DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1257

Khương Thu Mộc cười gượng: “Thôi muộn rồi, anh Dương Minh, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Nói xong liền chạy vọt về phòng như chạy trốn.

Khương Thu Mộc ngã mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, mặt vùi vào trong chăn, nước mắt lăn xuống không tiếng động.

Cô ấy khóc dữ dội một trận xong, sau đó đỏ mắt ngồi dậy, tự an ủi bản thân: “Khương Thu Mộc, không sao. Tuy mày không có cơ hội, nhưng người khác cũng không có cơ hội. Cứ tiếp tục như thế này, mày càng có ưu thế hơn so với người khác.”

Dù sao thì cô ấy và Tống Dương Minh cũng quen nhau!

“Cho dù anh Dương Minh bị mấy đồ đê tiện ưỡn ẹo bên ngoài tỏ tình thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Lâu ngày sinh tình, không ai có tỷ lệ cao hơn cô ấy!

Nghĩ vậy xong, Khương Thu Mộc lại lập tức tràn trề nhiệt huyết.

Tống Hân Nghiên gặp ác mộng.

Trong giấc mơ, khắp tay khắp mặt Tưởng Minh Trúc toàn là máu, nước mắt máu lăn ra từ trong mắt chạy xuống đất từng giọt từng giọt.

Cô bé nhìn cô đầy đáng thương, trong mắt trên mặt toàn là đau khổ.

Bàn tay nhỏ bụ bẫm đầm đìa máu vươn về phía cô: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”

Tiếng kêu thảm thiết, như xé gan xé phổi, mang theo phẫn nộ oán giận, còn cả căm hận nữa…

“A!”

Tống Hân Nghiên giật mình kêu khẽ một tiếng, ngồi bật dậy từ trên giường, tỉnh giấc.

Trời còn chưa sáng, ánh sáng đèn đường màu vàng nhạt mờ ảo hắt vào kẽ hở của rèm cửa sổ, trông hơi đáng sợ.

Tống Hân Nghiên thở hổn hển từng hơi, với lấy điện thoại rồi lập tức gửi một tin nhắn cho Chúc Minh Đức.

“Trợ lý Chúc, bệnh tình của Minh Trúc thế nào rồi?”

Không biết là do Chúc Minh Đức bị đánh thức hay là do vốn dĩ còn chưa kịp ngủ mà trả lời rất nhanh.

“Đã ổn định rồi, chỉ là cơ thể vẫn còn rất yếu. Sếp và cậu Cố đã liên hệ với Chuyên gia huyết học và ADN nổi tiếng nước ngoài rồi, bọn họ sẽ đến nước Z để tham gia hội chẩn sớm thôi…”

Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, không làm phiền Chúc Minh Đức thêm nữa.

Cô vén chăn bước xuống giường, định đến nhà bếp rót ly nước uống nhưng vừa mới mở cửa phòng thì một ly nước đã xuất hiện trước mặt cô.

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm ly nước kia hai giây, sau đó nhìn dọc theo tay cầm nước lên phía trên: “Anh?”

Cô có hơi bất ngờ: “Sau khi anh đưa em về rồi mà vẫn chưa đi ư? Anh, anh vẫn còn lo lắng cho em à?”

Tống Dương Minh cưng chiều khẽ xoa tóc cô làm nó rối tung lên: “Tất nhiên là anh lo rồi, anh vừa mới tới Hải Thành xử lý công việc được một nửa thì hay tin em xảy ra chuyện, vội vàng tức tốc quay về luôn. Đến giờ đã hai ngày rồi, anh vẫn luôn không hề chợp mắt. Sau khi đưa em về thì cũng đã trễ, nên anh quyết định không về nữa, cứ ở chỗ mấy đứa mượn cái ghế sô pha để ngủ thôi.”

Thấy Tống Hân Nghiên nhíu đôi mày thanh tú lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi