DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 1259

Ai ngờ bây giờ mới bắt đầu mà đã xảy ra chuyện.

Đoạn đường mấy trăm mét bên ngoài để đến phân xưởng cũng đã bị phong tỏa.

Tống Dương Minh chỉ có thể tìm một chỗ đỗ xe ngoài đoạn đường bị phong tỏa.

Trước khi Tống Hân Nghiên xuống xe, anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô: “Em đừng sốt ruột, cũng đừng sợ. Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đều có anh trai ở đây chống đỡ.”

Tống Hân Nghiên cảm động đến mức ướt mi, cong môi cười với Tống Dương Minh: “Anh, em cảm ơn anh.”

Vừa định mở cửa xuống xe.

Điện thoại vang lên.

Là Đường Vũ Diệp.

Tống Hân Nghiên bắt máy: “Chị Vũ Diệp, em tới rồi.”

Giọng nói của Đường Vũ Diệp bình tĩnh, chín chắn. Tuy nôn nóng nhưng không hề rối loạn.

Cô ấy nhanh chóng chọn những việc trọng điểm rồi nói qua một lượt: “Phân xưởng bị nổ là nhà kho chứa dung dịch gốc. Khi ấy các nhóm công nhân đều đang làm việc tăng ca, có rất nhiều người. Nổ chết tại chỗ năm người, ba mươi sáu người bị thương, trong đó mười hai người bị thương nặng đã được đưa vào ICU, những người còn lại…”

Đường Vũ Diệp nói một hơi, rồi thở dài: “Cảnh sát đến rồi, đang điều tra nguyên nhân sự cố. Có điều, dung dịch gốc của chúng ta nháy mắt bị mất sạch như vậy, e rằng chúng ta phải kéo dài thời hạn của mấy đơn hàng rồi… Khó khăn lắm sản phẩm mới bùng nổ như vậy, mà bây giờ lại thành thế này…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng nặng nề, nhưng lý trí vẫn còn: “Bây giờ quan trọng nhất là trấn an gia đình người thiệt mạng, cứu chữa công nhân bị thương, phối hợp với cảnh sát điều tra nguyên nhân sự cố. Còn dung dịch gốc thì cứ từ từ nghĩ cách, xem thử có thể bổ sung hay không.”

Đường Vũ Diệp nói bằng giọng nghiêm trọng: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế. Dung dịch gốc của sản phẩm mới đều được vận chuyển từ tổng công ty của PL tới đây, từ lúc chuẩn bị đến hải quan thì ít nhất cũng phải nửa tháng. Không thể giao hàng đúng hạn, cộng thêm phải bồi thường cho sự việc này, rồi phân xưởng không cách nào vận hành trở lại ngay được… Lần tổn thất này khó mà ước tính, chị chỉ sợ…”

Hai bên đầu dây đồng thời im lặng.

Tống Hân Nghiên ngắt điện thoại.

Cô im lặng, cắn chặt môi, đôi mắt to tròn trong trẻo giờ đây ngập nước, vừa uất ức cam chịu lại vừa kiên cường.

Tại sao chứ!

Tạo sao lần nào cũng như vậy!

Chỉ cần cô sắp thành công thì sẽ lại xuất hiện đủ loại sự cố!

Là vì ai?

Là ý trời ư?

Chẳng lẽ cô khó được tha thứ đến vậy sao?

Tống Dương Minh nhìn cô mà đau lòng vô cùng.

Anh nắm chặt hai vai của Tống Hân Nghiên, cưỡng ép kéo cô vào trong lòng.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt, lẳng lặng dựa vào anh vài giây.

Đến khi mở mắt ra, trên người cô như được khoác thêm một lớp áo giáp súng đạn bắn không thủng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi