DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 839

Chúc Minh Đức không dám đuổi theo, quay đầu lại nhìn ông chủ của mình: “Có cần gọi cho bệnh viện dặn dò chút không?”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn lại lau mũi, vết máu khô dính trên da, khó chịu: “Không ai hiểu cô ấy hơn tôi đâu. Cô ấy sẽ không đi cùng Tống Dương Minh.”

Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Chúc Minh Đức không nhiều lời nữa, tự mình dọn dẹp lại phòng làm việc lộn xộn.

Tưởng Tử Hàn quay người bước vào phòng nghỉ được thiết kế trong phòng làm việc.

Trong phòng nghỉ có một phòng tắm.

Anh vào rửa sạch máu mũi.

Dọn dẹp bên ngoài xong, Chúc Minh Đức cũng bước vào: “Tin tức từ trại giam đến, vợ của Dạ Vũ Thành Chu Ngọc Trân có đánh chết cũng không nhận số thuốc đó là do cô ta bỏ vào chuỗi vòng tay. Bây giờ chúng ta cũng không có chứng cứ đanh thép nào khác có thể buộc tội cô ta, bây giờ việc này không dễ xử lý, đến khi chúng ta tìm được chứng cứ mới, e rằng cô ta đã được bảo lãnh ra ngoài rồi.”

Sự tức giận nhuộm đỏ đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn, sự căm phẫn dâng trào trong mắt: “Người nhà họ Dạ đều đáng chết! Chu Ngọc Trân chỉ là một người ngoài trong gia đình họ, là điểm đột phá tốt nhất. Nếu như cô ta đã không mở miệng, vậy thì ép cô ta khai ra!”

Chúc Minh Đức vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy sát ý của sếp trong gương.

Anh ta sửng sốt, lập tức đứng thẳng người: “Hiểu rồi, tôi lập tức đi thu xếp!”

Vội vàng quay người bỏ chạy ra ngoài.

Sau khi ở bệnh viện vài ngày, cơ thể của Tống Hân Nghiên gần như đã hồi phục.

Ít nhất thì bên ngoài gần như đã hồi phục.

Cô nhất quyết muốn xuất viện.

Vẻ mặt Khương Thu Mộc không còn luyến tiếc điều gì: “Người khác ở cữ đều phải bốn mươi ngày, tuy rằng cậu sảy thai, không những là một tháng, mà mười mấy hai mươi ngày cũng phải ở, đây mới có mới ngày chứ? Đừng có hành hạ bản thân mình.”

Tống Hân Nghiên thu dọn đồ đạc của mình: “Thời đại nằm trên giường một tháng bốn mươi ngày không tắm không xuống đất đã qua rồi, cô gái à, nói chuyện khoa học một chút đi.”

Khương Thu Mộc cào tường.

Muốn khóc.

Ôi, Tưởng Tử Hàn bảo cô ấy giữ người ở lại bệnh viện để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt mà.

Mặc dù cô ấy có thể không sợ quyền lực, nhưng…

Việc quyền lực tung đòn đe dọa vẫn khá đáng sợ.

“Được rồi.” Cô ấy ủ rũ gật đầu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc giúp cô: “Trước khi xuất viện, tớ sẽ đưa cậu đến một nơi trước, cứ cho là một điều bất ngờ cho cậu đi, là quà xuất viện vậy.”

“Được.” Tống Hân Nghiên vui vẻ đồng ý, đặt những thứ thu dọn xong sang một bên, đi theo Khương Thu Mộc ra ngoài.

Vừa mở cửa, nhìn thấy Tống Dương Minh lạnh lùng đứng ở bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi