DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 295

Cô giãy dụa bò lên, tầm mắt mơ hồ toàn là máu, run rẩy lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối, cô lại nhớ đến cảnh cáo của người đàn ông kia, vội vàng hoang mang rối loạn ngắt cuộc gọi.

Tống Hân Nghiên sốt sắng đến mức rơi nước mắt: “Đầu Gỗ… Đầu Gỗ, tớ… Đúng rồi, Tưởng Tử Hàn… Tìm Tưởng Tử Hàn, Cố Vũ Tùng… Bọn họ có cách… Bọn họ nhất định…”

Lập tức run rẩy gọi điện thoại chọ Tưởng Tử Hàn.

Bấm vài lần đều bấm số sai, khó khăn lắm mới bấm đúng thì điện thoại “tút tút” hai tiếng hết pin, sập nguồn tối thui.

Cô không nhịn được nữa, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống.

Lảo đảo chạy ra ngoài, chạy đến ven đường gọi xe.

Bây giờ đã gần nửa đêm, ở đây là khu chung cư cao cấp, quản lý của cải rất tốt, xe lạ từ bên ngoài rất ít thấy.

Tống Hân Nghiên gọi một hồi lâu mà vẫn không gọi được xe, nhìn thấy đằng xa có đèn xe rọi đến cũng bất chấp không thèm suy nghĩ gì nữa, dang hai tay vọt ra giữa đường.

“Két!”

Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường rất chói tai.

Xe dừng cách Tống Hân Nghiên được hai mươi mấy centimet.

Tài xế bị hù đến nỗi đổ mồ hôi lạnh đầy người, kéo cửa kính xe xuống giận dữ thét lên: “Muốn chết phải không, nửa đêm trời sáng rồi còn lao ra đường?”

Tống Hân Nghiên nước mắt giàn dụa khắp mặt nhào về phía tài xế: “Xin lỗi, thành thật xin lỗi anh, nhưng tôi không đón được xe, nhờ anh giúp đỡ, chở tôi đi một đoạn với, bao nhiêu tiền cũng được. Tôi…”

“Tống Hân Nghiên?”

Ghế sau đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc.

Giọng nói nghe rất quen, Tống Hân Nghiên hai mắt ướt đẫm mơ màng nhìn về phía đó, nhìn mãi mà vẫn không rõ.

Người ngồi ghế sau lập tức hạ thấp giọng chỉ đủ để hai người nghe được nói với người bên cạnh: “Anh Đình, là Tống Hân Nghiên.”

Chỉ không biết cô đã gặp phải chuyện gì, sao lại biến bản thân… thảm hại thế này.

Một giọng nói khác cũng cố ý nhỏ giọng vang lên: “Đúng là lúc tìm mỏi mắt không thấy, lúc chẳng tìm thì lại ngay bên cạnh. Đi xuống xem thử đi.”

“Vâng.”

Cửa xe mở ra, Lệ Anh Vũ xuống xe.

“Cô Tống? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai mắt Tống Hân Nghiên đang ù cả lên, mắt cũng mơ hồ, nhìn thấy có người đi về phía mình nhưng lại không rõ đó là ai.

Nhưng giọng nói quen tai làm cô vô thức tìm được chỗ dựa.

Cô khóc nức nở: “Bạn… Bạn của tôi gặp chuyện, tôi có thể… có thể mượn điện thoại của anh một chút không, tôi…”

Giọng nói căng thẳng, còn chưa nói xong thì hai chân cô đã mềm nhũn rồi khuỵu xuống.

“Cô Tống?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi