DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 636

WC nam.

“Tưởng Tử Hàn anh điên rồi, mau buông ra!”

Tống Hân Nghiên tức giận vùng vẫy.

Không thành công.

Cô cứ thế người đàn ông đẩy thẳng vào vách ngăn cuối cùng.

Khóa của vách ngăn rơi đằng sau Tưởng Tử Hàn.

Cơ thể Tống Hân Nghiên run lên vì tức giận, đang định hét lên kêu cứu, người đàn ông bóp cằm cô bất ngờ hôn lên.

Tất cả lời nói đều bị chặn lại trong cổ họng.

Tống Hân Nghiên tức giận vùng vẫy.

Hai tay cũng bị bẻ ngược ra đằng sau không thể cử động được.

Người đàn ông hôn vừa mạnh vừa phẫn nộ, cảm giác đau nhói lan tràn trên môi, mùi rượu nồng nặc khiến cô gần như nghẹt thở.

Đầu óc Tống Hân Nghiên choáng váng, hai chân không tự chủ được mà nhũn ra, ngã xuống đất.

Người đàn ông nắm lấy vòng eo thon của cô, ôm chặt cô vào lòng: “Không sợ bị vây xem thì em cứ kêu đi!”

Tống Hân Nghiên tức tới choáng váng, đẩy mạnh anh ra, mà cô cũng bị sức lực đẩy ngược lại, ngã ngồi trên nắp bồn cầu.

Cô kìm nén cơn giận, cố gắng hết sức để bình tĩnh: “Tưởng Tử Hàn, anh bình tĩnh chút đi, anh uống say rồi.”

Khuôn mặt đỏ bừng của Tưởng Tử Hàn tràn đầy hung dữ, nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ từ trên cao xuống rồi nói: “Tôi chưa bao giờ uống rượu! Tống Hân Nghiên, là em, là em khiến tôi phá lệ hết lần này đến lần khác, khiến tôi ở nên mất kỷ luật, mất kiểm soát…”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông tràn đầy tức giận, nhưng cũng lộ ra một chút tủi thân khó mà cảm giác được.

Ngẩng đầu nhìn người khác thực sự không có khí thế gì hết.

Tống Hân Nghiên hít một hơi rồi đứng dậy.

Cô nhìn lại anh, trái tim vừa nghẹn vừa đau, vội vàng nói: “Anh biết mình đang làm gì không? Tưởng Tử Hàn, chúng ta đã ly hôn rồi. Nếu chuyện hôm nay truyền ra bên ngoài, anh có còn cần danh tiếng của mình nữa hay không?”

Không biết chữ nào đã kích thích Tưởng Tử Hàn.

Chút tỉnh táo nhỏ nhoi còn sót lại của người đàn ông ngay lập tức sụp đổ.

“Mẹ kiếp, tôi còn cần danh tiếng làm chó gì nữa!”

Anh đột ngột ép tới gần, nhốt Tống Hân Nghiên lại giữa cánh tay và bức tường ngăn: “Khốn kiếp! Tôi đã không còn danh tiếng ngay từ khi em tán tỉnh tôi rồi vứt bỏ tôi rồi!”

Đôi mắt Tống Hân Nghiên lạnh lùng như tóe lửa: “Tôi vứt bỏ anh?”

Cô suýt chút thì tức tới bật cười.

Tại sao bọn họ lại đi tới bước đường này, trong lòng anh không rõ ràng chút nào sao!

Tống Hân Nghiên không hề tỏ ra yếu đuối: “Chúng ta kết thúc rồi! Ly hôn rồi! Giữa chúng ta, ngăn cách bởi một sinh mệnh là con tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi