DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Đại thảo nguyên mênh mông, trải rộng rất nhiều hồ nước. Cho nên, vào buổi sáng sẽ có sương mù rất dày, dù khoảng cách chỉ có vài thước, cũng rất khó nhìn thấy rõ bằng mắt thường.

Tới cảnh giới như Tần Lập, đã sớm quen thuộc không cần dùng mắt thường nhìn đồ vật. Cho nên, một cỗ dao động kỳ dị cách lều trại bọn họ mấy dặm, Tần Lập cảm ứng được hết sức rõ ràng.

Hôm qua khẳng định không có, Tần Lập vẫn luôn rất cẩn thận, mặc dù hiện giờ hắn đã tới cảnh giới Thần Vương, nhưng nơi này là Cửu Địa! Mỗi một hành động, vẫn phải cực kỳ cẩn thận.

Thoạt nhìn hắn tùy ý hạ trại ở chỗ này, thậm chí còn nhàn nhã thoải mái thả câu. Nhưng trên thực tế, Tần Lập đã sớm nắm giữ rõ ràng tình huống mười dặm xung quanh.Nguồn: http://truyenfull.vn

Hôm qua còn chưa có, hôm nay lại xuất hiện, cỗ dao động này, nếu không phải Tần Lập tu luyện Tiên Thiên Tử Khí, sợ rằng rất khó cảm giác được.

Không phải là bốn tên cường giả Đại Đế phái ra bắt giữ mình chứ?

Tần Lập khẽ lắc đầu, hắn không tin điều này. Ngược lại, hắn tin tưởng Thông Thiên Đại Đế thực lực cái thế vô song, nhưng Tần Lập không tin Thông Thiên Đại Đế có thể tính toán không bỏ sót bất kỳ chuyện gì. Nếu thật là thế, chỉ sợ mình không còn sống yên lành như hiện giờ.

Càng đừng nói hiện giờ trên người hắn có một khối xác rùa thần thú Huyền Vũ thời đại siêu cổ, có thể che chắn thiên cơ. Khiến cho người gia tộc Thân Toán, cũng khó mà suy đoán ra vị trí của mình.

Như thế, cỗ dao động mãnh liệt kia chỉ cách chỗ này mấy dặm, sẽ là ai? Hay là, thứ gì?

Tần Lập ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời có lẽ khoáng một canh giờ nữa sương mù sẽ tản đi. Ánh mặt trời mọc lên sẽ làm cho mảnh thảo nguyên này hiện ra diện mạo vốn có của nó.

Như thế, nếu Tần Lập chờ ở chỗ này, chỉ cần một canh giờ là có thể thấy được thứ dao động kia rốt cuộc là vật gì. Chỉ là, ngay khi Tần Lập cân nhắc phải xử lý chuyện này thế nào, lúc này chỉ mới qua mấy hô hấp. Tần Lập kinh ngạc cảm giác được cổ dao động kia lại chỉ còn cách mình không đủ năm trăm thước!

Như thế quá rõ ràng, đó là nhắm tới mấy người Tần Lập!

Bất luận đối phương là ai, có mục đích gì, hành động của nó đều nói rõ, chính là nhắm về phía Tần Lập mà tới!

Muốn chờ một lát cũng không được!

Tần Lập tặc lưỡi, quyết định không cần chờ đối phương tới trước mặt mình, bởi vì hai nàng Diệp Tử Kỳ cùng Linh Nhi đang trong tu luyện. Tùy tiện quấy rầy, mặc dù không đến mức tẩu hỏa nhập ma hay gì khác, nhưng cuối cùng vẫn không tốt.

Đây cũng là vì sao Tần Lập muốn chờ mặt trời mọc, để đối phương tự hiện hình.

Chỉ là Tần Lập thật không ngờ, đối phương lại nóng ruột như thế, căn bản không cho hắn cơ hội.

Thân hình Tần Lập như ẩn như hiện, giống như biến thành một đoàn sương trắng, nhìn như thong thả bước về phía đối phương, trên thực tế lại đi cực nhanh.

Khoảng cách không tới năm trăm thước, đối với Tần Lập mà nói thì chẳng qua là chuyện trong một hô hấp. Cũng không che giấu thần thức, trực tiếp bao trùm qua, bao phủ đối phương.

Ồ? Thật đúng là có một người!

Trong lòng Tần Lập lại cảm thấy kinh ngạc, ở Cửu Địa, gặp phải người thực lực mạnh mẽ, quá nửa chính là người Thông Thiên Đại Đế, dù là không phải, cũng ít nhiều có chút quan hệ.

Như thế cũng không phải nói Tần Lập độc đoán, trên thực tế người dám lén lút xông vào cấm địa như hắn cùng Diệp Tử Kỳ, toàn cỏi Thần Vực cũng không có bao nhiêu người.

Thú vị hơn chính là Tần Lập đã tới gần người đó ở khoảng cách hai mươi thước. Mặc dù có che đậy, lại có sương mù nồng đậm, dùng mắt thường hiển nhiên không nhìn thấy. Chỉ là thần thức người kia cũng không phát giác được Tần Lập tồn tại, có vẻ còn đang do dự, muốn tiếp tục đi tới gần lều trại chỗ Tần Lập.

- Khụ khụ!

Thần thức Tần Lập đã nhìn rõ được hình tượng hoàn chỉnh của ngươi này, đối phương xuất hiện trong đầu Tần Lập là một lão già lôi thôi lếch thếch, ăn mặc cũ nát, hơi thở rất dài, hiển nhiên một thân thực lực không kém. Hơn nữa, trên người lão già này cũng không có một chút sát khí.

Bởi vậy, Tần Lập mới không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở:

- Đừng dò xét tới trước nữa, ta phát hiện lão rồi.

- A!

Lão già trong bụi có bất chợt phát ra một tiếng kinh hô ngắn ngủi, thân người nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, bay nhanh về phía xa xa.

Tần Lập lo lắng trúng kế dụ hổ rời núi, hơn nữa lão già kia cũng không phát sinh xung đột gì, càng chưa nói tới mâu thuẫn, cũng chỉ nhìn lão rời đi, không đuổi theo.

Lắc đầu, Tần Lập quay người trở lại lều trại. Lúc này, đã thấy hai nàng đều tỉnh lại, thấy hắn trở về, Diệp Tử Kỳ hỏi:

- Vừa rồi huynh gặp phải người nào vậy?

Tần Lập biết, hắn là lão già kia thét một tiếng đánh thức hai nàng, lập tức lắc đầu:

- Huynh cũng không rõ ràng lắm, người kia vừa nhìn thấy huynh liền trực tiếp chạy mất. Chỉ là thực lực hắn ta không kém, chúng ta phải càng thêm cẩn thận!

Diệp Tử Kỳ gật đầu, Thiên Lệ Thủy có liên hệ quá quan trọng đối với nàng, tự nhiên không muốn có bất kỳ sai lầm nào.

Ba người tùy tiện ăn một chút, thu dọn một phen, thu hồi lại lều trại. Chuẩn bị thỏa đáng xong, mặt trời cũng lên cao, sương mù dày đặc bắt đầu chậm rãi tản đi.

Diệp Tử Kỳ lấy ra tấm bản đồ xa xưa, mở ra trải trên mặt đất, ba người cùng nhau nghiên cứu vị trí Thiên Lệ Thủy.

Tần Lập nhìn một lát, bay lên không trung quan sát địa hình mấy trăm dặm, rốt cuộc nhìn trúng một chỗ cách nơi này một ngàn hai trăm dặm, quyết định sang bên đó xem thử.

Thiên Lệ Thủy ở ngay trên vùng thảo nguyên diện tích bao la này. Căn cứ tổ tiên Diệp Tử Kỳ ghi chép, nói rằng Thiên Lệ Thủy vốn đến từ một khối thiên thạch rất lớn, từ trên thiên thạch sinh ra dòng nước, nước chảy ra liền tồn trữ trong một chiếc hố lớn ở ngay trên thiên thạch.

Nước này mỗi năm chỉ chảy ra một chút, mấy ngàn mấy vạn năm cũng không tích lũy nhiều, cũng sẽ không chảy mất, cũng không bốc hơi, làm cho người ta có cảm giác như khối thiên thạch này sinh ra Thiên Lệ Thủy, sau đó Thiên Lệ Thủy đi ra liền chuyển ngược trở lại...

Tổ tiên Diệp Tử Kỳ hoài nghi, như thế giống như một loại tuần hoàn. Hơn nữa, nếu không phải tu luyện Hàn Ngọc Quyết của Diệp gia, có lẽ người tu luyện công pháp ngũ hành như Tần Lập, tối đa cũng cho rằng rất thần kỳ, hơn nữa có công hiệu nhất định, nhưng sẽ không coi như là thứ gì đặc biệt.

Đối với người tu hành nơi Thần Vực, tuyệt đại đa số đều có bí thuật độc môn của mình, sử dụng Thiên Lệ Thủy cũng chỉ là tiếp xúc gần hơn với thủy nguyên tố ngũ hành thiên địa mà thôi. Trừ khi bản thân người đó tu luyện chiến Kỳ thủy hệ, mới có thể xem như bảo bối. Mà ở nơi Thần Vực này, người tu luyện chiến Kỳ thủy hệ lại hết sức hiếm thấy.

Bởi vậy, ở trong mắt rất nhiều người, Thiên Lệ Thủy thậm chí còn không đáng giá bằng một gốc cổ dược.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Tử Kỳ dám lôi kéo Tần Lập đi tìm Thiên Lệ Thủy. Trước mắt Diệp Tử Kỳ lo lắng duy nhất, chính là linh thú hệ thủy ở đại thảo nguyên chúng nó nhất định rõ ràng giá trị của Thiên Lệ Thủy, sẽ tuyệt đối không tùy tiện cho người ta lấy đi.

Nhưng hôm nay có Linh Nhi là công chúa Thú tộc ở đây, chuyện này có lẽ không cần phải lo lắng nữa. Hiện giờ chuyện duy nhất bọn họ cần làm, chính là tìm được vị trí chân chính của Thiên Lệ Thủy.

Lão già xuất hiện trong sương mù buổi sáng, lại làm trong lòng bọn họ cảm thấy bất an. Rất khó tưởng tượng, nếu như bọn họ ở đây bị người Đại Đế phát hiện, sẽ có một kết cục gì.

Kết quả tốt nhất, sợ rằng từ nay về sau chạy trốn bỏ mạng nơi chân trời?

Trong lòng Tần Lập nghĩ vậy, nhưng vẫn kiên quyết đi về hướng kia, mặc kệ thế nào, Thiên Lệ Thủy là hắn nhất định phải lấy được.

- Thấy rồi! Chính là tảng đá lớn kia!

Diệp Tử Kỳ đột nhiên phát ra tiếng kêu hưng phấn, chỉ vào khối đá to lớn cô độc sừng sững giữa thảo nguyên mênh mông ở mấy chục dặm phía trước.

Đó là một tảng đá màu xanh, tản ra đạo vận xa xưa viễn cổ, cô độc sừng sững giữa thiên địa này, ở trên mảnh thảo nguyên mênh mông, cô độc thừa nhận mưa sa bão táp, không ai biết lai lịch của nó, cũng không ai quan tâm tới nó.

Ở trên mảnh thảo nguyên này, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm!

Ngao!

Một tiếng rống trầm thấp vang lên, một con Cự Giáp Sư Tử màu lam nhạt vùng lên từ trong bụi cỏ. Con sư tử này cao đến bảy tám trượng, dài mấy chục trượng, theo nó đứng lên gầm rú, trên bầu trời nhanh chóng phủ một tầng mây đen, thiên địa dường như tràn ngập hơi nước nồng đậm.

Quả thật là một con thú tu hệ thủy, cái tên này có vẻ không dễ đối phó mà!

Lúc này, Linh Nhi đột nhiên tiến lên trước, hai mắt nhìn vào con sư tử màu lam to lớn kia, miệng phun ra một chuồi ngôn ngữ mà Tần Lập cùng Diệp Tử Kỳ không hiểu được.

Tần Lập cùng Diệp Tử Kỳ liếc nhìn nhau, nhìn về phía Linh Nhi vẻ mặt nghiêm túc chăm chú, trên người cũng như phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Con sư tử màu lam kia sửng sốt một lát, bỗng nhiên co hai chân trước, qùy xuống trước mặt Linh Nhi, cúi thấp cái đầu to lớn, sau đó lại ngáng đầu, kêu trầm thấp như đang nói gì đó với Linh Nhi.

Linh Nhi liền đi tới trước, bước về phía con sư tử to lớn kia, Diệp Tử Kỳ bỗng nhiên lên tiếng:

- Linh Nhi, cẩn thận một chút!

Linh Nhi quay đầu lại, nhìn thoáng qua Diệp Tử Kỳ, mỉm cười không nói gì, tiếp tục đi tới chỗ con sư tử màu lam hình thể khổng lồ phía trước. Lúc này, con sư tử màu lam to lớn này đã quy rạp xuống đất, cái đầu cực lớn vùi vào hai chân trước, giống như đang thuần phục.

Linh Nhi đi tới trước, vươn cánh tay trắng nõn nhỏ bé, đặt lên trên đầu con sư tử, lẩm bẩm nói gì đó. Đột nhiên, trên người con sư tử màu lam bộc phát ra một đoàn ánh sáng màu lam, ở giữa đoàn ánh sáng còn mang theo một cỗ lực lượng thần thánh uy nghiêm.

Tần Lập cùng Diệp Tử Kỳ đều nhìn đến trợn mắt há mồm, Diệp Tử Kỳ lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào đây là bộ tộc Thú Vương tẩy lễ hay sao?

- Tẩy lễ?

Lời Diệp Từ Kỳ nói làm cho Tần Lập nghĩ tới hoạt động thần bí của tôn giáo mình nghe nói kiếp trước.

- Đúng vậy, đây là chuyện chỉ người có huyết mạch Thú Vương mới làm được. Dùng chú ngữ Thú tộc xa xưa, tẩy lễ cho linh thú hùng mạnh, có thể tinh lọc tâm linh chúng nó, làm chúng nó mở ra linh trí cấp độ cao hơn. Từ đó, sẽ trùng kích cảnh giới càng cao!

Diệp Tử Kỳ khẽ giọng nói:

- Trước kia, muội cũng chỉ nghe nói, không ngờ lại có cơ hội thấy tận mắt.

- Còn có loại chuyện này?

Tần Lập thật có chút kinh ngạc, không ngờ Linh Nhi còn có loại bản lĩnh thần kỳ này.

- o0o -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi