DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 860

Anh bắt đầu xếp từng tầng của hộp cơm muốn thu lại.

Tống Hân Nghiên giật lấy đũa thìa trên tay anh, cười tươi như hoa: “Ai nói tôi không ăn? Bỏ đồ ăn do đầu bếp Michelin nấu rồi đến quán bên lề đường ăn, tôi là đồ ngốc hay bị lừa đá hả?”

Cô là Tống Hân Nghiên biết co biết duỗi, dồn đủ sức mới có lực thu dọn tên đũy đực cặn bã này!

Nghĩ đến đây, đột nhiên không còn tức giận nữa.

Sau khi lôi hộp cơm ra, cũng không cần biết bên trong chứa thứ gì, ăn lấy ăn để từng miếng lớn.

Thật thơm, mùi vị cũng tươi ngon.

Quả nhiên là tay nghề của đầu bếp Michelin.

Ừm… sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu thêm vào một chút vị tê tê cay cay…

Tống Hân Nghiên ăn vô cùng thỏa mãn.

Khóe môi Tưởng Tử Hàn không nhịn được khẽ nhếch lên, cô gái nhỏ ăn ngon miệng khoái khẩu trông vô cùng đáng yêu, thế nhưng…

Anh lại cau mày: “Em học chửi thề từ ai thế?!”

Trong miệng Tống Hân Nghiên nhét đầy thức ăn, trợn mắt nhìn anh như một con ngốc, hàm hồ nói: “Chửi thề còn cần học sao? Quý ông này, anh là thứ rác rưởi từ hành tinh nào ném đến vậy? Anh học chửi thề chưa? Đóng học phí chưa? Nếu có thì anh đã có sẵn thiên bẩm của một kẻ ngốc rồi đó, còn học cái gì mà học, trái đất không hợp với anh đâu, hành tinh nào mát mẻ thì nhanh đến đó ở đi.”

Trào phúng chế nhạo một hồi rồi vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tưởng Tử Hàn: “…”

Hôm nay dường như người phụ nữ nhỏ này trở nên nhanh mồm nhanh miệng, câu nào câu nấy đầy gai góc một cách lạ thường.

Nhưng cô như thế, có vẻ hơi giống với nét tinh ranh khi lần đầu tiên gặp gỡ.

Dễ thương tràn trề sức sống.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đầy yêu chiều cùng bất lực.

Được rồi, chỉ cần cô vui vẻ thoải mái là được.

Thà thấy cô chửi thề còn tốt hơn ánh mắt tràn đầy oán hận.

Tống Hân Nghiên ăn uống no nê, lập tức trở mặt đuổi Tưởng Tử Hàn ra ngoài.

Ngay sau khi người đàn ông rời đi, cô lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.

Kêu Tống Dương Minh dẫn cô đến chỗ Khương Thu Mộc.

Tưởng Tử Hàn nhìn Tống Hân Nghiên lấm la lấm lét lại còn có thêm mấy phần tinh ranh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đồng thời trong đầu mơ hồ có thêm một chút bất an.

Cứ luôn cảm thấy hành vi của cô hôm nay hơi không bình thường, giống như bị ai đó đoạt xác vậy.

“Chúc Minh Đức. Lập tức đi kiểm tra hành trình của cô ấy hôm nay, cô ấy đã đi qua đâu, gặp những ai, bất kể lớn nhỏ.”

“Vâng.”

Ở phía bên kia, Nam Ngạn.

Tống Dương Minh đưa Tống Hân Nghiên đến nơi ở của Khương Thu Mộc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi