ĐƯỜNG VỀ - NGẢI NGƯ

Edit: Mây

“Ở trong mắt em, anh chính là loại người khốn nạn như vậy?”

Giọng điệu của Hoắc Nghị thật sự là quá lạnh lùng, hơn nữa quanh người anh cũng toát ra khí thế làm cho Nguyễn Lê sau khi giải tỏa toàn bộ tủi thân của mình ra, lập tức trở nên rất có tính áp bách.

Áp suất thấp đến mức như muốn phát nổ thật mạnh.

Nguyễn Lê không nói nữa, cũng chỉ là tủi thân nước mắt cứ rơi lạch tạch lạch tạch rớt.

Hoắc Nghị còn ôm cô, cánh tay rất dùng sức, nắm tay siết lại rất chặt, thậm chí bởi vì quá mức mạnh mà có hơi run rẩy.

Eo Nguyễn Lê bị anh siết chặt đến phát đau, nhưng cô lại cố nén, không phát ra một tiếng nào.

Bầu không khí dường như đọng lại.

Không khí cũng không còn lưu thông.

Ai cũng không có nhúc nhích, cô còn ngồi ở trên đùi anh, anh vẫn ôm cô như cũ.

Lại càng như là đang giằng co.

Hoắc Nghị không ngờ được ở trong mắt Nguyễn Lê, anh là cái loại khốn nạn chỉ coi cô là đối tượng để giải tỏa.

Anh không biết ở giữa bọn họ thế mà vẫn luôn còn có hiểu lầm.

Sở dĩ đêm nay cô suy sụp như vậy, đương nhiên cũng không chỉ là bởi vì một cái móc chìa khóa.

Mà là nỗi uất ức đã tích tụ từ lâu rồi, từ những chuyện nhỏ dẫn đến phản ứng dây chuyền.

Móc chìa khóa chỉ là một mồi châm cho nó nổ tung mà thôi.

Sau khi anh im lặng một lúc lâu, mới từng chút từng chút áp xuống cơn tức giận của mình, dần dần mà tìm lại lý trí của mình.

Hoắc Nghị căng chặt cơ thể cũng theo đó chậm rãi thả lỏng.

Anh thu lại một chút sức lực, ý thức được chính mình vừa rồi có thể đã làm đau cô, giọng nói không phân biệt được vui buồn hỏi cô: “Có đau không?”

Nguyễn Lê cúi xuống đầu, không nói chuyện, còn đang cắn môi rơi nước mắt.

Hoắc Nghị hít một hơi thật sâu rồi thở ra, đặt Nguyễn Lê sang bên cạnh mình.

Hai người ngồi cạnh nhau.

Giọng điệu của anh còn xem như là bình tĩnh, nói: “Anh không biết em lại có hiểu lầm như vậy với anh.”

“Nếu mâu thuẫn xuất hiện, vậy thì chúng ta đây giải quyết một chút.”

Lúc này, thật ra đầu óc của Nguyễn Lê là có hơi chậm chạp.

Anh nói cái gì cô chỉ nghe, cũng không chen vào nói.

“Anh là chuyện đó với anh, là bởi vì thích làm với em, cũng bởi vì em là vợ hợp pháp của anh.”

Nguyễn Lê nghe được anh vừa bắt đầu đã nói trắng ra lộ liễu như vậy, cả người cũng nóng lên, thậm chí còn quay đầu sang bên kia.

“Còn về phần làm biện pháp hoặc là cuối cùng ra ở bên ngoài, là bởi vì em nói ngươi mấy năm nay không muốn có con, em muốn phát triển sự nghiệp.”

Nguyễn Lê sửng sốt, quay sang chậm rãi ngẩng mặt lên, giọng nói của cô hơi khàn khàn cùng với đó là giọng mũi giải thích: “Em chưa từng nói với anh……”

“Nhưng mà em đã từng nói với mẹ anh,” Hoắc Nghị dừng lại, tiếp tục thấp giọng nói: “Cũng từng nói với mẹ em, không phải sao?”

“Ngày đó đi đăng ký kết hôn, buổi tối trở về nhà anh ăn cơm, có phải là mẹ anh đã từng hỏi em có dự định khi nào sinh con không, em nói em vừa mới đi làm, muốn cố gắng vài năm nữa rồi mới suy nghĩ đến chuyện sinh con.”

Lời nói của  Hoắc Nghị bình tĩnh không hề có gợn sóng, chỉ đơn thuần muốn nói ra mọi chuyện: “Lúc ấy anh không có ở đó, nhưng mà mẹ anh anh rất hiểu cho em, cũng biết em vừa mới vào nghề nếu trọng tâm đặt ở trên gia đình thì về sau muốn trở lại làm việc sẽ rất khó, cho nên sau đó bà cố ý lén đến gặp anh, dặn dò nói anh chú ý một chút, bảo anh suy nghĩ cho em, đừng để cho gia đình và con cái bó buộc em.”

Nguyễn Lê trợn to mắt, vừa mới ngừng khóc thút thít, hiện tại lại không hề báo trước mà bắt đầu rơi nước mắt.

“Khoảng thời gian trước lúc về chỗ bố mẹ em, em nói chuyện với mẹ, anh có nghe được.” Hoắc Nghị nói: “Anh cho rằng em không muốn có con.”

Nguyễn Lê nói không nên lời.

Vào đêm đăng ký kết hôn hai năm trước, mẹ anh quả thật có lôi kéo cô hỏi về vấn đề con cái, lúc ấy cô và Hoắc Nghị thật sự còn chưa quá thân thuộc, cũng không có tình cảm gì, Nguyễn Lê lại thẹn thùng, căn bản không thể thản nhiên trao đổi loại chuyện này  với trưởng bối, trong lúc hoảng loạn chỉ có thể vội vàng tìm lý do thoái thác, dùng lý do công việc này để lấp liếm qua loa lấy lệ để cho qua.

Ai biết được……

“Nguyễn Lê, không phải anh không muốn.” Giọng điệu của anh dường như có thêm một chút bất lực.

Nguyễn Lê không khống chế được mà khụt khịt vài cái.

“Còn về phần cái móc chìa khóa kia em đưa cho anh,” Đêm nay Hoắc Nghị đã dùng hết sự kiên nhẫn của mình để cùng cô phá bỏ những chuyện nhỏ vụn vặt này, giải thích: “Buổi chiều đội phó dùng xe của anh, anh đã tháo móc chìa khóa xuống mang theo bên người, lúc huấn luyện không cẩn thận làm rơi.”

Anh thở dài, “Lúc ấy đã gần đến thời gian đón em, không muốn lại muốn làm cho em phải uổng công chờ đợi em thêm một lần nữa, cho nên muốn đi đón em về nhà trước, rồi lại trở về tìm tiếp.”

Ý tứ tiềm tàng trong đó là, không làm cho em phải cảm thấy mất mát, không vui lần một lần nữa.

“Nhưng vẫn làm cho em không vui.”

Nước mắt của Nguyễn Lê giống như chuỗi hạt ngọc trai bị đứt, như thế nào cũng không ngăn được.

Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, kỳ thật đều là hiểu lầm với anh.

Cô cho rằng anh không thích, kỳ thật nó là bảo bối cho dù  người khác đụng vào cũng không muốn.

Tuy rằng không thể nói là quá hiểu về anh, nhưng rốt cuộc là người đã kết hôn được hai năm, Nguyễn Lê biết rõ Hoắc Nghị cũng không phải là một người quá dịu dàng, cũng không thể nói anh rất kiên nhẫn.

Ngày thường anh đều thể hiện ra dáng vẻ lạnh lùng, ung dung và thờ ơ, hai từ dịu dàng và kiên nhẫn này hoàn toàn không phù hợp với anh.

Nhưng hiện tại anh thế mà có thể bình tĩnh giải thích hết tất cả với cô.

Điều này làm cho cô bất ngờ.

Thậm chí cô đã chuẩn bị xong…… Anh muốn chuẩn bị cãi nhau với cô, cô cho rằng có lẽ anh còn sẽ dùng dáng vẻ hét lên với cô vào như đếm trước đó ở bộ đội.

Nhưng anh không như vậy.

Nguyễn Lê bỗng nhiên nghĩ đến, đêm đó anh nói xin lỗi với mình, nói: “Rất xin lỗi, về sau anh sẽ chú ý, đừng giận anh.”

Vậy thì anh hiện tại, có phải là đang rất cố gắng kiềm chế đè nén tính tình của mình không?

Trong phòng đèn cũng không bật, hai người đều ở trong bóng đêm, không nhìn rõ sắc mặt của đối phương.

Nguyễn Lê có hơi không biết làm sao, cô há miệng thở dốc, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng phát ra lại chỉ có tiếng khóc thút thít.

Bỗng nhiên, điện thoại di động trong tay sáng hạ.

Nguyễn Lê quay đầu, chỉ một cái liếc mắt, cả người đã cứng lại rồi.

Mà Hoắc Nghị, trong lúc cô đang ngẩn người, đứng dậy nhấc chân đi ra ngoài.

Là một dãy số điện thoại lạ gửi tin nhắn, nội dung là:【 Chị dâu nhỏ, tôi là Minh Lỗi, hôm nay đội trưởng đội mưa lớn tìm móc chìa khóa cô đưa cho anh ấy ở sân huấn luyện vài tiếng đồng hồ, cả người ướt đẫm, đêm nay cho nấu cho anh ấy một chút canh làm ấm người, nếu không thì bảo anh ấy uống thuốc? Đừng để vì dầm mưa mà bị bệnh, hai ngày nữa trong đội có nhiệm vụ quan trọng còn cần anh ấy phải ra trận, anh ấy mà bị bệnh thì chúng tôi cũng xong đời……】

Mấy câu nói sau đó Nguyễn Lê căn bản đọc không vào, trong đầu cô đều là mấy chữ “đội mưa lớn”, “tìm vài tiếng đồng hồ”, “cả người ướt đẫm”.

Khi Hoắc Nghị sắp đi đến cửa phòng ngủ, Nguyễn Lê bỗng nhiên chạy tới, từ phía sau ôm lấy eo anh.

Cô có hơi sợ hãi cùng với đó là tiếng khóc nức nở gọi anh: “Hoắc Nghị……”

Ngay một giây khi Hoắc Nghị bị cô ôm lấy kia đã dừng bước ngay lập tức, người đàn ông nghe được giọng nói mềm mại và run rẩy  của cô, trái tim như là bị cái gì đó kéo xuống.

Đau đớn.

“Anh đi đâu……” Cô thấp thỏm, bất an khóc lóc hỏi.

Hoắc Nghị biết cô đang lo lắng cái gì, ở trong lòng thầm thở dài một tiếng, bỗng nhiên nổi lên ý xấu, cố ý giả vờ tức giận, nói: “Đêm nay anh ngủ ở thư phòng.”

Nguyễn Lê giật mình, nắm chặt lấy quần áo của anh không buông, sốt ruột khóc càng dữ hội hơn: “Đừng……”

“…… Đừng đi ngủ thư phòng.”

“Đừng đi.”

Hoắc Nghị làm sao nghe nổi lời khẩn cầu của Nguyễn Lê, giọng nói của người phụ nữ giống như là chịu nỗi uất ức lớn, mềm mại quyến rũ người khác, sau khi khóc lóc lại càng khiến cho người ta thương xót hơn.

Anh xoay người, một tay bế Nguyễn Lê lên, ôm lấy chân cô, thấp giọng hỏi: “Vẫn còn tủi thân sao?”

Nguyễn Lê ngoan ngoãn ôm cổ anh, lắc đầu.

“Nói chuyện.”

“Không có.” Cô hít một hơi, nhỏ giọng trả lời.

Hoắc Nghị lại xoay người, cứ như vậy bế Nguyễn Lê kéo ra khỏi cửa phòng ngủ.

Trái tim Nguyễn Lê cũng nhấc lên, sợ anh đưa cô đến thư phòng.

Sự thật chứng minh, lo lắng của cô đều là dư thừa.

Hoắc Nghị bế cô đi bật đèn rồi bước xuống lầu, cuối cùng ra đến chỗ huyền quan.

Nguyễn Lê ngơ ngác hỏi: “Làm gì vậy?”

Người đàn ông cầm lấy chìa khóa xe bị anh đặt tủ ở huyền quan, móc lấy chìa khóa đưa cho Nguyễn Lê xem.

“Tìm lại được rồi.” Khóe môi anh nhếch lên nhiễm một chút ý cười.

Nguyễn Lê lại bĩu môi, hốc mắt lại đỏ, nước mắt nói đến là đến, lạch tạch lạch tạch cứ vậy rơi xuống.

Hoắc Nghị cũng không biết cô lấy từ đâu ra nhiều nước mắt như vậy, không khóc không được sao?

“Lại khóc?” Anh thật sự không biết phải dỗ dành như thế nào, chỉ có thể cúi người hôn lên những giọt nước mắt nóng bỏng của cô, giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Sao lại tủi thân đến mức này?”

“Đội phó nói,” cô hít hít mũi, mới tiếp tục nói: “Nói anh tìm dưới trận mưa lớn vài tiếng đồng hồ……”

“Nghe anh ta nói bừa.” Hoắc Nghị hôn lên cánh môi cô, ngang ngược chiếm hữu tấn công.

Thật lâu sau, Nguyễn Lê mới có thể hít thở không khí, cô còn đang lo lắng, trong sự mềm mại và ngọt ngào còn mang theo âm thanh kiều mị, yếu đuối mà nói: “Em đi nấu canh gừng cho anh, đừng để bị bệnh……”

Hoắc Nghị làm sao có thể để cho cô thoát thân vào ngay lúc này.

Người đàn ông khống chế cô, khóe miệng nhếch lên, “Không cần uống canh gì, em vận động với anh một chút, ra mồ hôi là sẽ không sao.”

Mặt Nguyễn Lê đỏ bừng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý với anh.

Hai người từ huyền quan đến phòng khách, khi lên lầu định trở về phòng ngủ thì còn ở dừng lại ở cầu thang một lúc lâu.

Ngoại trừ anh, Nguyễn Lê không có bất kỳ chỗ nào để dựa vào.

Trong lúc cô ý loạ/n tình mê, nghĩ đến đêm nay anh vừa mở miệng giải thích đã nói “Anh thích làm với e”, trong một giây vào lúc ngã xuống trên giường lớn mềm mại, Nguyễn Lê ngây ngốc hỏi anh: “Hoắc Nghị, vì sao anh lại thích làm với em?”

Hoắc Nghị cười nhạt một tiếng, làm cho cô đau một chút, dụ dỗ: “Ngoan, gọi ông xã, gọi ông xã thì sẽ nói cho em biết.”

Nguyễn Lê vô cùng nghe lời gọi: “Ông xã……”

Rồi sau đó cô nghe được anh ghé vào bên tai cô, môi nhẹ nhàng cọ vào vành tai cô, giọng nói vừa gợi cảm vừa khàn khàn: “Bởi vì, thích em.”

Nguyễn Lê cắn môi, lại bị anh tách môi răng ra.

Sau khi Hoắc Nghị nói xong, một bên dây dưa cùng cô một bên nói năng không rõ hỏi cô: “Em thì sao?”

“Nguyễn Lê, em có thích anh hay không?”

Đuôi mắt Nguyễn Lê phiếm hồng nhìn anh, khẽ “Ừm” một tiếng.

“Ừm là thích hay là không thích?” Anh luôn là như vậy, muốn làm cho cô nói ra toàn bộ.

“Thích……”

“Thích ai?”

“Thích anh……”

“Ai thích anh?”

“Em.”

Hoắc Nghị bị cô chọc cười, ép cô nói trọng điểm, làm cho cô hơi đau đớn, “Liên kết lại, nói hoàn chỉnh.”

Nguyễn Lê vì uất ức hít hít mũi, ngoan ngoãn, nghe lời: “Em thích anh.”

Lúc này Hoắc Nghị mới hài lòng, nhưng cũng bởi vì dáng vẻ xinh đẹp động lòng người và lời nói mềm mại, ngọt ngào này của cô mà nhiệt huyết sôi trào.

“Thích bao nhiêu?” Anh hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, lại dùng hàm răng cắn nhẹ vài cái.

Nguyễn Lê không nói gì.

Hoắc Nghị lại hỏi: “Có muốn có con không?”

Lời nói của người đàn ông trầm thấp, nghẹn ngào, cùng với đó là dụ/c vọng, còn có hơi thở dày đặc, hỗn hợp biến thành dụ dỗ và mê hoặc.

Nguyễn Lê gật đầu, ngoan quá mức: “Muốn.”

Bởi vì câu trả lời của cô, Hoắc Nghị cho cô.

Nguyễn Lê bị Hoắc Nghị bế đi tắm rửa xong, sau khi trở lại trên giường thì lập tức lăn cuộn chăn lại, bọc mình thật kín mít.

Hoắc Nghị như thường lệ là người thu dọn đồ đạc.

Từ phòng ngủ đi ra ngoài, vừa đi vừa nhặt, cuối cùng bỏ quần áo của hai người trong trong giỏ đồ.

Lúc Nguyễn Lê mơ màng sắp ngủ thì Hoắc Nghị lại đi đến gần, thấp giọng ôn hòa hỏi cô: “Có đói bụng không? Anh đi ra ngoài mua một chút đồ ăn?”

Ý thức của Nguyễn Lê không quá tỉnh táo, rầm rì đáp hai tiếng, Hoắc Nghị bật cười, dù sao thì cũng sợ cô nửa đêm bị đói, người đàn ông thay quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài mua bữa ăn khuya.

Trong nhà không có gì nguyên liệu nấu ăn, ngày mai lại đi mua sắm là được rồi.

Vì để cho Nguyễn Nê ngủ ngon hơn một chút, lúc Hoắc Nghị đi còn tắt hết mấy bóng đèn chói mắt, chỉ bật một cái đèn tường tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Nguyễn Lê mơ mơ màng màng co lại thành một nhúm ở trên giường, rõ ràng quấn chăn rất chặt, nhưng vẫn là cảm thấy lạnh.

Sau khi Hoắc Nghị trở về đặt đồ đạc ở trên bàn cơm, lên lầu vừa đẩy cửa phòng ngủ ra đã nhìn thấy cả người Nguyễn Lê gần như chui vào trong chăn.

Anh đi đến mép giường, vừa định kéo chăn xuống một chút, vô tình đụng phải khuôn mặt cô, nhạy bén cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Nguyễn Lê không bình thường.

Hoắc Nghị vừa muốn sờ trán của cô, Nguyễn Lê giống như là tìm được một cái túi giữ nhiệt, bắt lấy tay anh dán lên, còn liên tục chui vào trong lòng ngực anh.

“Hoắc Nghị……” Cô nhắm mắt lại vô ý thức nỉ non.

Hoắc Nghị bế cô lên, dùng chăn quấn chặt, nhíu chặt mày hỏi: “Sao lại phát sốt rồi?”

Nguyễn Lê chậm rãi mở mắt ra, hai má đỏ ửng bất thường, ánh mắt cô mờ mịt nhìn anh vài giây, rồi sau đó trơ mắt nhìn Hoắc Nghị cúi đầu, một tay nâng đầu cô lên.

Trán hai người chạm vào nhau.

Mi tâm người đàn ông nhíu chặt lại, biểu cảm rõ ràng ngập tràn sự lo lắng và sốt ruột.

Trái tim trong lồng ngực Nguyễn Lê đập thình thịch, âm thanh trong trẻo tim đập thình thịch.

Không biết có phải là nóng lên mức hồ đồ rồi hay không, cô ma xui quỷ khiến thế nào lại nâng cằm lên.

Lần đầu tiên, chủ động hôn lên môi mỏng lạnh lẽo của anh.

Trong lòng giống như có một chú nai con đang chạy lung tung đâm khắp nơi.

Nguyễn Lê vựng choáng váng nghĩ, lúc trước sao lại không cảm thấy, môi Hoắc Nghị mềm mại như vậy.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi