DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 537

Cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên, không khuyên nữa, nhưng vẫn hy vọng cô có thể tỉnh táo lại một chút: “Hân Nghiên à, dù sao anh ta cũng là Tưởng Tử Hàn, là một người đàn ông trưởng thành trong gia tộc lớn như nhà họ Tưởng. Xưa nay đều được phụ nữ cưng chiều yêu thương và nịnh bợ, chưa từng bị phụ nữ làm tổn thương như vậy. Hơn nữa, người như anh ta mà có thể làm đến nước này vì cậu, thật sự…”

Viền mắt Tống Hân Nghiên đỏ hoe, nước mắt chực trào nơi khóe mắt bị được cô cưỡng ép dằn lại.

Cuối cùng Khương Thu Mộc không nói tiếp được nữa.

Cả hai im lặng, trong lòng như có khối đá lớn nặng nề chèn ép lên, ai cũng đều khổ sở.

Một lúc lâu sau, Khương Thu Mộc mới thở ra một hơi tiến tới ôm lấy Tống Hân Nghiên, vỗ vai an ủi cô: “Được rồi, được rồi. Xin lỗi, tớ không nên nói mấy lời này, cậu đừng buồn nữa…”

Tống Hân Nghiên ngửa đầu ra sau, ép nước mắt sắp tràn mi về, không cho rơi xuống.

Nhưng giọng nói lại chất chứa sự kiềm chế và nức nở: “Đầu Gỗ, tớ cũng từng yêu, từng yêu bằng cả tấm lòng…”

Cô tựa cằm lên vai của Khương Thu Mộc, đưa tay lên che mắt lại: “Đã qua cả rồi, từng yêu rồi thì sẽ không có tiếc nuối, như vậy đã đủ rồi. Không phải tớ không cho chúng tớ cơ hội, tớ từng đợi anh ấy, cũng từng giải thích. Nhưng có một vài chuyện sẽ thay đổi theo thời gian, bỏ lỡ thì chính là đã bỏ lỡ, người trưởng thành phải có trách nhiệm với lựa chọn của mình…”

Khương Thu Mộc buông Tống Hân Nghiên ra, chẹp miệng một tiếng: “Cái con bé Tưởng Minh Trúc đó cũng nói y như vậy, hai người không làm mẹ con thực sự là đáng tiếc mà.”

Đôi mắt Tống Hân Nghiên vẫn còn đỏ ửng, bỗng thoáng nở nụ cười nhạt: “Làm chị em tốt hơn.”

Khương Thu Mộc hậm hực.

Cô ấy cũng muốn làm chị em với con bé kia, nhưng mà lại bị chê…

Thủ đô.

Tưởng Tử Hàn rời khỏi sân bay, giao Tưởng Minh Trúc lại cho vệ sĩ đưa lên xe quay trở về, còn mình thì lên một chiếc xe khác, đi thẳng tới bệnh viện.

Chúc Minh Đức ngồi ghế bên cạnh tay lái, quay đầu lại báo cáo: “Chủ tịch đang lúc xã giao đi vào toilet thì bị người ta đâm. Trên người trúng năm nhát dao, trên đầu có hai nhát, bây giờ vẫn đang cấp cứu…”

Tưởng Tử Hàn nghe đến đó, mí mắt giật giật, đôi mày kiếm dữ dằn chau lại vào nhau: “Hung thủ?”

“Chạy rồi.”

Chu Minh Đức nói: “Theo kết quả điều tra của cảnh sát ở đó thì hung thủ giả dạng nhân viên quét dọn để trà trộn vào trong, từ đầu đến cuối đều đeo khẩu trang nên không nhìn ra được mặt mũi. Sau khi hành hung xong thì đã men theo lối thoát hiểm đi thẳng xuống tầng hầm giữ xe. Sau khi lái xe rời đi cũng không có để lại manh mối gì nữa.”

Tưởng Tử Hàn dốc sức nhắm mắt lại, dặn dò: “Cứu người trước.”

“Vâng.”

Cả đoàn người tới trước cửa phòng ICU.

Có người anh họ lớn của Tưởng Tử Hàn là Tưởng Diệc Sâm, vợ lớn của Tưởng Khải Chính là Chu Tinh Ân và con trai của họ, cũng là anh trai cùng cha khác mẹ của Tưởng Tử Hàn là Tưởng Dĩ Bình, những nhân vật chủ chốt đều đã tới đông đủ.

Chu Tinh Ân ngồi trên hàng ghế chờ gào giọng khóc lóc: “Một người đang khỏe mạnh, chỉ ra ngoài dùng bữa cơm thôi mà sao lại trở nên như vậy. Nếu như ông ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta phải làm sao bây giờ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi