DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 122

“Khụ!”

Tống Hân Nghiên bị sặc, giờ người ta khoác lác cũng không cần viết kịch bản trước luôn à!

Một bác sĩ như anh, dù có là bạn với cậu Cố đi chăng nữa thì cũng không đến mức có mặt mũi lớn như vậy chứ!

Cô vội vàng xua tay khéo léo từ chối: “Không cần không cần, giờ tôi đang bận lắm, vừa phải giám sát sản phẩm mới vừa phải bận rộn thi đấu, lại còn quản công ty, không thể dành thời gian cho việc khác đâu.”

Tưởng Tử Hàn nhíu hàng mày kiếm, một công ty mà còn kém hơn một trận thi đấu sao?!

Không biết điều gì cả!

Anh lạnh mặt: “Tùy cô, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.”

Lại còn tức giận nữa á!

Người đàn ông này thật là, nếu cô vạch trần anh không chút kiêng nể nào thì để xem anh xuống nước kiểu gì!

Thôi bỏ đi vậy, nể tình cô nhóc kia có duyên với cô như vậy, không so đo với anh nữa.

Tống Hân Nghiên vội vàng cười gắp thêm rau thêm canh, giải thích: “Cám ơn anh yêu lúc nào cũng suy nghĩ cho em nhé, trong lòng em vô cùng cảm động. Nhưng mà so với việc anh tìm cậu Cố hỗ trợ đầu tư công ty cho tôi thì tôi lại càng muốn dựa vào chính mình hơn. Dựa vào bản thân vẫn tốt hơn dựa vào người khác, dù người khác ở đây có là bạn bè của anh đi nữa.”

Cô chân thành nói: “Nếu tôi đã dám rời khỏi nhà họ Tống, một thân một mình xông ra bên ngoài thì tất nhiên cũng sẽ có thực lực kia. Mặc dù sẽ có khó khăn, nhưng tôi không sợ. Tôi muốn dựa vào thực lực của mình để có được thành công, chứng minh cho mọi người thấy, cho dù không có tất cả tài nguyên của Tống Thị đi nữa thì bằng sức của mình tôi vẫn có thể!”

Cô gái nhỏ nói lên kế hoạch mang tầm vĩ mô của mình, lập kế hoạch về tương lai, vẻ mặt đều tràn đầy tự tin.

Tưởng Tử Hàn hơi nhướng mày.

Mấy người da mặt dày, quả nhiên đều tự tin!

Tống Hân Nghiên không chú ý tới, chuyển đến bên cạnh lấy lòng Tưởng Tử Hàn, khoác cánh tay anh, miệng bắt đầu phun lời nịnh nọt: “Tôi biết anh là người có bản lĩnh lớn, quan hệ rộng, sau này nếu tôi thật sự cần thì nhất định sẽ đến cầu xin anh đầu tiên.”

Nét lạnh lùng trên mặt Tưởng Tử Hàn lặng lẽ tiêu tan không ít.

Không biết xấu hổ!

Người phụ nữ này, rốt cuộc có chút xấu hổ nào không thể!

Anh chán ghét đẩy cô ra: “Ngồi cho hẳn hoi.”

Tống Hân Nghiên vội vàng ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.

Vẻ mặt đon đả nịnh nọt trên mặt biến mất sạch sành sanh, nhanh như lật bánh tráng.

Tưởng Tử Hàn lại nhíu mày không vui, anh liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói: “Cô muốn tham gia cuộc thi gì?”

“Cuộc thi…”

Tống Hân Nghiên đột nhiên khựng lại, trong đầu chợt nhớ tới Khương Thu Mộc từng nhắc nhở cô phải đề phòng anh.

Chuyện công thức bị tiết độ đến giờ vẫn còn chưa có kết luận, nếu như thật sự là anh…

Tống Hân Nghiên nhanh chóng đánh mắt nhìn Tưởng Tử Hàn.

Sự do dự của cô khiến sắc mặt Tưởng Tử Hàn trở nên lạnh lùng: “Không muốn nói thì đừng nói.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi