DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Tống Hân Nghiên hờ hững cười: “Tôi hiểu chứ, chẳng có ai hiểu ý nghĩa của bọn nó hơn tôi.

Nhưng mà không sao hết, bán nó đi thì có thể giúp cho anh, đây chính là giá trị để bọn nó tồn tại.”
Cô mệt mỏi nói: “Bây giờ tôi chỉ còn lại những thứ này thôi, ngoại trừ nó ra tôi cũng không biết mình có thể làm được cái gì.”
“Vậy thì em không cần phải làm cái gì hết.” Dạ Vũ Đình cảm động ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Em có biết không, vốn dĩ anh tưởng rằng em sẽ đi tìm Tưởng Tử Hàn, may mắn là em đã không đi, nếu không sẽ khiến anh cảm thấy mình quá vô dụng, một chút chuyện nhỏ cũng không thể giải quyết được, còn cần người phụ nữ của mình phải xuất đầu lộ diện.”
Thân thể của Tống Hân Nghiên phản ứng có điều kiện cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.
Bàn tay vô thức muốn đẩy anh ta ra, nâng lên siết chặt thành quyền rồi buông xuống.
Cô nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: “Quả thật tôi đã muốn làm như vậy, thậm chí còn muốn giết anh ta.

Nhưng mà tôi biết cho dù tôi có làm như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì.

Vũ Đình, em xin lỗi, lúc anh cần sự giúp đỡ của tôi, vậy mà tôi lại không thể làm gì được.”
Chuyện duy nhất mà cô có thể làm là sau này không thể trêu chọc Tưởng Tử Hàn nữa, cách anh càng xa càng tốt, cố gắng không gây thêm phiền phức cho Dạ Vũ Đình.
“Không liên quan đến em.”
Ánh mắt của Dạ Vũ Đình lạnh lẽo vô cùng, giọng nói rõ là dịu dàng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì: “Những chuyện này đều là do Như Tuyết quá ngu ngốc đã gây ra, nếu như không phải con bé bị người khác lợi dụng, Tưởng Tử Hàn cũng sẽ không đối phó với Dạ thị.”

Tống Hân Nghiên mấp máy môi, rất muốn nói cho anh biết thật ra không hề liên quan gì tới Dạ Như Tuyết, mà là Tưởng Tử Hàn đang trả thù cô.
Nhưng cô không có mặt mũi để nói những lời này, cũng không biết nên nói như thế nào.
Dạ Vũ Đình buông cô ra, để cô ngồi xuống ghế sofa.
Lại để túi tài liệu có văn kiện sáng chế vào tay cô: “Đừng nghĩ nhiều như thế, em đi ngủ nhanh đi, anh sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện của Dạ thị.

Còn cái này thì em cầm về đi, anh không cần đâu, anh chắc chắn sẽ không dùng tới nó.”
Anh ta cười nói đùa: “Nếu như một ngày nào đó Dạ thị thật sự phá sản, anh muốn gầy dựng một lần nữa, đến lúc đó em phải giao hết tài sản và mấy chục năm tâm huyết cho anh, anh tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Tống Hân Nghiên áy náy lại cảm động, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trước khi lên lầu, cô nói: “À đúng rồi, các trang thiết bị đã được đặt hàng của bọn anh phải xử lý như thế nào?”
Dạ Vũ Đình thở dài: “Không còn cách nào khác, đa số các trang thiết bị này đều là dụng cụ được đặc chế ở nước ngoài, không có cách nào trả hàng, bây giờ chỉ có thể tìm nhà kho để cất chúng, chờ vượt qua khó khăn lần này, có lẽ là sẽ bán nó với giá thấp hơn.”
Tống Hân Nghiên mím chặt môi, cúi đầu suy nghĩ sâu xa.
Dạ Vũ Đình nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô: “Đây không phải là chuyện mà em có thể giải quyết, suy nghĩ nhiều cũng vô ích thôi, Tưởng Tử Hàn đã làm như vậy, có lẽ anh ta đã sớm đưa ra phương án đối phó mọi mặt.

Ở cả thủ đô này, chắc chắn không có ai dám đối đầu vì nhà họ Dạ mà nhận số trang thiết bị ấy, cho nên chuyện này cứ từ từ rồi nghĩ biện pháp.”
“Được.” Tống Hân Nghiên thấp giọng đáp lời: “Thử một chút xem sao, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách giúp đỡ.”
Dạ Vũ Đình chỉ cười mà không nói tiếp.

...
Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên đến PL gặp John.
Cô không hề vòng vo, thẳng thắng lấy những tài liệu sáng chế của mình đặt trước mặt John: “Đây đều là tâm huyết mấy năm nay của tôi, bây giờ tôi muốn bán bọn chúng đi, không biết PL có ý muốn mua nó không?”
John cầm lấy những tài liệu sáng chế ấy, nhíu mày: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Đúng.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Sau khi những thứ này bán cho anh thì nó là của anh, tôi tuyệt đối sẽ không sử dụng những sản phẩm này nữa, chỉ có một chuyện, ngoại trừ việc nghiên cứu sáng chế ra mỹ phẩm dưỡng da thì tôi không có năng lực ở phương diện khác, hơn nữa công ty vừa mới thành lập đã sắp khai trương, cho nên tôi muốn giữ sức để tiếp tục làm trong cái ngành này, nếu như anh không yên tâm thì tôi có thể viết cho anh một lá thư cam kết, sau này tôi và công ty tôi tuyệt đối sẽ không sản xuất những thứ liên quan đến những sản phẩm độc quyền này, cùng với các thành phần liên quan.”
John cũng không trả lời ngay lập tức.
Anh ta dựa lưng vào ghế, hai tay giao nhau đặt trước ngực, ngón tay gõ nhẹ có quy luật, đôi mắt màu lam cười cong cong nhìn Tống Hân Nghiên.
Trên thương trường, đây chính là một loại áp lực vô hình.
Tống Hân Nghiên đứng yên không động.
John nhìn cô thật lâu rồi mới lên tiếng hỏi: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Trước kia, lúc Tống Hân Nghiên còn ở công ty anh ta, anh ta là một cấp trên tốt.
Nhưng mà bây giờ, bọn họ là đối thủ đàm phán.
Nếu như không phải thân phận trái ngược, anh ta thật sự sẽ cho Tống Hân Nghiên một tràng pháo tay.
Anh ta thật sự rất thưởng thức cô gái này.
“Anh John cảm thấy những sản phẩm sáng chế này có giá trị bao nhiêu tiền?”

John cũng được xem như là một tên cáo già, không hề cho cô một lời chắc chắn: “Khó mà định được, tôi cần phải họp với mọi người đưa ra một cái giá, nếu như cô không gấp, tôi sẽ nhanh chóng cho cô tin tức.”
“Được.” Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tôi chờ tin tức tốt của anh.”
Cô để đồ ở đây rồi muốn đứng dậy rời đi.
John nhíu mày gọi cô: “Hân Nghiên, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen nhau, cũng coi như là bạn bè.

Là bạn bè cũ, tôi hỏi cô một lần nữa, cô thật sự đã nghĩ kỹ muốn bán tài liệu sáng chế này đi?”
“Đã nghĩ kỹ rồi.” Tống Hân Nghiên không hề do dự: “Cũng chỉ là làm lại từ đầu một lần nữa mà thôi, tôi còn trẻ, không sao hết.”
John cảm thán lắc đầu, một cô gái khá là quyết đoán.
Đáng tiếc, không phải là cấp dưới của anh ta.
Sau khi Tống Hân Nghiên đi rồi, anh ta lấy tài liệu sáng chế trên bàn, đứng dậy rời khỏi công ty.
...
Tưởng thị.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
John ném tài liệu của Tống Hân Nghiên lên trên bàn làm việc của Tưởng Tử Hàn: “Có lẽ những thứ này đều là tâm huyết của cô ấy.”
Tưởng Tử Hàn tiện tay mở ra, có khoảng mười mấy phần.
Tống Hân Nghiên chỉ mới hai mươi tuổi, ở cái tuổi này của cô có rất nhiều người vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng cô đã có thể sáng chế ra nhiều sản phẩm độc quyền như thế, còn không được xem là tâm huyết cả đời à.
Anh trào phúng cong môi: “Cô ta thật si tình.”
Vì Dạ Vũ Đình, lại trả một cái giá đắt như thế.

John tán thưởng: “Năng lực và sự cống hiến của cô Tống trong ngành nghề thật sự khiến người khác phải cảm thán, nếu như không phải tình thế ép người, chỉ dựa vào mười phần tài liệu sáng chế này đủ để cô ấy đạt đến một trình độ mà không có người nào có thể sánh bằng.

Cô ấy là một thiên tài, còn là một thiên tài rất có cố gắng..."
Tưởng Tử Hàn nghe đến xuất thần.
Nhớ đến thái độ làm việc rồi tự thử nghiệm trên người mình lúc mỗi lần mà Tống Hân Nghiên có sản phẩm mới, trong lòng anh nặng trĩu.
“Những vật này có giá trị bao nhiêu?”
Anh đột nhiên hỏi.
John kinh ngạc, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Anh ta giơ ba ngón tay ra lắc lư: “Chắc 3000 tỷ là được rồi, nhưng mà còn phải xem tình huống đã.”
“Nói đi.”
John ngồi thẳng người: “Dưới tình huống bình thường, đã bán đi những thứ này, điều này mang ý nghĩa người trước kia sở hữu nó phải rời khỏi cái ngành này, đương nhiên cũng có thể không rời khỏi.

Ví dụ như là tôi mua, sau này cô ấy sẽ làm việc cho tôi, vậy thì cái giá 3000 tỷ cũng xem như là ổn.
“Nhưng cô Tống không chấp nhận điều kiện đó, cô ấy không muốn từ bỏ cái nghề này, cũng không muốn trở thành cấp dưới của tôi.

Cho nên, những thứ này không hề đáng giá với tôi, dù sao thì mua nó cũng có nguy hiểm, nếu như không phải là một nhà mạo hiểm thì ai lại đồng ý mua những sáng chế này..."
Tưởng Tử Hàn như có đều suy nghĩ, khóe môi dần dần gợi lên một đường cong vô cùng nham hiểm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi