DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Lúc này, tay Linh Nhi đã rời khỏi đầu con sư tử màu lam kia. Con sư tử phát ra một tiếng gầm khẽ cảm kích, liếc nhìn Tần Lập cùng Diệp Tử Kỳ, bỗng nhiên bay lên trời, bay về phía xa xa.

Linh Nhi đứng đó, gọi hai người Tần Lập đi tới, sau đó cười nói:

- Vừa rồi là một con Băng Lam Sư Tử cảnh giới Thánh Chủ đỉnh, tổ tiên của nó là nô bộc bộ tộc Thú Vương, cho nên coi như nghe lời muội. Muội tẩy lễ cho nó, ở trong phạm vi mấy ngàn dặm này, không còn bất kỳ nguy hiểm gì.

Mặc dù Diệp Tử Kỳ cùng Tần Lập đều không e ngại một con thú tu cảnh giới Thánh Chủ đỉnh, chỉ là ở nơi này, có thể bớt một chút phiền phức, tự nhiên là tốt nhất.

Ba người đi tới trước thiên thạch khổng lồ kia, nhưng bỗng phát hiện ở bên trong chỗ lõm trên thiên thạch, không có gì cả!

- Đây, làm sao như thế?

Diệp Tử Kỳ mất hồn mất vía đứng đó, tràn ngập không thể tin được, thất thanh hô lên:

- Rõ ràng là ở chỗ này, làm sao một chút Thiên Lệ Thủy cũng không có chứ?

Linh Nhi nghi hoặc nhìn Diệp Tử Kỳ, hỏi:

- Rốt cuộc các ngươi đang tìm cái gì?

Trên đường đi, Tần Lập cùng Diệp Tử Kỳ cũng không nói, Linh Nhi cũng không trực tiếp hỏi, thẳng đến lúc này mới biết được bọn họ đang tìm kiếm một thứ gọi là Thiên Lệ Thủy gì đó.

- Con Băng Lam Sư Tử nói với muội vài chuyện, lúc đó muội còn kỳ quái, nó nói Thánh Thủy mấy trăm năm trước đã khô kiệt rồi. Muội còn buồn bực, lẽ nào Thánh Thủy theo như nó nói, chính là Thiên Lệ Thủy các ngươi muốn tìm?

Linh Nhi hỏi.

Vẻ mặt Diệp Tử Kỳ tràn đầy thất vọng, nhỏ giọng nói:

- Làm sao có thể chứ, Thiên Lệ Thủy sẽ vĩnh viễn không khô cạn, có phải sai lầm hay không?

Tần Lập không nói gì, hắn híp mắt, dùng thần thức bao trùm khối thiên thạch vô cùng to lớn này, tìm kiếm vào bên trong.

Làm cho Tần Lập kinh ngạc, chính là thần thức của hắn chưa bao giờ thất bại lại không thể xâm nhập vào bên trong khối thiên thạch này. Giống như có một lớp màng phòng hộ kiện cố, cản thần thức Tần Lập ở bên ngoài!

- Tảng đá này có cổ quái!

Tần Lập nói nhỏ.

- A? Huynh nói gì?

Diệp Tử Kỳ nhìn Tần Lập, thấp giọng hỏi.

- Để ta xem thử.

Tần Lập Nói rồi, tới gần khối thiên thạch to lớn này. Khối thiên thạch chỉ lộ lên mặt đất một khối lớn, còn rất nhiều phần chôn dưới đất, không ai biết cuối cùng nó lớn cỡ nào.

Thần thức Tần Lập tìm kiếm xuống phía dưới theo khối đá khổng lồ này, lại vô cùng kinh ngạc phát hiện thần thức của mình đã xâm nhập xuống dưới hơn một trăm dặm, lại vẫn không tìm được đáy tảng đá này!

Như thế đã làm người ta cực kỳ kinh ngạc, khối thiên thạch khổng lồ này, thể tích to lớn vượt quá sự tưởng tượng của Tần Lập, khiến cho Tần Lập cảm giác như thứ này sinh ra từ lòng đất, mà không phải rơi xuống từ trên trời.

Tần Lập tỉ mỉ nhớ lại tràng diện chiến đấu thời đại siêu cổ mà mình thấy, dường như không có một hình ảnh nào mà từ trên trời rơi xuống có tảng đá lớn như thế.

Khối đá lớn này, nếu như tính cả bộ phận chìm bên dưới, nào còn là khối đá to lớn nữa chứ, rõ ràng là một ngọn núi đá cực kỳ khổng lồ! Phần lộ ra mặt đất này, chỉ là đỉnh núi của ngọn núi khổng lồ này mà thôi.

Hơn nữa, tòa núi đá này còn mang theo sắc thái thần bí nồng đậm!

Ngay cả thân thể Thần Vương đại thành, cũng không thể ngăn cản thần thức của Tần Lập, còn ngọn núi đá này lại làm được! Tần Lập chậm rãi bước đi vòng quanh, bỗng nhiên ở một góc nghiêng tảng đá này, Tần Lập phát hiện những dấu ấn xa xưa đã nhìn không rõ ràng được nữa.

Dấu ấn này giống như một loại chữ viết, nhưng Tần Lập hoàn toàn không nhận ra được, thoạt nhìn giống như tự nhiên hình thành, bên trên còn lưu đạo vận nhàn nhạt.

Có lẽ là bởi niên đại quá mức xa xôi, đạo vận trên dấu ấn đã không còn rõ ràng, chỉ có đi tới gần, mới có thể cảm giác ra được.

Tần Lập lại đi tới chỗ vốn nên chảy ra Thiên Lệ Thủy, nhìn vết tích khô cạn, quả thật hắn đã khô cạn mấy trăm năm rồi, dấu tích bên trên đã không còn rõ ràng nữa.

Có thể nói, trừ khi có người chuyên đến tìm Thiên Lệ Thủy như mấy người Tần Lập, nếu không sẽ không có một ai coi khối đá khổng lồ sừng sững giữa thảo nguyên này là chuyện gì

Trong lòng Tần Lập yên lặng tính toán gì đó, trong đầu xuất hiện một ít tri thức trên Hoang cổ thần tàng, đi tới trước chỗ mấy dấu ấn mơ hồ không rõ ràng. Tần Lập đứng nghiêm thân hình.

Miệng lẩm bẩm gì đó, hai tay nhanh chóng kết ấn. Theo mấy thủ ấn của Tần Lập, một cỗ lực lượng hùng hồn bộc phát ra từ trên thân thể Tần Lập, đồng thời có một cỗ lực lượng hùng hồn như biển mạnh mẽ bộc phát ra từ trên tảng đá lớn này.

Khiến cho Linh Nhi cùng Diệp Tử Kỳ không hề phòng bị, cũng bị thổi bay ra mấy chục thước. Tuy rằng không tổn thương đến các nàng, nhưng hai nàng bị một màn thần kỳ này làm cho giật mình trợn mắt há mồm.

Lúc này, Tần Lập khẽ quát một tiếng:

- Mở!

Chỉ thấy trên tảng đá lớn này, những dấu ấn đã mơ hồ không rõ, đột nhiên bộc phát ra một mảnh ánh sáng chói mắt. Những ký hiệu thần kỳ này bay lên từng cái một, nhanh chóng xếp hàng giữa không trung.

Nhanh chóng hình thành một cánh cửa ánh sáng!

Tần Lập nhìn thoáng qua Diệp Tử Kỳ cùng Linh Nhi, nói:

- Theo huynh tiến vào!

Nói rồi, thân hình khẽ động, nhấc bước tiến vào trong cánh cửa ánh sáng. Hai nàng Linh Nhi cùng Diệp Tử Kỳ không hề do dự, theo sát phía sau bước vào cánh cửa ánh sáng này, ngay sau đó cánh cửa bắt đầu nhạt dần. Vào lúc này, từ xa xa lao tới một bóng người giống như quỷ mị, ngay nháy mắt cánh cửa ánh sáng gần như biến mất, liền vọt vào trong!

Sau khi hai nàng Linh Nhi cùng Diệp Tử Kỳ tiến vào, Tần Lập liền bảo hộ hai nàng ở sau lưng, Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm nắm chặt trong tay, chỉ thẳng về phía cánh cửa ánh sáng phía xa.

Bóng người kia cấp tốc lao vào, mắt thấy đụng vào mũi kiếm Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, lại bỗng nhiên xoay người lại một cách cực kỳ linh xảo, xẹt qua mũi kiếm Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm, phát ra một tiếng rống phẫn nộ.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết hay sao?

Giọng nói già nua nhưng hùng hồn.

Tần Lập lạnh lùng cười:

- Muốn chết dường như là các hạ! Từ sáng sớm, các hạ đã quỷ quỷ quái quái tới thăm dò chúng ta hiện giờ lại theo tới chỗ này. Nói, ngươi muốn làm gì?

- Quỷ quỷ quái quái? Các ngươi nói thật là buồn cười!

Lão già ăn mặc một thân áo choàng cũ nát, bề ngoài vô cùng lôi thôi, mắt trợn ngược cười lạnh nói:

- Ở trên mảnh đại thảo nguyên này, mọi người chỉ là khách mời của Lâm Thông Thiên mà thôi, có chuyện gì mà dò xét các ngươi?

Lão già này cố ý nói hai chữ khách mời nhấn giọng nặng hơn một chút, ý rất đơn giản: mọi người đều là trộm tiến vào đây, đừng có mà người nào nói kẻ nào hết.

- À! Ý của lão nói là, lão không phải theo chúng ta, đi vào chỗ này phải không?

Tần Lập híp mắt, nhìn lão già này, trong lòng sinh ra sát khí mãnh liệt, ở chỗ này, đụng tới một lão già sâu không thể lường, chưa chắc là chuyện tốt gì, có trời mới biết lão già này có lai lịch gì, đi theo mình làm gì, không thể dễ dàng bị lão lừa gạt được.

Lão già này cảm nhận được sát khí của Tần Lập, lập tức la to:

- Tiểu tử, ngươi có một chút lòng kính già yêu trẻ được hay không? Đúng thế, ta thừa nhận, ta quả thật là theo các ngươi tới chỗ này, nhưng ta không có ác ý với các ngươi, ta chỉ là...ta chỉ là có chút hiếu kỳ...

- Hiếu kỳ?

Diệp Tử Kỳ tiếp lời, cười nhạt:

- Thật là buồn cười, đường đường người gia tộc Thần Toán, lại cũng biết hiếu kỳ...Hì hì, lão nhân gia có thể nói cho tiểu nữ biết, ngài hiếu kỳ điều gì hay không?

Gia tộc Thần Toán?

Tần Lập nghe bốn chữ này, bản năng trong lòng bốc lên một cỗ phản cảm, lạnh lùng nhìn lão già này, như cười như không nói:

- Hình như giữa ta cùng gia tộc Thần Toán, còn có chút sâu xa đấy!

Lão già này thấy chuyện bắt đầu phát triển theo hướng lão không kỳ vọng, vị trí bọn họ hiện giờ giống như một đường hầm hỗn độn ra tay ở chỗ này, có trời mới biết sẽ gây ra hậu quả gì. Xem ra hôm nay lão không nói rõ, người thanh niên này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão.

Lập tức liền cười khổ nói:

- Vị cô nương này thật là có ánh mắt sắc bén. Được rồi, ta thừa nhận, ta đã từng là thuộc về gia tộc Thần Toán. Xem bộ dạng tiểu tử ngươi, dường như có chút hận thù với gia tộc Thần Toán? Điều này cũng bình thường, đám người kia ăn cơm người không biết làm chuyện người, suốt ngày ngoại trừ giúp người ta tìm kiếm kẻ thù ra, cũng không làm được chuyện chính sự gì cả.

- Bớt nói thừa đi, cuối cùng lão là ai? Đi theo chúng ta làm gì?

Linh Nhi quát lớn.

Lão đầu nuốt nước bọt, thầm mắng người trẻ tuổi bây giờ, con mẹ nó sao lại quá đáng như thế? Chẳng qua lão rất sáng suốt không nhiều lời, lúc này lão cũng đã nhìn ra được, ba người trẻ tuổi này cũng không phải hạng người đơn giản.

- Ta là...là người bị gia tộc Thần Toán trục xuất ra ngoài, bổn biển là nhà. Các ngươi nếu biết gia tộc Thần Toán nên biết đa số người trong gia tộc Thần Toán đều có chút tâm đắc với việc diễn hóa Thiên cơ. Mấy ngày gần đây ta suy diễn ra, trên mảnh đại thảo nguyên này gặp một tia thiên cơ, cuối cùng là gì, lão nhân ta năng lực có hạn, không suy tính ra được. Bởi vậy, thấy các ngươi tiến vào thảo nguyên này, ta muốn biết là các ngươi tới tìm thứ gì. Bởi vậy, sáng sớm mới tới dò xét một phen, chẳng qua là bị tiểu huynh đệ đây phát hiện, ta liền trốn ra thật xa.

Khóe miệng lão già nổi lên một tia cười khổ. lão ta tự tin nhất vào bản lĩnh tốc độ cùng ẩn thân, ở trước mặt người thanh niên này yếu đuối như một tờ giấy.

- Sau đó thì sao?

Diệp Tử Kỳ hờ hững hỏi.

- Sau đó, ta lại tiếp tục suy diễn, rốt cuộc suy tính được nơi này sắp xảy ra chuyện. Ta đi tới đây, sau đó...liền thấy cánh cửa ánh sáng kia, thấy các ngươi đều đi vào, ta quýnh lên, cũng không nghĩ nhiều, vậy là chạy vào theo. Ta...ta nói đều là sự thật! Tiểu huynh đệ, ta thật sự chỉ hiếu kỳ mà thôi, các ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm mà!

Lão già lôi thôi này làm ra vẻ thành khẩn, rất dễ làm cho người ta tin tưởng lời lão nói. Chỉ là, mấy người ở đây, là người thế nào? Không nói Tần Lập, chỉ nói Linh Nhi cùng Diệp Tử Kỳ, từ nhỏ lớn lên trong Vương tộc, bề ngoài huy hoàng của hào môn vọng tộc, là bên trong âm u không thể lộ ra ánh sáng, người nào không hiểu biết thật rõ ràng. Dù là tính tình đơn thuần thế nào, cũng biết lời lão già này nói không phải toàn sự thật.

- Xem ra ta nên giết lão, mới là biện pháp tốt nhất. Lão già, lão phản kháng hay là không phản kháng, kết quả đều như nhau, có tin hay không, ta có thể một chiêu chém giết lão, thậm chí lão sẽ không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào!

Tần Lập nói xong, trên người tản mát ra một cổ sát khí lẫm liệt.

Hiển nhiên, Tần Lập không phải đang nói chơi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi