DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1258

Tống Dương Minh cười nói: “Được rồi, em đừng nghĩ lung tung nhiều chuyện nữa. Mau về giường rồi ngủ đi, trời còn chưa sáng đâu.”

Anh khẽ ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Dù sao thì Tưởng Minh Trúc cũng là con gái của Tưởng Tử Hàn, cậu ta sẽ không bỏ mặc con gái mình xảy ra chuyện đâu, thu hồi trái tim kia của em lại đi, cứ an tâm thanh thản mà ngủ thôi.”

Tống Hân Nghiên cười khổ: “Em cũng muốn lắm chứ, chỉ là sau khi thức rồi thì không ngủ được nữa.”

Tống Dương Minh yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, rốt cuộc Tưởng Minh Trúc có địa vị thế nào trong lòng e? Chẳng lẽ em không phát hiện, tình cảm của em dành cho con bé đó đã hơn sự yêu thích bình thường rồi hay sao?”

Anh đau lòng sửa lại mái tóc rối bời cho Tống Hân Nghiên: “Không phải là anh không cho em đối xử tốt với con bé, chỉ là anh sợ em sẽ đem phần tình cảm của mình đối với Tưởng Tử Hàn dời sang Tưởng Minh Trúc, rồi lại tiếp tục làm ra những chuyện không màng đến an nguy của bản thân thôi…”

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên tràn ngập sự áy náy: “Không đâu anh.”

Cô lắc đầu: “Anh, anh cứ yên tâm, chút chừng mực này em vẫn có, em cũng tự hiểu rõ. Tình cảm giữa em và Tưởng Minh Trúc chắc chỉ là tri kỷ tâm đầu ý hợp thôi. Chỉ là ngay từ đầu em đã cảm thấy giữa mình và cô nhóc ấy có một loại duyên phận rất thần kỳ, phải nói thế nào nhỉ? Có lẽ là sự cuốn hút lẫn nhau, khi ở chung thì tính cách của tụi em có rất nhiều điểm giống nhau. Đã thế cô nhóc kia còn rất chững chạc, trên người lúc nào cũng mang theo một sự từng trải khiến người ta đau lòng, cho nên em mới không kìm lòng được mà muốn gần gũi với cô bé hơn. Nhưng mà em đảm bảo, tình cảm giữa bọn em chỉ là bạn bè thôi…”

Lúc này Tống Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, tự trong lòng em hiểu rõ là được. Mau đi ngủ đi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, định quay về phòng thì điện thoại được cô cầm ra trong tay chợt đổ chuông.

Cô nhìn màn hình, là số điện thoại của công ty.

Vào khoảng thời gian này?

Không biết vì sao mà đột nhiên cô lại có một linh cảm không lành.

Vừa bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia lập tức truyền tới: “Hân Nghiên, có chuyện không hay rồi, phân xưởng dung dịch gốc trong nhà máy sản xuất sản phẩm mới bị nổ rồi.”

Tống Hân Nghiên như bị người ta giáng một gậy vào đầu!

Sau khi sửng sốt vài giây, cô vội chạy về phòng, tìm đại một cái áo khoác trong tủ, cũng chẳng kịp thay đồ ngủ luôn, chỉ khoác thẳng áo ngoài lên rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc Tống Hân Nghiên mặc quần áo xong đi ra ngoài là Tống Dương Minh đã thay quần áo, giày dép chỉnh tề cầm chìa khóa xe đợi cô.

“Anh chở em đi.”

Hai anh em nhìn nhau mấy giây, sau đó Tống Hân Nghiên gật đầu.

Kỹ thuật lái xe của Tống Dương Minh đã được huấn luyện đặc biệt trong quân đội. Hơn nửa đêm nên đường vắng xe, xe phóng thẳng một đường, quãng đường nửa tiếng bị anh rút lại còn mười lăm phút.

Có hai nhà máy bị nổ.

Nhà máy này là nhà máy sản xuất lớn nhất trong nước của PL.

Đơn đặt hàng cho sản phẩm mới dồn dập, còn chưa mở bán là Tống Hân Nghiên đã đề nghị tăng giờ làm việc rồi, tất cả dây chuyền sản xuất đều chuẩn bị sẵn sàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi