DUYÊN LÀM PHU QUÂN



 
Editor: Thanh Việt
 
Trịnh Dịch Hiên rời khỏi yến hội của Tam Công chúa mang đi một vị ca cơ, tin tức này truyền ra ngoài cũng coi như là tin tức lớn, Trịnh Dịch Hiên vẫn luôn làm tay chân cho Hoàng thượng, trước đó vài ngày mới từ phía nam trở về, mông còn chưa ngồi nóng chỗ liền vào phủ Tam Công chúa dự tiệc, nhưng ai mà không biết rõ ràng vị nhi tử của Trịnh Quốc công này luôn không gần nữ sắc, thế mà lại mang theo một ca cơ trở về, tuy rằng vị ca cơ kia được an bài ở biệt trang, nhưng vẫn làm nhiều người ghé mắt nhìn xem như cũ.
 

Trịnh Dịch Hiên chưa đến ba mươi tuổi, bỏi vì một nhà Trịnh Quốc công lộn xộn nên đến nay vẫn chưa cưới vợ, thời gian y ở quân doanh còn nhiều hơn thời gian ở trong phủ, thế cho nên đừng nói tiểu thiếp, ngay cả thông phòng cũng không có một người, rất nhiều người ở kinh thành lén nghị luận, nói là nếu không phải Trịnh Dịch Hiên này không được, thì chính là có thú vui nghiện đoạn tụ, thậm chí đối tượng cũng đã tìm được, chính là huynh đệ của y Cát Đại Bằng, những tình tiết cẩu huyết dạng gì trong đó, mấy người có mắt mũi đều nhìn vào, cũng vừa vặn Cát Đại Bằng không có thê thất, đến nỗi cho dù gã ở trong thanh lâu thân mật với kỹ nữ cũng bị người ta bỏ qua, cho rằng bọn họ lấy đó làm bình phong che dấu “chân tình”. Cho nên sự kiện ca cơ vừa nổ ra, người ta lại lập tức lén chia làm hai phía, phái thứ nhất cảm thấy ca cơ kia nhất định khuynh quốc khuynh thành, mới có thể quyến rũ “đoạn tụ” quay đầu, mặt khác, phái thứ hai lại kiện định Trịnh Dịch Hiên “là gay”, ca cơ kia bất quá chỉ là một bức bình phòng che mắt khác của y và Cát Đại Bằng.
 
Kim Phong Hoa nghe xong, ở trong phòng cười to không ngớt, thậm chí còn đem chuyện này coi như chuyện cười mà nói cho Tiên Y nghe, làm Tiên Y phải mở rộng tầm mắt, thì ra người cổ đại nhiều chuyện cũng lớn mật có sáng ý như thế, một người rõ ràng là nam chính phù hợp nhất trong tiểu thuyết ngôn tình hiện đại, quyền cao phú quý lại cũng có thể bị người ta nói thành như vậy, quả thực không thua gì mấy cái diễn đàn cẩu huyết ở hiện đại. Thật không biết nếu tương lai Trịnh Dịch Hiên cưới vợ, lão bà hắn biết có một chuyện thế này không biết sẽ nghĩ gì.
 

Khác với Tiên Y đang mở rộng hiểu biết, Kim Phong Hoa đã sớm đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, kiếp trước ước chừng cũng là quãng thời gian này, Vưu Xuân Sinh gặp Mộng Cơ, mà Mộng Cơ lại coi trọng Trịnh Dịch Hiên, chỉ là lúc ấy Vưu Xuân Sinh mang Mộng Cơ đi, Trịnh Dịch Hiên lại đoạt Mộng Cơ từ tay Vưu Xuân Sinh về, hai nam tranh một nữ, Vưu Xuân Sinh lúc ấy giống như một thứ đáng chê cười, rõ ràng là Tam Công chúa đưa người cho Vưu Xuân Sinh, kết quả Vưu Xuân Sinh lại biến thành đao phủ chia rẽ người có tình, có thể nói những ngày sau bi thảm của Vưu Xuân Sinh chính là bắt đầu từ Mộng Cơ. Nữ nhân Mộng Cơ này phảng phất như một yêu tinh mê hoặc nhân tâm, chỉ cần nam nhân gặp gỡ nàng, rất ít người không động tâm, mà nam nhân động tâm trừ Trịnh Dịch Hiên, không, phải nói là trừ nam nhân mạnh nhất ra, không một ai không bị ả lợi dụng, không một ai không bị ả vô tình vứt bỏ. Mà người đối nghịch với ả, bất luận nam nữ, kết cục sẽ bất hạnh dị thường, Kim Phong Hoa hắn chính là một ví dụ, Vưu Xuân Sinh chính là một ví dụ khác.
 
Kim Phong Hoa ôm thê tử, tâm tình rất tốt, hắn muốn nhìn xem, không có Vưu Xuân Sinh làm điểm xung đột trước của Trịnh Dịch Hiên và Mộng Cơ, bọn họ có thể thuận lợi bên nhau tình cảm kiên định như vàng sao? Không có “người xấu” Vưu Xuân Sinh phụ trợ, Trịnh Dịch Hiên còn quý trọng Mộng Cơ như thế sao? Hơn nữa, hắn đã dành một quãng thời gian thật dài vì muốn tặng một món quà cho Mộng Cơ, hắn muốn nhìn xem xem, đời này của Mộng Cơ còn có thể sặc sỡ được như vậy không.
 
Tiên Y mang thai, tinh thần có chút không tốt, đặc biệt còn phải trấn an tâm tình của Du nhi, Du nhi tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nhưng có lẽ là do trời sinh mẫn cảm, sau khi biết được mẫu thân có thai vẫn luôn dính lấy Tiên Y, sợ Tiên Y không cần nó, chuyện này làm cho Tiên Y phát giận một lúc, tra xét nha đầu nhũ mẫu, sợ kẻ nào xấu miệng ở trước mặt nhi tử, cũng may chuyện này chỉ là do Du nhi suy nghĩ nhiều, người ở bên cạnh nó đều là do Kim Phong Hoa cố ý tìm tới, không có kẻ nào dám không sợ chết phá rối sau lưng. Chuyện này làm cho Tiên Y tạm thời yên lòng đi nhiều, cũng phân tâm ở cạnh Du nhi, bất luận thế nào, cho dù Du nhi không phải là nàng sinh, nàng vốn cũng chẳng thích trẻ con, nhưng nàng nuôi ra là của nàng, tuyệt đối không cho phép người khác dám thương tổn, cũng thiệt tình đặt tâm tư lên người Du nhi, nuôi nó lớn thành người. Còn chờ đến khi Du nhi lớn hơn một chút rồi nói thân thế cho nó hay không, Tiên Y tạm thời không có manh mối gì về việc đó, muốn thương lượng thật tốt với Kim Phong Hoa, nhưng nàng biết giấy không gói được lửa.
 
Du nhi qua một thời gian thấy Tiên Y không vì đứa con trong bụng mà lạnh nhạt bỏ quên nó, liền bắt đầu trở nên hoạt bát linh động, đối với bảo bảo trong bụng Tiên Y cũng có chút đề phòng, tò mò, thường thường sẽ hỏi những câu làm Tiên Y và Kim Phong Hoa vừa cứng miệng vừa buồn cười, làm cho thời kì dưỡng thai nhàm chán của Tiên Y có thêm không ít điều vui. Tiên Y thực ra vẫn luôn muốn một đứa con gái, kiếp trước nàng thấy nhiều nam hài tử nghịch ngợm gây sự rồi, nàng lâu lâu lại ảo tưởng nữ nhi ngoan ngoan khả ái, giọng nói ngọt ngào, mềm mại, lại mặc cho nó đủ loại kiểu váy và trang sức, Tiên Y còn chưa sinh mới tưởng tượng đã cảm thấy máu mũi sắp phun ra tới nơi, chỉ tiếc Kim Phong Hoa lại chẳng sao cả, Du nhi lại rất kiên trì cho đó là một đệ đệ.
 
“Chờ đệ đệ ra đời, con có thể dẫn đệ ấy đi hoa viên trồng cây không?” Du nhi đã ba tuổi gần đây mê đắm đất cát, tuy rằng làm rối tinh rối mù, nhưng nó vẫn rất nghiêm túc cái gọi là trồng cây.
 
Tiên Y vuốt đầu nó, nhịn cười nói: “Có thể chứ, chờ bảo bảo ra đời, Du nhi đã bốn tuổi, đã là đại hài tử.”

 
“Đúng vậy, khi đó con đã thành người lớn, con có thể dẫn đệ ấy đi chơi ngựa gỗ!” Du nhi lại suy nghĩ trong lòng, đến lúc đó nó làm tướng quân, để đệ đệ làm tiểu binh, hắn mới không cần một đám nữ nhân chán ngắt làm tiểu binh.
 
Tiên Y ôm nhi tử, thiếu chút nữa cười ra tiếng, Du nhi còn nhỏ, trong lòng nghĩ cái gì cũng dễ dàng lộ ra ngoài, gần đây nó hay oán giận đám tỳ nữ không chơi trò chơi, chỉ có một mình nó rất buồn, đến đây ăn vạ với nàng cũng không hẳn là lấy cớ, Du nhi đúng là quá cô đơn, cũng chỉ có lúc này, Tiên Y mới hi vọng sinh được một đứa con trai.
 
Hai mẹ con nói chuyện, Du nhi lại biểu diễn đếm số, Bích Tỉ ngoài cửa đi đến, thấy trong phòng chỉ có Du nhi, liền không kiêng dè nói: “Nha đầu Lưu Li đúng là người trung thực.”
 
Tiên Y dựa vào gối đầu cười nói: “Khó khi có người lọt vào mắt ngươi.”
 

Bích Tỉ có chút đắc ý, nhưng vẫn thành thật nói: “Bình thường làm việc rất trung thực, bây giờ biết thiếu nãi nãi hoài thai thì càng thêm cần mẫn hơn, đồ ăn được đưa tới nàng còn kiểm tra trước một lần, rồi để Diêu thái thái kiểm tra thêm lần nữa. Còn thỉnh thoảng đến chỗ ma ma già lấy kinh nghiệm, sợ mình không được việc, chỉ là mọi việc nàng làm đều không kể công, nếu không có Tùng Lục, có khi đến giờ nô tỳ còn không biết.
 
“Nương ta thích nhất là một đứa nhỏ như vậy, sau này để nàng đến cạnh nương ta học hỏi một số thứ đi.” Tiên Y cũng thấy Lưu Li rất tốt, nàng chỉ là thuận thế Kim Phong Hoa để làm việc thiện, nàng ta liền mang ơn đội nghĩa đối với nàng. Bình thường làm nhiều nói ít, cũng không tranh cãi với nha đầu khác, cho dù người khác có lúc lười nhác, nàng ta cũng không lúc nào lơi lỏng, lần trước còn cố gắng làm việc trong lúc sốt cao, thiếu chút nữa đã hù chết người, cuối cùng Tiên Y làm chủ, trước phải đưa đến thiên viện dưỡng bệnh khoẻ rồi mới trở về. Lưu Li còn sợ mình ăn không ngồi rồi không làm việc, áy náy đã lâu, Tùng Lục khuyên mấy ngày cũng không khuyên được, Lưu Li sau khi hạ sốt liền xin trở về tiếp tục làm việc, đúng là làm người ta dở khóc dở cười. Nhưng mà, cũng có thể nhìn ra Lưu Li thích công việc hiện tại bao nhiêu, cho dù chỉ là tam đẳng nha đầu, việc vặt chính viện đều đến tay, chạy chân đưa cơm, lại làm một đống việc hỗn độn khác, đều tự tại hơn nhiều so với trong phủ Tam Công chúa. Lưu Li liều mạng như vậy, nỗ lực như vậy cũng là muốn cho chủ tử nhìn ra giá trị của nàng, sẽ không dễ dàng bị chà đạp nữa.
 
“Là một người rất tốt, sau này chờ thiếu gia chúng ta chức quan càng ngày càng cao, số lượng nha đầu cũng sẽ phải nhiều thêm, đến lúc đó cất nhắc nàng ta lên làm nhị đẳng, cũng đỡ phải tìm một người chúng ta không quen biết.” Bích Tỉ vỗ tay sáng mắt lên nói, tam đẳng còn có thể ở ngoài chính viện, nhưng nhị đẳng có thể được tiếp xúc với phòng trong của chính phòng, Bích Tỉ rất không hi vọng người tới sẽ là một kẻ mình không biết bối cảnh nông sâu thế nào, đến lúc đấy không nói nàng không được thanh nhàn, chẳng may nếu thiếu nãi nãi có chuyện gì, chủ tử nhất định có thể xé nàng ra.
 
Tiên Y gật đầu nói: “Mà không, chờ tìm nhà chồng cho ngươi, sau này người được cất nhắc lên đều quen thuộc, ta dùng cũng thuận tay.”
 
“Thiếu nãi nãi, nô tỳ còn nhỏ!” Bích Tỉ hoảng sợ, nói nhanh.
 
Tiên Y lại lắc đầu nói: “Sao mà còn nhỏ, đều đã đến tuổi gả chồng.” 
 
Bích Tỉ trợn tròn mắt, vội la lên: “Chưa tới hai mươi thì đều tính là nhỏ.”
 
“Khục.” Tiên Y bị nàng ta chọc cười, ngay cả Du nhi ở bên cạnh dù nghe không hiểu cũng ngây ngô cười theo, náo nhiệt đến nỗi làm cho Bích Tỉ đỏ hết mặt, sinh động hơn ngày thường nhiều.
 
Kim Phong Hoa ở trong trận cười đó đi vào phòng, Tiên Y thấy hắn liền đi lên, Bích Tỉ không nói cái gì hết, hành lễ xong liền tránh đi ra ngoài, cũng không biết từ khi nào chính phòng đã có quy củ như vậy, lúc phu thê chủ tử ở một chỗ, bọn nhà đầu trừ phi được gọi thì đều không được vào, người vốn ở trong phòng cũng muốn đi ra ngoài. Kim Phong Hoa đi vài bước, đỡ lấy Tiên Y: “Nàng đừng cử động, không có nàng, ta không thể thay quần áo được hay sao?”
 
Tiên Y cười khẽ, để tuỳ hắn, kéo tay nhỏ của Du nhi an vị trên ghế, nằm cả ngày, xương cốt muốn mềm ra.
 
“Du nhi lại tới quấn lấy nương con?” Kim Phong Hoa cởi bỏ đai lưng thay thường phục rồi đi đến trước mặt Du nhi cười nói.
 

Kim Phong Hoa cũng không quá thích ở cùng một chỗ chơi với con nít, nhiều nhất là răn dạy vài câu, phần lớn nam nhân cổ đại đều như thế, ôm cháu không ôm con chẳng những lưu hành ở cổ đại trong thời không của Tiên Y, ở Phái quốc cũng như vậy, cho nên Du nhi vừa thấy Kim Phong Hoa liền có chút thót ruột, nhưng dung mạo của Kim Phong Hoa cố tình lại có thể làm cho người khác mê muội, ngay cả tiểu hài tử cũng nguyện ý nhìn nhiều một chút, đặc biết là lúc hắn tâm bình khí hoà, lúc nói chuyện cùng Tiên Y khoé miệng luôn mỉm cười.
 
Hỏi Tiên Y vài câu, lại hỏi nhi tử tượng trưng vài câu, tuy rằng còn chưa học vỡ lòng, nhưng Du ca nhi cũng đã bắt đầu nhận mặt chữ.
 
“Qua năm sau, sợ là ta sẽ vào Hộ bộ.” Kim Phong Hoa chuyển đề tài tới chuyện công việc.
 
Tiên Y khó hiểu nói: “Không phải nói Thứ Cát Sĩ phải ở Hàn Lâm Viện trong ba năm sao?”
 
“Đó là lúc nhân tài sung túc thôi.” Kim Phong Hoa không nghĩ gì nói, Hoàng đế gần đây giết không ít người, “Gần đây Hoàng thượng quét sạch hai mươi bốn nha môn, liên quan tới Long Hành vệ cũng không được sống yên ổn, cả hai nơi này đều có liên quan với Hộ bộ, Hoàng thượng đã không tin quan viên của Hộ bộ.”
 
“Vậy nên cho chàng đi?” Phản ứng đầu tiên của Tiên Y chính là không tán đồng, đây quả thực chính là đi gặm một cục xương khó nhằn, nơi đó trải qua nhiều năm như vậy, khẳng định rắc rối sẽ rất khó gỡ, nếu làm không tốt, mạng cũng phải bồi vào.
 
“Yên tâm.” Kim Phong Hoa vỗ tay Tiên Y trấn an nói: “Chẳng những ta đi, còn có một người nữa cũng sẽ đi cùng ta cùng.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Muốn nhìn cốt truyện tương đối nhiều, trước viết cốt truyện đi -3-
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Việt: sao lúc này ta lại nghĩ Tiên Y sẽ sinh được một bé gái, Du nhi và em gái hồi nhỏ khắc khẩu, sau này sẽ làm thành một tình yêu giả incest nhỉ??? =))))))


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi