DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU

CHƯƠNG 885

Dáng người anh cao lớn, dù đang ngồi thì cũng cao hơn Khương Thu Mộc một chút.

Anh cụp mắt, cô ngửa mặt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Một người mong đợi, một người bình tĩnh.

Khoé môi Khương Thu Mộc nở nụ cười khẽ, cơ thể âm thầm lại gần Tống Dương Minh hơn.

Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô càng lúc càng đập nhanh, men rượu cũng xộc lên mặt vào đúng lúc này.

Mặt hai người càng lúc càng gần, gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, cũng có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi hương cơ thể trong hơi thở của nhau.

Khi mặt cả hai chỉ còn cách vài centimet, Khương Thu Mộc nhắm mắt lại.

Tống Dương Minh cụp mắt nhìn cô với vẻ hơi ngẩn ngơ.

Anh cúi đầu, hương thơm từ cơ thể cô gái len lỏi vào trong khoang mũi, hơi thở nóng ấm và dồn dập của cô cũng phả lên cằm anh.

Tống Dương Minh chợt khựng lại.

Cô là Khương Thu Mộc, bạn thân của Hân Nghiên.

Anh đang làm gì thế này?!

Tống Dương Minh đột nhiên tỉnh táo lại.

Anh lùi về, sợ khiến cô mất mặt nên vô thức muốn đưa tay lên chạm vào mặt cô để tỏ ý an ủi.

Nhưng khi chỉ còn cách mặt cô chừng một hai tấc, anh dừng lại, rụt tay về.

“Thu Mộc, anh xin lỗi.”

Tống Dương Minh ngồi thẳng người, im lặng nâng ly rượu lên, ngửa đầu, dốc hết số rượu vừa rót vào miệng.

Khương Thu Mộc thất vọng mở mắt, nhìn thấy yết hầu anh đang di chuyển, “ực” một tiếng, rượu trôi hết xuống bụng.

Vẻ buồn bã thoáng qua trong mắt cô, nhưng khi Tống Dương Minh nhìn lại thì cô đã nhanh chóng giấu đi, nở nụ cười điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra: “Hì hì, anh Dương Minh, đây chỉ là trò chơi, một trò đùa bình thường mà thôi, không nhất định phải thực hiện cho bằng được, có gì mà phải xin lỗi chứ.”

Tống Dương Minh mỉm cười: “Anh xin lỗi, có lẽ là ở trong quân đội quá lâu, không chơi được trò chơi của người trẻ tuổi các em, phá vỡ quy tắc thì vẫn phải chịu phạt, anh chấp nhận bị phạt.”

Anh tự rót rượu cho mình, liền ba ly liên tục.

Khương Thu Mộc nhìn anh uống hết từng ly từng ly.

Người đàn ông đã từng đi lính, toàn thân đều toát lên vẻ kiên cường chính trực, tư thế uống rượu tràn đầy nam tính.

Khương Thu Mộc rung động, nhưng cũng càng thêm thất vọng.

“Ha ha… Đúng là anh bộ đội, thẳng thắn lắm. Nhưng không phải anh muốn phá vỡ quy tắc, mà là muốn kiếm cớ để uống rượu đúng không? Vậy không được, em cũng phải uống.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi