DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 884

Cả đời này cô chưa bao giờ phải chịu bất kỳ uất ức hay tủi thân nào, ngoài việc yêu thầm ai đó để rồi phải chịu khổ.

Khương Thu Mộc lấy chai rượu vang và hai cái ly ra, mở nút chai, hương rượu lan ra khắp chốn.

Cô rót rượu vào ly rồi đưa cho Tống Dương Minh: “Uống thêm chút rượu, trong miệng anh sẽ lại có vị khác.”

Khương Thu Mộc của hôm nay rất kiên trì, dưới sự tươi cười của cô lại ẩn giấu cảm xúc khiến người ta không muốn tìm hiểu sâu.

Tống Dương Minh không nhận.

Cô bèn bướng bỉnh, kiên trì tiếp tục đưa chiếc ly tới, nhìn thẳng vào anh.

Không biết vì sao, Tống Dương Minh chợt cảm thấy không đành lòng.

Trời xui đất khiến thế nào anh lại nhận lấy, cụng ly với cô rồi nếm thử.

Có thể là do rượu, cũng có thể là do đã hoàn toàn thả lỏng, bầu không khí nặng nề vừa nãy không còn nữa, hai người vừa ăn vừa uống, tâm trạng cũng dần dần tốt lên.

Chai rượu bất giác vơi đi phân nửa.

Làn da ngăm đen của Tống Dương Minh ửng đỏ, khiến cho hình tượng lạnh lùng vốn có của anh tăng thêm một chút dịu dàng.

Khương Thu Mộc nhìn mà thất thần, bối rối.

“Anh Dương Minh, quen biết anh bao lâu, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta uống rượu thế này. Hay là chúng ta chơi trò chơi gì đi?”

Có lẽ là men rượu gạt người, cũng có thể là bầu không khí quyến rũ khiến đầu óc Tống Dương Minh hơi trống rỗng: “Em muốn chơi trò gì?”

Khương Thu Mộc suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thật hay thách đi.”

“Được.”

Khương Thu Mộc hứng khởi dứt khoát kéo ghế tới bên cạnh Tống Dương Minh.

Mùi rượu khiến cho hương thơm trên người cô gái nhỏ càng rõ hơn, mang theo sự cám dỗ.

“Oẳn tù tì!”

Tống Dương Minh thua.

“Thật hay thách?”

“Thật.”

Khương Thu Mộc nhìn anh đầy mong chờ: “Anh Dương Minh, có phải tình cảm của anh dành cho Hân Nghiên… không phải chỉ là tình cảm anh em không?”

Hỏi xong cô nín thở, hồi hộp nhìn anh.

Tống Dương Minh không trả lời.

Anh im lặng cầm ly rượu lên, từ từ uống một ngụm rồi thở dài: “Thách đi.”

Khương Thu Mộc không phân biệt được là thất vọng hay phấn khích: “Thách là anh hôn em một cái.”

Nói xong cô hơi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn anh chăm chú.

Tống Dương Minh quay đầu lại, cũng nhìn thẳng vào cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi