DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 123

Tưởng Tử Hàn không thể nào là người ăn cắp công thức của cô được!

Tống Hân Nghiên lắc đầu, lập tức cười lấy lòng: “Không có mà, tôi chỉ đang suy nghĩ nên nói với anh như thế nào thôi. Dù sao thì anh cũng không trang điểm, lại không phải người trong ngành, có lẽ sẽ không hiểu được ngay. Thật ra là tôi và giáo sư của tôi cùng nhau thành lập một dự án phát triển mỹ phẩm mới. Nếu như dự án thành công là có thể mang nó tới buổi triển lãm các dòng mỹ phẩm mới.”

“Ừ.”

Tưởng Tử Hàn đáp một tiếng rồi lạnh nhạt nói: “Nếu có nhu cầu gì thì tìm Cố Vũ Tùng giúp. Có sẵn tài nguyên với quan hệ mà không dùng mới là ngu xuẩn.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không gây khó dễ cho mình đâu. Anh yêu, anh tốt với em quá đi mất. Đây, ăn nhiều vào. Em nấu cái này cho anh đó.”

Tưởng Minh Trúc: “…”

Thời buổi này, làm trẻ em cũng không dễ dàng gì.

Vừa phải tác hợp để tình cảm của họ nóng lên mà lại vừa phải thỉnh thoảng ăn cơm chó nữa.

Quá đau lòng.

Những ngày tháng này, bạn nhỏ nọ quả thực không có cách nào sống sót qua được!

Ăn cơm gần xong, Tưởng Tử Hàn đột nhiên nói: “Tôi phải tới thủ đô công tác vài ngày.”

Anh nhìn về phía Tống Hân Nghiên rồi nói: “Minh Trúc ở nhà, một mình cô có thể chăm sóc được không?”

Tống Hân Nghiên nhớ tới ngày hai người đi làm đăng ký kết hôn, yêu cầu của Tưởng Tử Hàn chính là bất cứ khi nào anh cần, cô đều phải có mặt.

Tống Hân Nghiên lập tức buông đũa xuống, vỗ ngực cam đoan nói: “Minh Trúc ngoan như vậy, chắc chắn không thành vấn đề rồi.”

Ngoan?

Tưởng Tử Hàn liếc mắt nhìn cô con gái đang yên tĩnh ăn cơm, đáy mắt thoáng vụt qua vẻ nghi hoặc: “Cô chắc chắn đấy chứ? Đừng miễn cưỡng làm gì, nếu không thì tôi đưa con bé đi cùng cũng được.”

Tưởng Minh Trúc vừa rồi còn đang giả vờ làm người vô hình, nghe vậy đã lập tức bực bội.

Cô nhóc nhíu mày, bất mãn đặt đũa xuống rồi nói: “Con không muốn đi với ba!”

“Lý do?”

“Con không thích thủ đô, mấy người ở đó đều rất đáng ghét.”

Cảm xúc bất mãn gần như lộ rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tưởng Tử Hàn mím môi, không nói gì.

Con gái mình không thích thủ đô, sao anh có thể không biết, bằng không thì anh cũng không dẫn cô bé đến nơi này.

Tống Hân Nghiên nhìn hai ba con, cười tủm tỉm giơ tay lên thề: “Vẫn nên để Minh Trúc ở lại thì hơn, tôi đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”

Cô nhóc gật đầu lia lịa, khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy vẻ tha thiết: “Với cả con còn phải đi học nữa. Không lẽ bây giờ ba định để con quen thói trốn học bừa bãi hay sao?”

“Không thể như thế được!” Tống Hân Nghiên giả vờ nghiêm túc nói.

Cô nhóc dùng lời lẽ nghiêm trang nói: “Vậy nên từ bây giờ, con phải làm một bé cưng ngoan ngoãn, không gây trở ngại cho ba mẹ đúng không ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi