DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 536

Người giúp việc lui ra ngoài.

Khương Thu Mộc liếc nhìn cửa phòng đang đóng. Cô ấy ném đồ trong tay xuống, cầm lấy điện thoại di động nhích đến gần Tống Hân Nghiên: “Đến đây, cho cậu xem mấy tấm hình, đáng yêu lắm luôn.”

Cô ấy đưa những tấm hình mà mình chụp chung với Tưởng Minh Trúc ở sân bay ra: “Cậu có phát hiện hình như cô bé Tưởng Minh Trúc này càng lớn càng giống cậu không?”

Trong bức ảnh, Khương Thu Mộc và Tưởng Minh Trúc một lớn một nhỏ, hai gương mặt xinh đẹp kề sát nhau.

Tưởng Minh Trúc cười đến mức hai mắt cong lên, trên gò má trắng nõn có lúm đồng tiền sâu ngoắm tựa như trân châu, làm người ta vừa nhìn đã muốn véo một cái.

Trên môi Tống Hân Nghiên nở nụ cười rất khẽ, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện, trông cực kỳ xinh đẹp.

Khương Thu Mộc chậc chậc cảm thán: “Đúng đúng đúng, chính là vẻ mặt hiện giờ của cậu đấy, có lẽ tớ phải chụp lại cho cậu xem. Nếu đặt hai tấm ảnh cùng nhau, chẳng có ai tin hai người không phải mẹ con cả.”

Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên chợt thu lại, có hơi mất mát: “Thế giới rộng lớn như vậy, có cả những người giống nhau như đúc nữa kìa, chứ nói gì đến hai người trông giống nhau. Tớ và Minh Trúc đã giám định AND rồi, chúng tớ không có quan hệ máu mủ. Trước kia khi nghe mọi người nói tớ và con bé trông giống nhau, tính tình cũng giống nhau, tớ cảm thấy đó là duyên phận. Duyên phận khiến bọn tớ trở thành người một nhà, để tớ và con bé trở thành mẹ con. Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ là có duyên không phận thôi.”

Cô đẩy điện thoại của Khương Thu Mộc ra, không muốn nhìn tiếp nữa: “Đầu Gỗ, tớ biết cậu lo lắng cho tớ. Tớ không sao đâu, đã thông suốt từ lâu rồi, thật đó. Bây giờ chuyện duy nhất khiến tớ không yên tâm đó là Tưởng Tử Hàn đã lấy đơn thỏa thuận ly hôn đi, cũng không làm chứng nhận ly hôn. Mặc dù tớ từng thề, quyết tâm liều chết với anh ấy đến cùng, nhưng thật ra tớ chẳng có biện pháp nào để đấu với anh ấy cả. Anh ấy là người nhà họ Tưởng, nhà đứng đầu trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô. Mà nơi từng là chỗ dựa duy nhất của tớ là Tống Thị cũng do anh ấy rộng lòng mới có thể sống sót trên thương trường. Bây giờ cả chỗ dựa duy nhất cũng mất, thế nên tớ hoàn toàn không có phần thắng khi chống lại anh ấy.”

Khương Thu Mộc rất muốn khuyên cô, nếu đã thế thì đừng đối đầu với anh nữa.

Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tống Hân Nghiên, cô ấy lại không dám nói.

Tống Hân Nghiên cúi người, tiếp tục lấy quần áo trong vali rồi treo vào trong tủ.

Cô nói: “Đầu Gỗ, sau khi cậu quay về, nhớ cố gắng nhanh chóng tìm luật sư khởi tố ly hôn giúp tớ nhé.”

Nếu Tưởng Tử Hàn không đồng ý thì cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ đành kéo dài.

Chỉ có thể sống ly thân đủ hai năm, dùng lý do tình cảm tan vỡ để cưỡng ép xin ly hôn.

Nhưng lúc đó…

Khương Thu Mộc thở dài, do dự một lát mới nói: “Nếu cậu đã quyết định thì tớ sẽ không khuyên nữa. Nói thật, ban đầu tớ cảm thấy dù là gia thế hay nhân phẩm của Tưởng Tử Hàn đều rất được, cậu và anh ta ở cùng nhau chính là một mối duyên lành. Nhưng sau khi thấy hai người các cậu ầm ĩ đến mức này, lại còn bởi vì mẹ của anh ta… tớ lại nghĩ, bà mẹ nó! Tưởng Tử Hàn nào phải đàn ông! Ngay cả vợ và con mình cũng không bảo vệ được. Loại đàn ông lớn lên trong vòng tay mẹ thế này, má nó, đúng là vừa ghê tởm vừa đáng ghét.”

“Nhưng trong những ngày tiếp xúc với nhau, tớ lại cảm thấy thương hại anh ta, tớ thấy thật ra trong lòng anh ta vẫn có cậu. Người đàn ông này rất kiêu ngạo, biết mình không thể níu kéo trái tim của cậu nên đã bỏ sự kiêu ngạo của mình xuống, muốn mang con gái ra chơi bài tình thân. Kết quả chiêu này không có tác dụng, anh ta lại không nỡ trút giận lên người cậu, chỉ đành âm thầm ghen tức thôi… thật sự vừa đáng thương lại vừa đáng hận.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi