DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 840

“Anh?!”

“Anh Dương Minh?!”

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đồng thời hét lên.

“Anh đến rồi tại sao không vào?” Tống Hân Nghiên hỏi.

“Đi với anh.”

Tống Chí Thành đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên rồi đưa người đi ra ngoài.

“Này, đi đâu vậy?” Tống Dương Minh không chỉ cao hơn Tống Hân Nghiên một cái đầu.

Người cao chân dài bước đi lớn.

Tống Hân Nghiên phải chạy lon ton mới có thể theo kịp.

Cô ấy bước đi có chút chật vật, cuối cùng nhất quyết dừng lại, kéo Tống Dương Minh dừng lại: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tống Dương Minh hít một hơi thật sâu, ổn định lại hơi thở: “Anh sẽ đưa em rời khỏi đây, ra khỏi thủ đô, đưa em đến một nơi mà cả Tưởng Tử Hàn và Dạ Vũ Đình đều không thể tìm thấy. Em có thể yên tâm sống bất cứ cuộc sống nào mà em muốn, làm bất kì chuyện gì mà em muốn, không ai làm phiền, cũng sẽ không có ai tới gây phiền phức cho em.”

Khương Thu Mộc theo sát phía sau, sửng sốt: “Anh Dương Minh, anh định giấu Hân Nghiên đi sao?”

Tống Hân Nghiên cũng hoang mang.

Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của Tống Dương Minh, lắc đầu: “Anh, em không thể đi cùng anh.”

Cô đã từng chạy trốn rất nhiều lần.

Lần này tuyệt đối không được.

Cho dù con đường phía trước có khó khăn, đầy những mảnh thủy tinh, cô cũng sẽ quỳ gối bước đi tới cuối cùng.

Sắc mặt Tống Dương Minh căng thẳng, hai môi mím chặt vào nhau, tạo thành một vết màu trắng: “Lần này không thể theo ý em được. Hân Nghiên, cho dù em nói cái gì, anh cũng sẽ đưa em đi. Cho dù sau này em có hận anh, anh cũng không thể tiếp tục trơ mắt nhìn em ở lại đây bị người ta làm hại mà không làm gì cả.”

Nói xong, anh trực tiếp giữ lấy eo Tống Hân Nghiên, đưa vào thang máy.

Khương Thu Mộc vội vàng đuổi theo.

Cả ba vội vã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tống Dương Minh ép Tống Hân Nghiên phải lên xe.

Nhìn thấy Tống Dương Minh đóng cửa xe, Khương Thu Mộc nhanh chóng nhảy lên xe từ bên kia.

Tống Dương Minh phớt lờ cô ấy, ấn vào cần điều khiển, khởi động xe và lao ra ngoài.

Khung cảnh đường phố lùi lại nhanh chóng qua cửa kính ô tô.

Tống Hân Nghiên nhìn khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc ấy, một giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh vang lên trong xe: “Mấy ngày nay khi em không bận gì thường lên mạng, thường xuyên đọc được một câu: ‘Xã hội rất đơn giản, con người mới phức tạp.’ Anh, thành phố này rất tốt, nhưng lòng người không thể đoán trước được. Em gục ngã ở nơi này, chịu đủ khổ cực, nhưng đây không phải lý do mà em chạy trốn. Em đã từng bỏ trốn rất nhiều lần, lần này, sẽ không chạy trốn nữa. Bởi vì chạy trốn không giải quyết được vấn đề.”

Tống Dương Minh không nói gì.

Bầu không khí trong xe trầm mặc, Khương Thu Mộc không dám tùy tiện tạo ra tiếng động.

Tống Hân Nghiên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh trai trong kính chiếu hậu, nhếch môi cười: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ lại về tất cả những chiến thắng và thất bại trong quá khứ, cuối cùng phát hiện ra vấn đề đang tồn tại. Đó chính là con người không thể quá thiên về tình cảm, phụ nữ càng không thể cho có tình yêu mà quên đi cuộc sống và sự nghiệp. Anh à…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi