DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Cấm quân bên kia đều nhìn trợn tròn mắt, nhiều người như vậy, bao vây tầng tầng quanh mấy người, bọn họ lại hoàn toàn không nhìn, còn dám công khai giết người.

Nhưng lại không có một người nào dám lên tiếng ngăn cản.

Chu Vô Phong!

Vô Phong đại đế!

Cái tên này, mặc dù đã trôi qua mấy trăm năm, nhưng vẫn truyền lưu giữa dân chúng Đại Chu. Nhất là vào lúc dân chúng lầm than, càng có nhiều người nhớ tới Vô Phong đại đế năm đó, đều tiếc hận: Nếu như Vô Phong đại đế còn đó, khẳng định Đại Chu Quốc sẽ không biến thành bộ dạng bây giờ.

Hơn nữa, có người nói Vô Phong đại đế năm đó là một cao thủ thực lực siêu cường, nếu không phai say mê trong tu luyện giao quyền lớn vào trong tay đệ đệ Chu Vô Tình nắm giữ, làm sao có thể thất bại trong kịch biến cung đình?

Đây là một truyền thuyết!

Là một nhân vật truyền kỳ Đại Chu Quốc trong ngàn năm qua, người như vậy, cho dù chỉ có một mình hắn đứng ở nơi này, cũng không phải là những cấm quân kia có thể trêu chọc được.

Mấy nữ tử kia lúc đầu còn lòng đầy vui mừng, mắt thấy có người tới cứu mình, sao mà không vui mừng cho được. Trong lòng đã suy nghĩ, đợi lát nữa làm sao đập chết tiểu tiện nhân Văn Tú cùng tiểu nghiệt chủng Chu Đồng kia.

Nào không ngờ tới, chuyện này phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của các nàng, phát triển theo hướng mà các nàng chưa từng nghĩ tới.

Mấy người này thân không thể động miệng không thể nói, phụ nữ trung niên bị Chu Vô Phong hung hăng đánh cho một cái tát, thấy Chu Đồng đi về phía mình trước tiên, lập tức dùng ánh mắt vô cùng hung ác trừng nó, ý đồ dọa lui đứa bé này.

Lại không ngờ rằng, tuy rằng Chu Đồng sắc mặt tái nhợt, nhưng trong mắt không có một chút ý sợ hãi, cứ như vậy bước từng bước tới trước mặt bà ta.

Còn phụ nữ trung niên vẻ mặt dữ tợn hung ác vô cùng, lúc này ánh mắt đã chuyển thành vẻ cầu xin.

Phì!

Một bãi nước bọt, trực tiếp phun lên mặt phụ nữ trung niên này.

- Tiện nhân!

Từ kẽ răng bé trai này, đẩy ra hai chữ mang theo giọng trẻ con non nớt.

Sau đó tay run run, vung lên đoản kiếm, cắn răng một cái, hung hăng đâm xuống phía dưới trái tim phụ nữ trung niên này.

Phụ nữ trung niên vẻ mặt dữ tợn ánh mắt trừng lớn, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoàng, miệng cũng há thật to, như là muốn phát ra tiếng gào rống gì, nhưng không phát được một chút âm thanh.

Phốc!

Dù ngay cả những cấm quân vây quanh, không ít người cũng không nhịn được trong khoảng khắc này liền nhắm mắt lại.

Thật là đáng sợ, một đứa bé trai tám tuổi, nâng một thanh đoản kiếm sắc bén, không chút do dự đâm xuống một người đang sống.

Trong thân thể Chu Đồng còn tồn tại một cỗ lực lượng khổng lồ do lão đầu bếp chuyển vào, một kiếm này rất nhẹ nhàng đâm thủng phụ nữ trung niên. Do không hoàn toàn đâm thủng trái tim, cho nên nhất thời nữ nhân này cũng không chết được.

Máu tươi theo khe máu trên đoản kiếm phun ra, văng lên toàn thân Chu Đồng. Máu tươi còn nóng, mang theo một mùi tanh nồng, làm cho Chu Đồng rốt cuộc không nhịn được buông đoản kiếm, ngồi xuống oa oa nôn ra.

Thiếu phụ Văn Tú khẩn trương, đã muốn đi tới an ủi nhi tử, Chu Vô Phong ho khẽ một tiếng:

- Để cho nó tự làm, muốn làm Hoàng đế phải chịu qua một cửa này. Nếu nó không chịu được, ta mang theo hai mẹ con rời đi, sống những ngày yên ổn.

Văn Tú cố nén cỏi lòng bi thương sợ hãi, đứng ở nơi đó, chân tay luống cuống.

Bộ Vân Yên đi qua, nhẹ nhàng kéo tay Văn Tú, khẽ giọng nói:

- Cô không hận những người đó hay sao? Qua đây, chúng ta tâm sự, đừng lo lắng, chuyện gì cũng sẽ không sao.

Có thể là bọn người Bộ Vân Yên cùng Tần Lập trấn định, lây nhiễm cho Văn Tú, có thể là ngọn lửa thù hận, rốt cuộc bốc cháy lên trong người Văn Tú, tâm trạng Văn Tú rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhìn Bộ Vân Yên cười thản nhiên, nhu hòa nói:

- Ta không sao, cảm tạ cô.

Toàn tràng điện, thần kỳ an tĩnh lại, yên tĩnh đến mức thậm chí làm người ta khó chịu, có chút quỷ dị.

Chu Đồng nôn xong, vươn tay lau máu trên mặt, lại nôn khan một trận, sau đó đứng lên, đi về phía phụ nữ trung niên vẫn còn đang co quắp, lạnh lùng nói:

- Tiện nhân, ngươi khi dễ mẹ con ta nhiều năm như vậy, không ngờ tới chính mình cũng có báo ứng hôm nay phải không?

Nói rồi, vươn tay rút ra đoản kiếm trên ngực nữ nhân trung niên này, lại có mấy cổ máu tươi ào ạt phun lên. Trong cổ họng phụ nữ trung niên phát ra mấy tiếng rên rỉ, ánh mắt dần dần mất đi thần thái, thân thể cũng ngừng co quắp, lúc này đã triệt để chết đi.

Chu Đồng ánh mắt cũng dần trở nên kiêng định, tay nắm đoản kiếm cũng không run rẩy nữa. Bước về phía một nữ tử hơn bốn mươi tuổi, nữ nhân kia sắc mặt trắng bệch, dùng ánh mắt gần như cầu xin nhìn Chu Đồng.

Chu Đồng dùng giọng trẻ con non nớt lên tiếng:

- Dung ma ma, Ngươi sợ rồi sao? Ngươi đã quên ngươi đã dày vò mẹ ta thế nào hay sao? Khi đó ngươi thật là uy phong. Ba năm trước đây, lúc ta bốn tuổi, nhớ rất rõ ràng, Ngươi dùng tăm trúc đâm vào trong móng tay mẹ tạ khiến cho mẹ ta đau tới hôn mê. Ngươi nói là ngộ thương, còn cười rất là vui vẻ. Mùa đông hai năm trước, ngươi đẩy mẹ ta lên chậu than làm cho trên người mẹ ta bị bỏng nhiều chỗ, ngươi cầm tới Kim Sang Dược tốt nhất, nói là thuốc này sẽ không lưu lại sẹo. nhưng ngươi ở ngay trước mặt mẹ ta, ném thuốc này đốt trong chậu than. Trên người mẹ ta, đến bây giờ vẫn còn rất nhiều vết sẹo. Một năm trước, mẹ ta ngồi giặt quần áo ở bên hồ, Người một cước đá mẹ ta vào trong hồ, sau đó đứng ở trên vỗ tay cười to, nói là người sắp chết giãy dụa thật là thú vị nhất...

Đứa bé trai càng nói càng phẫn nộ, nhìn mấy nữ nhân khác vẻ mặt cùng kinh hãi, nói:

- Ngươi...Ngươi...Còn có các ngươi, mỗi việc này các ngươi đều cùng nhau làm. Mấy năm nay, các ngươi đã làm bao nhiều chuyện như vậy, các ngươi còn nhớ hay không?

Trong tiếng rít gào điên cuồng của đứa bé trai mới bảy tám tuổi, Bộ Vân Yên ngây người, Tần Lập cũng ngây người, lão đầu bếp càng trợn mắt há mồm đứng ở đó. Dù ngay cả những cấm quân vây bắt bọn họ, cũng nghẹn họng trân trối, không ít người càng cúi đầu thấp xuống.

Khi dễ một đôi cô nhi quá phụ như vậy, lại còn là hoàng tộc trong thân thể chảy huyết mạch hoàng gia, thật là đáng bị ngàn đao chém chết mà.

Đứa bé trai giọng lạnh băng, quát:

- Còn như các ngươi làm sao chết đạp dày vò ta, ta không cần nói. Hiện giờ, các ngươi tự mình ngẫm lại, các ngươi dùng loại ánh mắt câu xin này nhìn ta, có phải là một loại vũ nhục với chính các ngươi, có chết, cũng phải chết có tôn nghiêm, phải không?

Nói rồi, bé trai nâng đoản kiếm, dùng như đao, một kiếm chặt bỏ đầu một nữ tử, đầu nàng ta lăn tới trước mắt một nữ tử bên cạnh, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.

Nữ tử kia hai mắt trợn ngược, lập tức bị dọa ngất xỉu, trong không khí truyền đến một trận mùi hôi thối, không biết có bao nhiêu người đồng thời bị dọa không tự khống chế được.

Bé trai một kiếm một người, kết thúc tất cả những người này. Trên khuôn mặt non nớt tràn đầy máu, lúc này lại hiện một tia hứng thú chưa hết.

Lắc đầu nói:

- Lúc được thế thì kiêu ngạo trên trời, lúc thất thế ngay cả con chó cũng không bằng. Nô tài chính là nô tài, lúc nào cũng không thành được kết quả.

- Tốt!

Chu Vô Phong bỗng nhiên quát lớn một tiếng, cười ha ha:

- Đây mới là con cháu hoàng tộc Đại Chu chính tông của ta. Ha ha ha, có khí phách, thật là có khí phách. Chắt trai ngoan, hôm nay lời gia gia nói đặt đó, con chính là quân chủ Đại Chu Quốc Tương lai rồi.

Chu Vô Phong Nói rồi, ánh mắt lợi hại đảo qua những cấm quân, lạnh lùng nói:

- Còn không quỳ bái Hoàng đế bệ hạ tương lai của các ngươi.

Một cổ áp lực như núi, lập tức ép xuống cấm quân tử bốn phương tám hướng. Những cấm quân này nào chịu đựng được áp lực như vậy, sắc mặt tái nhợt, hai chân như nhũn ra, sẽ phái quỳ xuống ngay.

Trên bầu trời, đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh:

- Ta tưởng là ai, thì ra là huynh trưởng của ta đã trở về. Thật là uy phong mà, đại phát thần uy, trừng trị ác phó. Tuy nhiên, ngươi chỉ là Phượng HS sút không bằng gà, lại còn cường điệu mộng đẹp muốn đãng đế vị. Ha ha, thật là buồn cười mà!

Theo tiếng nói này, từ phía hoàng cung bên kia, mấy chục bóng người lăng không bay ra.

Trong đó một người dẫn đầu, mặc một thân kim long bào, đầu đội bàn long kim quan, một thân khí thế đế vương phán tán ra lúc nâng tay nhấc chân.

Phía sau người này, đi theo mấy chục Lão già khuôn mặt già nua, nhưng trên người đều là khí độ bất phàm, lăng không hư độ, giống như dạo chơi sân vườn.

Trong đó, một Lão già quát:

- Chu Vô Phong, ngươi còn dám trở về. Không biết bao nhiêu năm qua, chúng ta đều đang truy nã ngươi, ngươi thật sự là sống đến chán rồi mà!

- Cút!

Chu Vô Phong ắnh mắt bắn ra hai đạo thần quang, trực tiếp bắn về phía lão già này. Thần quang xuyên thủng hư không, trực tiếp đánh xuyên qua cương khí hộ thể Lão già này.

Chu Vô Tình vung tay lên, đánh lệch cỗ lực lượng này, nhưng dọa cho lão già kia toát đẩy mồ hôi lạnh.

- Người tính là thứ gì, một con chó từ chỗ nào, cũng dám nói chuyện với ta như thế.

Chu Vô Phong cười lạnh, sau đó nhìn sang Chu Vô Tình. Hai huynh đệ ánh mắt đối đầu, phảng phất bắn ra tia lửa khắp nơi, làm cho người ta cảm giác một trận lóa mắt.

- Năm đó cho ngươi may mắn chạy trốn hôm nay ngươi tuyệt đối không đi ra khỏi hoàng thành này.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Chu Vô Tình cười cười, nói:

- Nói tới cũng coi như ngươi mạng lớn, một sát cục lợi hại như vậy mà cũng cho ngươi còn sống đi ra. Hôm nay ngươi trở về, còn có thể nhìn chắt trai người một lần, cũng coi như chết có ý nghĩa rồi. ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta chắc chắn mai táng ngươi ở trong lãng viện hoàng gia, nói như thế nào thì ngươi cũng coi như là thành viên hoàng thất.

Chu Vô Tình vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Đại Chu, đã không phải Đại Chu thời đại của ngươi, chúng ta sắp hoan nghênh một thời đại hoàn toàn mới.

- Một thời đại dân chúng lầm than?

Chu Vô Phong vẻ mặt cười chế nhạo.

- Người biết cái gì? Ta nói rồi, Đại Chu sẽ lập tức nghênh đón một thời đại hoàn toàn mới. Đây là một thời đại của chân thần!

Chu Vô Tình vẻ mặt tự hào nói:

- Mà thời đại này, là Chu Vô Tình ta tự tay sáng tạo ra.

Tần Lập híp mắt, nhìn một người phía sau Chu Vô Tình, đột nhiên cười lạnh, nói:

- Ta nói vì sao ba hoàng Triều xa xưa phái ra trăm vạn liên quân lại thua bởi đám người bộ lạc thổ dân kia, hóa ra vấn đề là ở chỗ ngươi. Không có nội quỷ, quân đội cường đại như vậy làm sao lại thua được? Cướp đoạt toàn bộ hoàng kim châu báu trong Đại Chu Quốc, chỉ sợ cũng là vì cái này thôi? Đúc Tế Đàn Hoàng Kim phải không?

- Người là ai? Ngươi...Ngươi làm sao biết được những điều này?

Chu Vô Tình một khắc trước còn yênh váo tự đắc, sau khi nghe được Tần Lập nói những lời này, cả người liền chấn động mạnh...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi