này đầu óc của anh lại chậm chạp như vậy, không phải là quan tâm sẽ bị loạn thì là cái gì?”

Hoắc Nghị lườm Minh Lỗi một cái, nghẹn họng nói: “Anh hiểu như vậy sao cũng chưa thấy anh có bạn gái?”

Minh Lỗi: “……”

Hoắc Nghị nói xong lập tức bước chân rời đi.

Anh trở về ký túc xá tắm rửa một lượt, lấy móc chìa khóa rửa sạch sẽ, một lần nữa treo vào trên chìa khóa xe.

Rồi sau đó, tâm trạng rất tốt trở về nhà.

Kết quả sau khi trở về, mở cửa phát hiện trong nhà một mảng đen kịt.

Hoắc Nghị hơi nhíu mày.

Không có ở nhà? Phản ứng đầu tiên của anh chính là điều này.

Hoắc Nghị bật đèn trong phòng khách lên, không phát hiện Nguyễn Lê có ở lầu một, lập tức bước lên cầu thang đi lên lầu hai.

Ngay khoảnh khắc bước vào phòng ngủ kia, anh đã cảm nhận được tiếng hít thở của Nguyễn Lê, không bật đèn, thả nhẹ bước chân đi về phía mép giường.

Đến gần mới nhìn thấy rõ, cô cuộn tròn ở trên giường, trên người vẫn là một bộ quần áo mặc lúc chiều, chăn không che hết, ngược lại bị cô ôm vào trong ngực, mặt vùi vào trong chăn.

Hoắc Nghị nhẹ nhàng giúp kéo chăn che trên mặt xuống, Nguyễn Lê lập tức tỉnh lại, vẫn vô thức khụt khịt vài tiếng.

Hoắc Nghị nhíu mày, thấp giọng gọi: “Nguyễn Lê?”

Nguyễn Lê vừa mới mở mắt ra, tinh thần còn rất hỗn độn, không quá tỉnh táo, cô cũng không biết bản thân mình khóc rồi ngủ thiếp đi từ khi nào.

Vừa muốn xoay người nhúc nhích một chút, lúc này mới ý thức được bên cạnh có thêm một người.

“Nguyễn Lê? Làm sao vậy?” Giọng nói của Hoắc Nghị có thêm một chút dịu dàng, dò hỏi: “Gặp ác mộng sao?”

Nguyễn Lê nghe được giọng nói của anh, hốc mắt có hơi mất khống chế cảm thấy chua xót.

Cô cũng chưa kịp phản ứng lại, đã bị Hoắc Nghị bế lên.

Người đàn ông để cô ngồi trên đùi mình, ôm chặt cô vào trong lòng mình, thấp giọng kiên nhẫn hỏi: “Làm sao lại không nói lời nào?”

Nguyễn Lê cắn môi, không chịu mở miệng.

Cô sợ nàng một khi mình mở miệng nói thì sẽ không nhịn được tủi thân khóc lên. Nhưng anh lại như là quyết tâm làm cô phải nói ra gì đó.

Hoắc Nghị cúi đầu, chạm vào môi co, lại khẽ cắn một cái, giọng nói khàn khàn: “Hửm? Không để ý đến anh?”

Cho dù không nói gì, Nguyễn Lê vẫn là không nhịn được.

Cô lại khẽ khụt khịt vài cái, giọt nước mắt nóng bỏng cứ như vậy chảy dọc xuống theo khóe mắt cô.

Trong phòng tối tăm, tất cả các âm thanh rất nhỏ cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.

Mặc dù Nguyễn Lê đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng Hoắc Nghị vẫn bắt được một tiếng nức nở ngắn ngủi của cô.

Hoắc Nghị ngơ ngẩn, như thế nào mà đột nhiên khóc rồi?

“Làm sao vậy?” Giọng nói của anh càng thêm dịu dàng, thậm chí có thêm một chút cảm giác bất lực, “Khóc cái gì?”

Một câu này, làm cho Nguyễn Lê hoàn toàn mất khống chế.

Nguyễn Lê vừa khóc giống như là vòi nước được mở chốt, không dừng lại được.

Cô cứ khóc mãi, cũng không chịu nói chuyện, cái loại cảm giác tủi thân mãnh liệt này làm cho anh cũng đau lòng theo.

“Nói với anh, vì sao lại khóc?” Hoắc Nghị vừa giúp cô lau nước mắt, vừa dò hỏi.

Anh muốn biết nguyên nhân, nhưng cô cái gì cũng không nói, anh cũng đoán không ra.

“Anh không thích móc chìa khóa, vì sao cứ phải lừa em là anh thích?” Cô khụt khịt hỏi, cùng với đó là tiếng khóc nức nở càng thêm mềm mại.

Hoắc Nghị bỗng nhiên hiểu được vì sao tính tình cô lại bộc phát như vậy.

Anh bất đắc dĩ thở dài, vừa muốn nói chuyện, nước mắt của Nguyễn Lê lại lạch tạch lạch tạch chảy xuống tiếp tục tủi thân nói: “Em ở trong mắt anh, có phải chính là cái loại này hay không……”

“Loại nào?”

Cô cắn môi, sau một lúc lấy lại tinh thần nói ra hết tất cả: “…… Đối tượng giải quyết nhu cầu si/nh lý của anh.”

“Anh vốn dĩ không thích em, anh cũng không có tình cảm với em, anh cũng không muốn có con với em……”

“Mỗi lần cuối cùng đều……” Cô nói được nửa câu lại không nói thêm gì nữa, rồi sau đó vô cùng khó chịu khóc lóc nhẹ giọng hỏi anh: “Vậy lúc trước anh nói anh hài lòng về em, kết hôn với em làm gì chứ?”

Âm thanh nói chuyện của Nguyễn Lê không lớn, lại vốn đã mềm mại, chỉ là cô đang phát tiết sự bất mãn của cô, giọng điệu kia không tính là cãi nhau.

Nhưng mỗi chữ đều như biến thành một con dao sắc bén, từng chút từng chút một đâm vào ngực anh.

Nghe được những lời này của cô, Hoắc Nghị chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình nhảy lên thình thịch, tim phổi trong lồng ngự/c …… Sắp tức giận đến nổ tung.

“Em nghĩ anh chính là người như vậy?” Hoắc Nghị nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ là giọng nói lạnh lùng hơn so với bình thường không ít.

Cánh tay anh không kiềm chế được mà tăng sức lực, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, giống như là vào giây tiếp cũng có thể cắt đứt cả vòng eo của cô.

Hoắc Nghị mang theo cảm xúc phẫn nộ và lạnh lùng hỏi Nguyễn Lê: “Ở trong mắt em, anh chính là loại người khốn nạn này?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi