DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 861

Ngay khi Tống Hân Nghiên bước vào nhà, cô đã bị sốc bởi sự xa hoa của ngôi nhà.

Cô đi dạo một vòng quanh nhà: “Đầu Gỗ, cậu lặng lẽ tìm được căn nhà tốt như vậy từ khi nào thế? Còn là ở vị trí này nữa, có đắt lắm không?”

Khương Thu Mộc có hơi chột dạ.

Không dám nói cho cô biết nhà này là do Tưởng Tử Hàn sắp xếp, buổi chiều cô ấy mới lấy được chìa khóa.

Vốn định ban đêm đến để thu dọn ngụy trang một chút, nhưng chân trước cô vừa bước vào, chân sau Tống Hân Nghiên đã gọi điện thoại tới nói muốn sang đây.

Thậm chí cô ấy còn không có thời gian để ngụy trang.

“Là… là nhờ một người quen tìm giúp. Cậu biết đấy, gần đây tớ vẫn luôn ở cùng cậu, lại đang tìm phòng làm việc, làm sao tớ có thời gian chứ.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, cô nghĩ cũng đúng.

Căn nhà một trệt hai lầu rộng hơn 200 mét vuông, trang trí rất sang trọng tiên tiến.

Khương Thu Mộc vẫn chưa kịp tham quan, trong khi Tống Hân Nghiên đi dạo quanh, cô cũng đi theo nhìn một vòng.

Ba phòng ngủ hai phòng khách.

Mỗi phòng ngủ đều được trang bị phòng tắm riêng, trang hoàng đầy đủ tiện nghi và ấm cúng.

Khương Thu Mộc đã nhìn sơ đồ bài trí mà Chúc Minh Đức đưa cho cô, đẩy cửa phòng ngủ chính ra: “Căn phòng này là của cậu đấy.”

Căn phòng được chia làm hai.

Bên phải là phòng ngủ, trên sàn trải một tấm thảm lông dày mềm mại màu trắng như tuyết.

Bên trái là phòng để quần áo.

Quần áo được treo gọn gàng đầy trong những ngăn tủ âm tường, từ đông sang hè, đủ kiểu mới theo mùa từ nhiều hãng khác nhau.

Ngoài ra còn có nhiều phụ kiện giày dép và túi xách.

Khương Thu Mộc vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức chết lặng.

Mẹ nó bộ não của súc vật Tưởng Tử Hàn nhất định có bệnh.

Làm ra một thế trận xa xỉ như vậy, rõ ràng không phải đang nói với Tống Hân Nghiên trong đó chắc chắn giở trò mèo sao.

Quả nhiên, Tống Hân Nghiên sững sờ ngay tại chỗ, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, đây thật sự là phòng của tớ sao?”

Mà không phải một buổi trình diễn thời trang quy mô nhỏ ư?!

Khóe miệng Khương Thu Mộc giật giật, nụ cười trên mặt có chút gượng ép: “Đương nhiên. Vui không? Bất ngờ không? Bất ngờ mà tớ chuẩn bị cho cậu sau khi xuất viện đấy. Những mẫu quần áo này… những mẫu quần áo này là một người bạn của tớ mở cửa hàng mà thanh lý kho hay không đủ size gì gì đó. Nghĩ hiện giờ chắc chắn cậu cũng không tiện đến nhà họ Dạ chuyển đồ, cho nên hễ có size của cậu tớ đều lấy đến hết. ”

“Thật sao?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi