DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1149

Cố Vũ Tùng: “…”

Lục Minh Hạo: “…”

Tô Thần Nam: “…”

Ba người nhìn chằm chằm vào nhau.

Lúc mới nghe được nửa đầu, ba người họ còn tưởng cuối cùng anh cũng đã sinh nghi, sẽ bắt đầu miệt mài tìm kiếm rốt cuộc người trong lòng mình là ai, vì sao cơ thể của mình lại cảm thấy hứng thú với một người mình ghét cay ghét đắng trong trí nhớ.

Ai mà ngờ được anh lại thốt ra một câu như thế, quay ngoắt 180 độ không ai hiểu kịp.

“Khụ!”

Tô Thần Nam ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng đề nghị: “Kết hôn là một chuyện cần rất nhiều thể lực, mà gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, thương thế của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Chi bằng anh cứ từ từ đã, trước mắt cứ nghỉ ngơi trước một thời gian, chờ tới năm sau xuân về hoa nở thì làm hôn lễ cũng không muộn, thời tiết lúc đó sẽ thích hợp lắm.”

“Đúng, đúng, đúng đó.” Cố Vũ Tùng vội vàng phụ hoạ: “Chúng ta sắp phải ăn Tết rồi, bây giờ chuẩn bị chỉ sợ là gấp quá.”

Lục Minh Hạo cũng gật đầu tán đồng.

Tưởng Tử Hàn lấy tay day day trán, kiên quyết nói: “Càng nhanh càng tốt!”

Đề nghị thất bại.

Ba người Cố Vũ Tùng thi nhau thở dài.

Người anh em à, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.

Là do chính anh nhiều lần quả quyết, tương lai sau này nếu có hối hận thì anh đừng giận cá chém thớt lên mấy người vô tội bọn họ là được rồi.

Cuối tuần.

Mấy người Tưởng Tử Hàn đăng ký thuận lợi.

Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đứng ở một góc sảnh kính của sân bay, lén nhìn chiếc máy bay đang từ từ khởi động trên đường băng.

“Sao lúc nãy em không đi tiễn cậu ta?” Tống Dương Minh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi cô.

Đôi mắt Tống Hân Nghiên không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay sắp bay về nước kia: “Anh ấy không muốn nhìn thấy em đâu.”

Chỉ mấy chữ đơn giản đã để lộ nỗi buồn đau không thể che giấu.

Tống Dương Minh đặt tay lên vai cô rồi vỗ nhẹ mấy cái, lặng lẽ an ủi.

Cùng lúc đó.

Trên máy bay.

Sau khi máy bay chạy một đoạn dài thì từ từ cất cánh.

Cảm giác không trọng lực đột nhiên ập tới khiến trong lòng Tưởng Tử Hàn căng thẳng, trái tim của anh bỗng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt khiến nó dần khó chịu.

Anh buồn bực đè lên ngực mình, hai mày cũng dần nhíu lại.

“Anh sao thế?” Sở Thu Khánh ngồi bên cạnh thấy anh hơi khác lạ bèn hỏi.

Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, không nói một chữ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi