DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 296

Lệ Anh Vũ nhanh tay nhanh mắt, một tay đỡ lấy người bế lên xe: “Tới bệnh viện!”

Bệnh viện.

Tống Hân Nghiên được đẩy vào phòng cấp cứu.

Lệ Anh Vũ cùng người đàn ông trên xe mà anh ta gọi là anh Đình đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.

Người đàn ông đó mặc bộ vest chỉnh tề, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, nén ánh sáng vào nơi đáy mắt, trông vừa lịch lãm vừa xa cách, toát lên vẻ ngạo mạn, không dễ gần: “Biết phải làm thế nào rồi chứ?”

Lệ Anh Vũ gật đầu, cung kính nói: “Tôi đi làm ngay.”

Nói xong, anh ta bước đi không quay đầu lại.

Tống Hân Nghiên cũng không hôn mê quá lâu.

Vừa được chuyển về phòng bệnh, cô đã tỉnh lại.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, âm thanh của máy theo dõi được phóng đại lên vô số lần, dội thẳng vào đầu.

Tống Hân Nghiên cựa quậy một lúc lâu mới mở được mắt ra, đẩy lùi cảm giác hôn mê khỏi đầu.

Đầu óc vừa tỉnh táo lại, cô đã ngồi bật dậy, vén chăn xuống giường.

Cử động quá mạnh khiến cô bị choáng váng, hoa mắt một lúc.

Máy móc ở đầu giường bị kéo đi, lập tức kêu ầm lên.

Tống Hân Nghiên bất chấp, rút đầu kim ở mu bàn tay ra, lảo đảo chạy ra ngoài.

Vừa ra cửa đã đụng vào vòng tay vững chắc mang theo mùi hương lành lạnh.

“Cẩn thận.”

Người kia nhanh chóng đỡ lấy cô, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tỉnh rồi sao? Não cô bị chấn động, không được xuống giường.”

“Anh là người đưa tôi đến bệnh viện sao?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông đáp.

Tống Hân Nghiên tìm trong phòng bệnh, thấy tập hồ sơ bệnh án kẹp bút ở phía trên, cô hoảng loạn phóng bút viết ra một dãy số và tên mình: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện. Nhưng giờ tôi lại có việc gấp cần phải xử lý ngay, tiền thuốc men tôi sẽ chuyển cho anh. Đây là số điện thoại của tôi, tôi tên là Tống Hân Nghiên. Hẹn gặp lại.”

Cô xé tờ giấy xuống, nhét vào tay người đàn ông, đẩy anh ta ra rồi chạy ra ngoài.

Não bị chấn động nên cả người cô cũng không vững, bước đi loạng choạng lảo đảo.

Người đàn ông nhíu mày lại, ỷ vào dáng cao chân dài, chỉ ba bước chân đã đuổi kịp: “Cô đi đâu, để tôi đưa cô đi.”

Có xe thay cho đi bộ, Tống Hân Nghiên không chút do dự: “Cảm ơn.”

Tối đến.

Tại Mịch Viên.

Tưởng Tử Hàn đang giải quyết công việc thì có một cuộc gọi video đến.

Là Tưởng Minh Trúc gọi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi