DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Dạ Thị.
Bầu không khí trong phòng tổng giám đốc trầm ngưng lại.
Các cổ đông có vẻ kích động: “Hành vi cá nhân của cô Dạ đã gây ra tổn thất lớn cho công ty, chúng tôi còn chưa tính đến, không ngờ rằng cậu ba lại tạo ra kẽ hở lớn như vậy.

Có phải Dạ tổng nên cho chúng tôi một lời giải thích không?”
"Tôi đã nói rõ rồi, chuyện này nếu không cho tôi một lời giải thích, hôm nay không xong đâu.”
"Bồi thường tổn thất cho chúng tôi.”
"..."
Dạ Khải Trạch ngồi trước bàn chủ toạ, trấn an mọi người: “Tôi hiểu tâm tư của các vị, nhưng sự việc đã xảy ra rồi, mọi người làm ầm ĩ ở đây cũng không có ý nghĩa gì.

Mọi người phải cho tôi thời gian để tôi xử lý.”
"Xử lý thế nào? Hành vi của cô Dạ đã khiến thị trường chứng khoán hỗn loạn nhiều ngày như vậy rồi, chúng tôi đã tổn thất bao nhiêu, tin chắc rằng dù chúng tôi không nói thì trong lòng Dạ tổng cũng biết được.

Nhưng Dạ tổng cũng không đưa ra một lời giải thích hợp lý cho chúng tôi? Cứ tiếp tục thế này, thứ chúng tôi có được sợ rằng không phải là lời giải thích mà là lời nói phá sản.”
Các cổ đông còn lại cũng nhao nhao đồng ý với lời nói này.
Sắc mặt Dạ Khải Trạch khó coi, đang lúc giằng co không dứt.
Thư ký vội vàng gõ cửa bước vào, nói bên tai Dạ Khải Trạch: "Dạ tổng, Tưởng Tử Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Tưởng Thị đến rồi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Khải Trạch hơi chùng xuống, lướt nhìn các cổ đông đang ngồi rồi trầm giọng dặn dò: “Mời người vào phòng làm việc."
"Vâng."
Sắc mặt Dạ Khải Trạch trầm ngưng lại, rời khỏi đám cổ đông đi tới phòng làm việc.
Trong phòng làm việc.

Tưởng Tử Hàn nói xã giao với Dạ Khải Trạch mấy câu rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: “Mục đích hôm nay tôi đến đây, chắc rằng Dạ tổng cũng đã biết rồi.

Hiện tại, Dạ Thị đã lâm vào cuộc khủng hoảng kinh tế chưa từng có, muốn chuyển nguy thành an, chỉ có cách tôi dừng tay.

Mà tôi, chưa từng làm những chuyện vô nghĩa.”
Anh ta nháy mắt với Chúc Minh Đức.
Chúc Minh Đức lập tức đặt tài liệu mang theo đến trước mặt Dạ Khải Trạch.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói: "Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi đưa ra.

Chỉ cần Dạ tổng ký tên lên đó, tôi sẽ bỏ qua cho Dạ Thị.”
Dạ Khải Trạch đoán được Tưởng Tử Hàn không có lòng tốt nhưng không ngờ rằng lại tàn nhẫn như vậy.
Xem qua tài liệu một lượt, khuôn mặt già nua nhất thời tức đến mức mặt không còn một giọt máu.
"Tôi không thể đồng ý."
Ông ta đóng tài liệu lại và đẩy ra: “Tưởng tổng, dù thế nào thì Dạ Thị tôi cũng là xí nghiệp lâu đời mấy chục năm rồi, anh nói mua là mua sao?”
Hơn nữa cái giá đưa ra thấp đến nỗi khiến người khác cảm thấy bị sỉ nhục.
Tưởng Tử Hàn mỉm cười: "Dạ tổng đừng vội từ chối, có thể từ từ cân nhắc.

Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù Dạ Thị là xí nghiệp gia tộc mấy chục năm, nhưng cổ đông ngoài cũng không ít đúng không? Sóng gió mà Dạ Thị gặp phải lần này, nói trắng ra là do người nhà họ Dạ các ông làm ra.

Dạ tổng có thể từ chối điều kiện của tôi một cách lẽ thẳng khí hùng, nhưng những cổ đông khác thì sao? Bọn họ không có nghĩa vụ thanh toán thay cho sự sai lầm của con trai con gái nhà ông.”
Khuôn mặt già nua của Dạ Khải Trạch tái mét.
Bờ môi Tưởng Tử Hàn càng mang theo ý cười nhiều hơn: “Vụ án của cô Dạ hiện tại đã không còn cách nào khác, không dựa vào điểm này, dư luận lại đốt một ngọn lửa nữa, Dạ Thị các công sẽ hoàn toàn phá sản.


Đến lúc đó, ông muốn bán, tôi cũng sẽ không mua.

Hoặc là...”
Anh cúi người lại gần, nở nụ cười xấu xa, giọng nói trầm thấp đầy đe dọa: "Ông còn muốn tôi chủ động ra tay tiếp, giúp các ông tra ra những khoản nợ khó đòi bí mật mấy năm nay của các ông, lửa cháy thêm dầu một phen?”
Dạ Khải Trạch tức giận đến mức lồng ngực nhấp nhô dữ dội, híp mắt lại và lạnh lùng chất vấn: “Tưởng Tử Hàn! Anh làm việc tàn nhẫn như vậy, không phải chỉ là vì chuyện của con gái anh đúng không?”
Ông ta cười khẩy: “Để tôi cũng đoán một chút xem con dâu thứ ba của tôi, Tống Hân Nghiên, chiếm mấy phần nguyên nhân trong này?”
Con mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn hơi nghiêm nghị.
Ý cười trên môi anh dần nhạt đi, mang theo vẻ thê lương: “Chuyện này không làm phiền ông lao tâm tổn trí.”
Anh đứng dậy, chỉnh lại quần áo và nói chậm rãi: "Phá sản hay bị tôi thu mua, Dạ tổng tự suy nghĩ kỹ một chút, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, thời gian cũng rất quý giá.”
Dứt lời, anh thản nhiên quay người rời đi.
Cửa phòng làm việc đóng lại.
Dạ Khải Trạch tức giận đập vỡ cốc cà phê trước mặt.
“Hừ!” Ông ta cười nhạt với vẻ u ám: “Tưởng Tử Hàn, anh cũng không phải là một khối bền chắc, có điểm yếu cũng dễ bàn.”
Cứ chờ xem.
Dạ Khải Trạch lấy ra một bức ảnh từ trong túi áo com-lê, xoa nhẹ khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp trên bức ảnh một cách dịu dàng mà trân trọng.

"Khuôn mặt này của bà thật quyến rũ khiến cô gái giống bà kia cũng trở thành một món hàng nhiều người muốn giành giật.”
Các ngón tay giang ra.
Bức ảnh tuột khỏi kẽ tay ông ta và rơi xuống trên bàn.

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Đôi mắt to sáng ngời khẽ cong bởi nụ cười, trong sáng thanh thuần như biết nói.
Khóe môi mím nhẹ, nụ cười xấu hổ mà kín đáo, trên đôi má trắng nõn có hai lúm đồng tiền xinh đẹp như hai viên ngọc trai.
Trong sáng mà quyến rũ.
Trông giống với Tống Hân Nghiên đến 90%.
Tuy nhiên, từ đôi mắt đó, nhìn vào là biết không phải cô.
...
Trong sự lo lắng sốt ruột, Tống Hân Nghiên cuối cùng đã đợi được cuộc gọi của John.
"Tôi cho người đánh giá ra rồi, thành thật mà nói, những bằng sáng chế này của cô thực sự khiến tôi rất ngạc nhiên.

Chỉ là, cộng thêm yêu cầu của cô, nó trở nên không thỏa đáng như vậy nữa.

Sau khi chúng tôi đánh giá ước tính, giới hạn tối đa là 150 tỷ, nhưng nếu sau khi cô bán đi rồi bỏ ngành hoặc là đến PL làm việc, tôi có thể trả cho cô 3000 tỷ.”
Sau khi John báo giá xong, anh ta thuyết phục: "Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ lại một chút.

Nghe nói công ty mà cậu ba Dạ cho cô là do một mình cô đứng tên? Hân Nghiên, mặc dù thời gian cô làm việc cho tôi rất ngắn nhưng tôi thực lòng xem cô là bạn nên mới nói với cô mấy câu từ tận đáy lòng.

Công ty mới của cô đang đứng tên cô, đó không liên quan gì tới Dạ Thị, Dạ Thị thực sự có chuyện gì cũng sẽ không liên lụy đến cô.

Những thứ mà cô dự định bán cho tôi đây, nếu dùng cho công ty mới của cô, muốn chuyển mình dễ như lật bàn tay.”
Tống Hân Nghiên xúc động trong lòng: "Anh John, cảm ơn anh.

Tôi biết anh nói những lời này đều là muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã quyết định rồi, có điều chọn mức giá nào thì tôi phải suy nghĩ một chút.”
Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên mệt mỏi nhắm mắt lại.
Những lời mà John nói, cô không phải không biết.

Nhưng nào dễ dàng như vậy.
Ngay cả một xí nghiệp lớn như Dạ Thị cũng không chuyển mình nổi dưới tay của Tưởng Tử Hàn, nói gì đến một công ty mới còn chưa cất bước.
Tưởng Tử Hàn hận cô đến tận xương tủy, Dạ Thị ngã rồi, tiếp theo chính là bản thân mình.
Cho dù cô có làm thế nào, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại, trong lòng vừa căm hận vừa bất lực, buồn bã không thể giải thích được.
Chuông điện thoại vang lên, là Tống Dương Minh.
Tống Hân Nghiên nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc và bắt máy.
Sau khi chào hỏi đơn giản, Tống Dương Minh nhanh chóng vào vấn đề chính: "Cuối tuần anh sẽ đến thủ đô một chuyến, đến lúc đó giới thiệu với em một vị khách quý.”
"Khách quý?" Tống Hân Nghiên nghi hoặc: “Khách quý nào?”
“Đến lúc đó, em sẽ biết thôi.” Tống Dương Minh nói với vẻ bí ẩn: “Chuyện của Dạ Thị, em đừng quá lo lắng, anh sẽ giúp em nghĩ cách.

Việc lô thiết bị y tế tồn đọng trong tay bọn họ kia, anh ở bên này cũng đang hỏi giúp em, đã liện hệ một số đơn vị bệnh viện, có điều số lượng họ cần không nhiều, như muối bỏ biển.

Anh đã nhờ bạn bè ở những nơi khác liên hệ giúp.”
"Anh, cảm ơn anh.

Em...”
Tống Hân Nghiên cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chuyện Dạ Thị bị trả hàng này, cô không nói với Tống Dương Minh.
Nhưng anh trai cô dù đã trở về rồi cũng luôn luôn quan tâm đến cô.
Khi sự việc của Dạ Thị xảy ra, anh ấy không gọi điện ngay lập tức để hỏi xem có chuyện gì mà trực tiếp tìm cách giúp đỡ khắc phục hậu quả.
Người nhà có thể làm chỗ dựa phía sau như vậy khiến Tống Hân Nghiên cay cay sống mũi.
"Cô gái ngốc nghếch."
Tống Dương Minh khẽ cười, mắng một câu rồi cúp điện thoại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi