DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 637

Bình ổn lại cơn giận ngút trời, cô nhắm mắt nói: “Anh đã có vợ sắp cưới rồi, mà tôi cũng đã có chồng sắp cưới. Chẳng bao lâu nữa, chúng ta đều sẽ có hôn nhân mới của riêng mình. Cứ dây dưa mãi thế này có ý nghĩa gì nữa rồi? Tưởng Tử Hàn, anh không mệt nhưng tôi mệt. Nếu như anh để ý việc tôi ở thủ đô, sợ ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy, vậy thì tôi có thể đi!”

Tống Hân Nghiên nói xong liền đẩy cánh tay đang nhốt cô của Tưởng Tử Hàn ra, muốn nhanh chóng thoát khỏi không gian chật chội và ngột ngạt này.

Ai ngờ hành động gấp gáp này của cô đã hoàn toàn chọc giận Tưởng Tử Hàn đang ngà ngà say.

Người đàn ông kéo cô đẩy lại vào tường, đè cô đến mức cô không thể cử động được.

Anh cười khẩy tà ác: “Em tưởng em còn chạy được hay sao?”

Tưởng Tử Hàn đột ngột nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, âm u nói: “Em từng nói em chỉ yêu một mình tôi, đã nói ra rồi thì phải chịu trách nhiệm tới cùng. Có mới nới cũ không phải thói quen tốt gì cả đâu. Phụ nữ quá lăng nhăng và cặn bã đều sẽ bị trừng phạt!”

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Hân Nghiên, cả đời này, em đừng có mơ thoát khỏi tầm mắt tôi! Chọc vào tôi rồi mà còn ảo tưởng được hạnh phúc bên thằng đàn ông khác sao? Nằm mơ!”

Cảm giác áp bức lạnh lẽo tản ra từ trên người Tưởng Tử Hàn, mỗi một chữ từ giọng nói tàn nhẫn như con dao được làm từ băng, rạch từng nhát lên trái tim Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi, nước mắt không kiểm soát được mà trào ra vành mắt.

Cô gắng sức trừng to mắt, không để chúng lăn xuống: “Là mẹ anh hại chết con của tôi! Là anh vứt bỏ mẹ con tôi! Tôi nên cảm kích anh chắc? Vào lúc tôi sắp chết, cuối cùng anh cũng chạy tới bệnh viện tiễn con tôi đoạn đường cuối cùng, cũng đâm thêm một dao vào trái tim đang dần chết mòn của tôi! Tưởng Tử Hàn, giữa chúng ta, rốt cuộc là ai đang nợ ai đây?”

Người Tống Hân Nghiên run rẩy, nói tới những lời cuối cùng, cô gần như là gào thét từ tận đáy lòng.

Tiếng nức nở xen lẫn với âm thanh tuyệt vọng, nhưng cô lại cố quật cường trừng to mắt, cố gắng nén nước mắt về.

Cơn giận của Tưởng Tử Hàn lập tức xẹp xuống như một quả bóng da bị chọc thủng.

Anh buồn bã nhìn cô, cất giọng trầm khàn nói khẽ: “Đó không phải là ý của tôi, không bảo vệ được hai mẹ con em là lỗi của tôi. Người khác tổn thương em, tôi sẽ trả thù cho em từng cái một. Nhưng…”

Nỗi buồn vơi đi lại biến thành sự cứng rắn bá đạo, thậm chí là cực đoan: “Nhưng em đừng có mơ tới việc dùng cái cớ này mà tưởng rằng chuyện của chúng ta cứ thế là xong!”

Nói xong, anh đẩy váy của Tống Hân Nghiên lên, thẳng tay kéo quần lót của cô xuống.

Tống Hân Nghiên không hề phòng bị mà giật mình kêu lên, mặt cắt không còn giọt máu.

Cô giãy dụa kịch liệt: “Tưởng Tử Hàn! Anh bình tĩnh chút, đừng có làm chuyện cầm thú!”

“Đều do em ép tôi hết!” Tưởng Tử Hàn mạnh bạo lật người cô lại, đè cô xuống rồi nhanh chóng cởi thắt lưng, kéo khóa quần: “Chẳng phải vì đứa con nên em mới ly hôn với tôi sao! Nếu em thích con như vậy, tôi sẽ cho em thêm một đứa khác!”

“Đồ khốn nạn! Thả…”

Ở bên ngoài, cánh cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, hai người đàn ông nói nói cười cười bước vào.

Tống Hân Nghiên còn chưa kịp nói hết đã bị Tưởng Tử Hàn bịt miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi