DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 883

Khương Thu Mộc sững sờ trong giây lát, không khỏi cảm thấy đau lòng.

Hai người tự động bỏ qua chủ đề này.

Trong phòng ăn chỉ có hai người bọn họ, niềm vui nhỏ cất giấu trong lòng Khương Thu Mộc.

Cô liên tục gắp thức ăn cho Tống Dương Minh: “Món vịt om gừng này tươi mà không cay, anh Dương Minh nếm thử đi. Cả món này nữa…”

Khương Thu Mộc vừa gắp vừa giới thiệu.

Tống Dương Minh nhìn bát vịt om gừng với vẻ mặt dịu dàng: “Hân Nghiên rất thích những món ăn dậy mùi, đây là một trong những món em ấy thích nhất, ăn nấm xào em ấy cứ nói nhạt nhẽo, không có mùi vị gì…”

Món ăn nào anh cũng đều nghĩ đến Hân Nghiên.

Lòng Khương Thu Mộc chùng xuống một chút, cô mỉm cười: “Hân Nghiên đã phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng anh Dương Minh à, những chuyện này không liên quan gì đến anh cả. Bây giờ người cô ấy tin tưởng không nhiều, nhưng chắc chắn anh là một trong những người cô ấy để tâm nhất.”

Cô nhìn anh, ánh mắt nghiêm túc ẩn chứa đôi điều suy tư: “Anh Dương Minh, anh hãy đối xử tốt với bản thân mình một chút. Anh vui vẻ, hạnh phúc thì Hân Nghiên mới yên tâm được.”

Tống Dương Minh im lặng, buông đũa xuống: “Nhưng em ấy sống không tốt, sao anh có thể tốt được…”

Tâm trạng vui vẻ của Khương Thu Mộc hoàn toàn biến mất.

Hai người đối diện với bàn ăn đầy đủ hương vị, màu sắc nhưng đều hơi thất thần, hoàn toàn không có hứng muốn ăn.

Cô cầm kẹo hồ lô Tống Dương Minh mua tới lên, đưa đến bên miệng anh: “Anh ăn đi.”

Tống Dương Minh cau mày, vô thức ngửa đầu ra sau để tránh.

Anh không thích những thứ chua chua ngọt ngọt kiểu này.

Khương Thu Mộc lại vươn tay thêm một chút, bướng bỉnh nhìn anh.

Hai người cứ giằng co như vậy vài giây, cuối cùng Tống Dương Minh cầm lấy, cắn một quả.

Mặt mày Khương Thu Mộc sáng rỡ: “Thế nào, có ngọt không?”

“Ngọt.”

Khương Thu Mộc lấy kẹo hồ lô Tống Dương Minh đã ăn trong tay anh về, trước khi anh ngăn lại, cô đã cắn một quả.

Quả sơn tra vừa tròn vừa to tan ra, vị chua chua ngọt ngọt ngập tràn cả khoang miệng.

Khương Thu Mộc ngậm quả trong miệng nên nói không được rõ lắm: “Em thấy cũng bình thường, thậm chí vị chua còn nhiều hơn vị ngọt.”

Chua nhiều hơn ngọt.

Là cảm giác trong lòng cô.

“Anh Dương Minh có biết vì sao không?”

“Hàm lượng đường của mỗi quả không giống nhau, có sự sai lệch là điều rất bình thường.”

Khương Thu Mộc lắc đầu: “Không, thật ra như nhau cả. Nhưng vì vị đắng trong lòng anh nhiều hơn em, nên chỉ một chút ngọt thôi cũng khiến anh cảm thấy ngọt ngào. Em thì khác, từ nhỏ tới lớn em luôn may mắn, mọi điều đều được như ý muốn, vậy nên một chút ngọt ngào này không thể khiến em cảm thấy ngọt ngào được bao nhiêu…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi