DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Kể cả người một trung niên phía sau Chu Vô Tình, vẻ mặt cũng tràn ngập khó tin, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Tần Lập, thầm nghĩ:

- Không thể nào, chuyện này tính toán mấy trăm năm, làm bí ẩn như vậy, làm sao có thể bị một người ngoài xa lạ, chỉ bằng một lời liền nói toạt ra thiên cơ?

Ngay cả lão đầu bếp cũng kinh ngạc nhìn Tần Lập, hắn thậm chí không nghe hiểu được Tần Lập nói có nghĩa là gì, nhưng trong lòng mơ hồ hiện lên một tia hiểu ra. Chợt lóe qua, muốn bắt lấy, nhưng lại tìm không được, chỉ có thể mờ mịt nhìn Tần Lập.

Trên thực tế, Tần Lập cũng là đột nhiên nhớ tới trên Hoang cổ thần tàng có ghi chép một loại nghi thức xa xưa, vô ý thuận miệng lừa gạt một câu, lại không ngờ sẽ dẫn tới phản ứng mãnh liệt như vậy.

Trong lòng Tần Lập khẽ trầm xuống, trong lúc vô ý mình đánh ra được, đó không phải tin tức tốt gì. Đám người điên này, lại muốn đúc Tế Đàn Hoàng Kim, thức tỉnh đại thần Hoang cổ.

Căn cứ quyển Hoang cổ thần tàng ghi chép đơn giản, có một loại nghi thức như vậy, cần tiêu hao một số lượng vàng bạc kinh người, đi đúc một tòa Tế Đàn Thông Thiên, cần phải dùng máu huyết một ngàn vạn người, tưới lên trên tế đàn, mở ra trận pháp trên tế đàn, mượn nó có thể thông thần sẽ được thần linh trợ giúp.

Loại nghi thức này cũng không ghi chép cụ thể trên Hoang cổ thần tàng, chỉ nói đây là một loại huyết tế khủng bố thời đại Hoang cổ, khuyên người ta không nên thử nghiệm, bằng không sẽ mang tới tai họa.

Nhưng lại không ngờ tới, đoàn người Chu Vô Tình kia lại có thể nắm giữ được phương pháp huyết tế Hoang cổ. Nên biết rằng, trên Hoang cả thần tàng cũng chỉ là ghi chép có loại nghi thức này, nhưng không nhắc tới nửa câu thủ đoạn thao tác.

Bỗng nhiên Tần Lập nghĩ đến, năm đó lúc Chu Vô Tình lật đổ chính quyền lão đầu bếp, đã đưa cho lão đầu bếp tấm bản đồ Hoang cổ, có thể là từ khi đó, Chu Vô Tình cũng đã có được thứ này.

Lại nghĩ tới trăm vạn Liên quân ba đại hoàng triều xa xưa toàn quân bị diệt, Tần Lập đột nhiên cảm giác cả người có chút rét run.

Tần Lập tự coi mình là người sát phạt quyết đoán, nhưng cho tới giờ cũng không nghĩ tới ở trên đời này còn có loại người có can đảm chém giết ngàn vạn người, chỉ để mở ra một trận pháp huyết tế.

Đây quả thật không phải là người nữa!

Người trung niên diện mạo bình thường ở phía sau Chu Vô Tình, trầm giọng nói:

- Không ngờ tới, trên đời này còn có người biết huyết tế Hoang cổ. Bệ hạ, người này nhất định phải diệt trừ.

Chu Vô Tình một thân kim long bào, sắc mặt hết sức khó coi, khẽ gật đầu nói:

- Lập tức triệu hoán tinh anh hoàng thất đến đây.

Có người thưa một tiếng, lấy ra một khối lệnh bài, đưa vào nguyên lực, lệnh bài kia liền phát ra một tiếng vang chói tai. Chỉ thấy trong nháy mắt, từ bốn phương tám hướng nhảy ra mấy trăm bóng người, phóng như chớp về phía bên này.

Tần Lập cười lạnh, nhìn người trung niên kia nói:

- Giao Hậu Thổ Tinh Hoa ra đây.

Trong mắt người trung niên kia bắn ra hai đạo tinh quang, hôm nay chuyện làm cho hắn kinh ngạc thật nhiều lắm. Chẳng những bị người ta một lời nói toạt thiên cơ, vạch ra nguyên nhân chân chính Đại Chu Quốc ngày càng suy yếu, ngay cả bản thân mình mang Hậu Thổ tinh hoa cũng bị đối phương phát hiện. Người này cuối cùng là ai, làm sao lại biết nhiều chuyện như thế?

- Cái gì Hậu Thổ Tinh Hoa, ta thấy ngươi choáng váng rồi, miệng đầy lời lẽ bậy bạ.

Người trung niên thề thốt phủ nhận.

Lão đầu bếp nhíu mày. truyền âm sang Tần Lập hỏi:

- Chủ nhân, lẽ nào người này chính là thủ lĩnh bộ lạc thổ dân kia...tự xưng là nhi tử Hậu Thổ đại thần Hoang cổ?

Tần Lập gật đầu, truyền âm trả lời:

- Đúng vậy, khẳng định là hắn. Đối với Hậu Thổ Tinh Hoa trên người hắn, ta có cảm ứng hết sức rõ ràng.

Lão đầu bếp nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Chu Vô Tình đối diện, căm hận nói:

- Chu Vô Tình, không ngờ tới ngươi lại thật sự làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này. Ngươi làm thế là chôn vui cả hoàng tộc Đại Chu.

Chu Vô Tình cười lạnh nói:

- Chôn vùi? Người sai rồi, ta là vì để cho toàn bộ hoàng tộc Đại Chu chân chính huy hoàng, Chu Vô Phong, ngươi bớt ở đó làm phiền đi, hiện giờ chết sống của ngươi, với ta mà nói đã không trọng yếu nữa. Ta có thể thả ngươi rời đi, kể cả cháu dâu cùng đứa nhỏ này, nhưng ngươi phải thề rằng những chuyện ngươi thấy hôm nay, tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Chỉ cần ngươi thề, ta sẽ tha cho các ngươi. Nhưng hắn...

Chu Vô Tình chỉ vào Tần Lập:

- Hắn phải chết!

Lão đầu bếp làm sao có thể không nhìn ra tâm tư chân chính của Chu Vô Tình, muốn ly gián phân hoá bọn họ mà thôi. Vừa nảy còn nói ai cũng không được đi, sau khi bị Tần Lập trực tiếp vạch trân bí mật, đảo mắt liên đổi thành thái độ khác, nếu như hắn còn có thể tin lời Chu Vô Tình nói, vậy không phải kẻ ngốc, mà là siêu cấp đại ngu ngốc rồi.

- Chu Vô Tình, hôm nay ta sẽ nói những chuyện ngươi làm cho toàn bộ hoàng tộc Đại Chu, ta muốn cho các lão tổ tông hoàng thất đều biết âm mưu của ngươi.

Chu Vô Phong giận dữ nói.

- Ha ha ha! Chu Vô Phong, ngươi thật là ngốc quá, ngươi cho ngươi là Thánh Hiền hay sao? Trách trời thưởng dân quá? Đừng có mà nằm mơ. Không sợ nói cho ngươi, chuyện này ta đã sớm được các lão tổ tông hoàng thất cho phép, ngươi đừng tưởng rằng chỉ có ngươi là con dòng chính huyết thống thuần khiết, dòng chính dòng thứ này, là ai quy định? Lẽ nào chỉ là bởi vì mẫu thân ngươi là hoàng hậu, mà mẫu thân của ta là cung nữ hay sao?

Lúc Chu Vô Tình nói ra những lời này, trên trán gân xanh phồng lên, hiển nhiên đã phẫn nộ tới cực điểm:

- Ai quy định mẫu thân ngươi có huyết mạch cao hơn mẫu thân ta? Chẳng qua là xuất thân bất đồng mà thôi, mấy trăm năm trước, ngươi chỉ là một kẻ may mắn, ngươi có biết không? Luận thân phận, ta không thể so kém hơn ngươi một chút nào, dựa vào cái gì ngươi là Hoàng đế, ta liền phải nghe theo ngươi? Ta có tài năng hơn ngươi, có trí tuệ hơn ngươi, ta đối nhân xử thế tốt hơn ngươi nhiều...Cái gì ta cũng hơn ngươi, vì sao lại phải ở dưới ngươi?

- Năm đó khi ta lật đồ ngươi, ta cũng đã được các lão tổ tông hoàng tộc ủng hộ, nếu không thì ngươi cho là vì sao bọn họ không để ý? Thật cho rằng chỉ cần không thay triều đổi đại, các lão tổ tông liền khoanh tay đứng nhìn hay sao? Ngươi sai rồi, ta...Chu Vô Tình, đã định trước trở thành một đế vương vĩ đại, một siêu cấp quân chủ nhất thống toàn bộ Đông Hoang.

- Còn ngươi, Chu Vô Phong, ngươi là một kẻ thất bại. Mấy trăm năm trước ngươi đã vậy, cho tới hôm nay, ngươi vẫn thế. Ta cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không đi, vậy thì tốt thôi. Đợi xem, ngươi sẽ thấy nội tình Đại Chu, đợi các lão tổ tông tới rồi, không cần hối hận. Ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không biết quý trọng mà thôi.

Chu Vô Phong bị Chu Vô Tình nói một trận sững sờ ở đó, nhìn Chu Vô Tình, tràn ngập vẻ không thể tin nổi. hỏi:

- Ngươi nói là sự thật? Các lão tổ tông...đều biết những chuyện ngươi làm?

- Hừ! Lão tổ tông đều biết nhìn xa trông rộng, Ngươi coi ai cũng giống như ngươi sao? Tầm nhìn hạn hẹp, ngươi thật cho rằng mấy năm nay Đại Thương Quốc cùng Đại Hạ Quốc đều nhàn rổi? Ba đại hoàng triều xa xưa, hừ, ai không muốn thống nhất Đông Hoang.

Chu Vô Tình vẻ mặt khinh thường nói.

- Điều đó không thể nào!

Chu Vô Phong vẻ mặt giận dữ:

- Ba đại hoàng Triều xa xưa, cùng một hơi thở, thông hôn lẫn nhau nhiều năm như vậy, đã giống như huynh đệ, làm sao lại giống như ngươi nói?

- Cùng một hơi thở? Chó má, ngươi có biết không, hiện giờ Đại Hạ Quốc xuất hiện một tuyệt thế đại năng trẻ tuổi, năm nay mới vừa bốn mươi tuổi, một thân thực lực đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên đại năng đỉnh, thân mang ba bốn loại bí thuật Thái cổ, có hai loại dị tượng Hoang cổ Nhật Nguyệt, một khi đánh lên thì trăm ngàn Địa Tiên đại năng cũng không thể ngăn cản đánh đâu thắng đó, là một đời tẨn Vương giả toàn Đông Hoang. Ngươi nghĩ Đại Hạ Quốc làm sao lại bồi dưỡng ra một tuyệt thế đại năng như vậy? Ngươi cho là bọn họ không có dã tâm?

Chu Vô Tình cười lạnh nói:

- Còn có Đại Thương Quốc, cũng trong mấy năm gần đây, xuất hiện một tẨn Vương giả, là một hoàng tử Đại Thương. Một thân thực lực đồng dạng cũng là cảnh giới Địa Tiên đại năng đỉnh, không thể kém hơn chút nào so với tuyệt thế đại năng trẻ tuổi Đại Hạ Quốc, ngươi nghĩ bọn họ làm sao xuất hiện?

Chu Vô Phong vẻ mặt kinh hãi, hắn không nghi ngờ lời Chu Vô Tình nói. Bởi vì Tần Lập ngay bên cạnh, chủ nhân hắn nhận biết, đồng dạng cũng là một tuyệt thế đại năng trẻ tuổi một thân thực lực sâu không thể lường, được xưng là vương giả trung Châu.

- Lẽ nào ngươi đúc Tế Đàn Hoàng Kim, dùng máu huyết ngàn vạn người huyết tế, mục đích chính là vì tạo ra một cường giả trẻ tuổi như vậy?

Tần Lập híp mắt, chậm rãi hỏi.

- Đúng vậy, dù sao hôm nay các ngươi không ai đi được, ta không ngại cho các ngươi chết được rõ ràng. Hiện giờ toàn Đông Hoang, chỉ có Đại Chu ta không có cường giả trẻ tuổi như vậy, tình thế tràn ngập nguy cơ. Các ngươi thấy chỉ là kinh tế Đại Chu ngày càng suy sụp, nhưng các ngươi không phát hiện nguy cơ ở phía sau. Nếu như ta không làm như vậy, không bao lâu sau. Đại Hạ cùng Đại Thương sẽ liên thủ phát binh Đại Chu, đến lúc đó mới là chân chính sinh linh đồ thán. Hơn nữa, hoàng triều Đại Chu mười mấy vạn năm qua, sẽ triệt để diệt vong.

Chu Vô Tình lạnh lùng nói:

- Chu Vô Phong, ca ca của ta, ngươi nghĩ xem. chỉ dùng sinh mệnh ngàn vạn người mở ra huyết tế, tạo nên một tuyệt thế đại năng là tốt, hay là chờ hoàng triều Đại Chu sụp đổ, Đại Chu bị diệt, trăm ức người theo đó tai ương là tốt hơn?

Chu Vô Tình tâm tình kích động, nói tiếp:

- Càng đừng nói, máu huyết ngàn vạn người này, đa số cũng không phải con dân Đại Chu ta. Ngươi cho ta tàn bạo bất nhân như vậy, tàn sát quốc dân Đại Chu, không quan tâm tính mệnh con dân ta sao?

Chu Vô Tình Nói rồi, rống lớn:

- Các binh sĩ, nói cho vị Hoàng đế tiền nhiệm thất bại này, các ngươi ủng hộ ta không?

- ủng hộ!

Một tiếng gầm lớn rung trôi đất, khiến cho thiên địa cũng khẽ biến sắc.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sắc mặt Chu Vô Phong cũng trở nên hết sức khó coi, nhìn Chu Vô Tình vẻ mặt đắc ý, có một loại cảm giác muốn hộc máu.

Lúc này Tần Lập lại cười lạnh, nói:

- Chu Vô Tình, Người nói thật dễ nghe, nhưng không cách nào thay đổi được sự thật ngươi đã mưu quyền soán vị, không thay đổi được sự thật trong mấy trăm năm qua, Người dùng độc dược mạn tính độc chết toàn người nhà đại ca ngươim ngươi hỏi những binh sĩ xung quanh ngươi có ủng hộ ngươi không, điều này thật là buồn cười. Những người này đều là tâm phúc của ngươi, quân đội con em của ngươi, bọn họ không ủng hộ ngươi, chẳng lẽ còn có thể ủng hộ ta hay sao? Ta hỏi ngươi, ngươi có dám hỏi toàn bộ bách tính Đại Chu một câu, ủng hộ ngươi không?

- Ta thủ hộ, là hoàng triều Đại Chu.

Chu Vô Tình cũng không bị Tần Lập chọc giận, nhàn nhạt nói:

- Dù là ngươi nói đều là sự thật, vậy thì thế nào? Nhổ có tận gốc, đây là chuyện bất kỳ một đế vương nào cũng làm. Đế vương tâm thuật, ngươi không hiểu được. Người thanh niên, mặc dù ngươi rất có kiến thức, cũng rất có tài năng, nhưng đáng tiếc hôm nay ngươi phải chết...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi