DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Đầu bên kia, Cố Vũ Tùng nhanh chóng dò được định vị của Tống Hân Nghiên.
Tưởng Tử Hàn thay quần áo, trực tiếp lái xe đến công ty Tống Hân Nghiên.
Xe ngừng dưới lầu của Nghiên Mị.
Cả tòa nhà tối om, chỉ còn một cửa sổ sáng đèn.
Đó là khu vực có văn phòng của Tống Hân Nghiên.
Tưởng Tử Hàn tắt máy, ngồi trong xe thất thần nhìn tầng cửa sổ kia không nhúc nhích.
Trên lầu.
Trước khi ngủ, Tống Hân Nghiên lại tắm thêm lần nữa.

Cô vừa lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, đèn trên trần nhà đột nhiên chớp lên rồi tắt ngúm.
Tống Hân Nghiên sững sờ, bật đi bật lại công tắc mấy lần mà vẫn không có phản ứng gì cả.
Cô vội mò mẫm tìm di động, vừa mở lên thì nghe hai tiếng ‘Tít tít’ nhắc nhở pin yếu, sau đó lập tức tắt nguồn.
Tống Hân Nghiên câm nín vô cùng: “Lúc xui xẻo đúng là uống nước lã cũng mắc kẽ răng.”
Cô ném điện thoại đi, chạy đến cửa nhìn trái ngó phải.
Đèn hành lang vốn đã bật giờ cũng đã tắt, chỉ còn lại lác đác mấy ngọn đèn khẩn cấp lạnh lẽo vẫn sáng, xem ra cúp điện cả tòa nhà luôn rồi.
Không hiểu sao đột nhiên Tống Hân Nghiên lại rùng mình, sợ hãi rụt đầu vào phòng khóa trái cửa lại, bò lên giường.
Rèm cửa không đóng, ánh đèn neon rực rỡ ở lầu đối diện rọi vào phòng, chiếu ra một vùng ánh sáng nhỏ.
Lúc này, trong lòng cô mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút.
Lúc nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, Tống Hân Nghiên đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang yên tĩnh.
Cô mở mắt ra, căng thẳng bò xuống giường.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng.
“Cốc, cốc, cốc!”

Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng nhanh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô sợ hãi nuốt nước bọt, nương theo ánh đèn neon bên ngoài nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng “chấm” cái bình hoa trang trí trên giá bên cạnh, vội vàng cầm lên, trốn ra phía sau cửa.
“Cạch!”
Khoá cửa vang lên một tiếng nhỏ, cửa được người bên ngoài mở ra.
Tống Hân Nghiên nắm chặt bình hoa, nhắm chuẩn thời cơ, giơ bình hoa lên bất ngờ đập xuống.
...
Phòng cấp cứu của bệnh viện Phổ Nhân.
Một đêm Cố Vũ Tùng bị đánh thức hai lần, mang gương mặt mẹ kế, oán khí ngất trời xử lý vết thương trên trán Tưởng Tử Hàn.
“Chậc, anh Hàn này, anh nói anh chứ đêm hôm khuya khoắt không ngủ, tình thú của vợ chồng hai người...!hơi kịch liệt quá rồi đấy.”
Một tiếng trước còn tâm sự chuyện chị dâu với anh ta, một tiếng sau đã tìm được người về thật.
Có điều, hai vợ chồng lại “sum vầy” trong phòng cấp cứu bệnh viện của anh ta.
Sắc mặt Tưởng Tử Hàn xanh mét, lạnh lùng liếc xéo, Cố Vũ Tùng vội ngậm miệng nín cười.
Mặt Tống Hân Nghiên lạnh tanh, cô nói: “Tự làm tự chịu.

Nếu anh ấy không lén lút như tên trộm lẻn vào phòng tôi, sao tôi có thể đánh anh ấy chứ?”
Một bụng lửa giận bị nén suốt một đêm của Tưởng Tử Hàn lập tức xông thẳng lên đầu: “Là em vào công ty, dọc đường không hề khóa cửa, còn trách người khác lẻn vào phòng mình à? Nếu không phải sợ một mình em ở nơi tồi tàn kia bị người ta hiếp trước giết sau thì còn lâu anh mới đến.

Đồ phụ nữ vô lương tâm!”
Chứ “hiếp” kia như cây kim đâm vào lòng Tống Hân Nghiên.
Chuyện ban tối lại tái hiện trong đầu.
Cô tức giận trừng mắt.
Ai mà biết được khoá cửa lại bị hỏng rồi.

Cô còn cố ý khóa trái nữa đấy!
“Nửa đêm nửa hôm ai lại ăn no rửng mỡ chạy đến công ty làm gì? Hiếp trước giết sau á? Em thấy người có thể suy nghĩ xấu xa như vậy chính là anh đấy!”
Tống Hân Nghiên tức giận đóng sầm cửa bỏ đi.
Chúc Minh Đức đứng cạnh cửa bị tiếng sầm làm cho run rẩy, nhưng cũng không dám thở mạnh.
Không ngờ trước giờ mợ chủ luôn tốt tính lúc nổi giận lại như vũ bão đến vậy!
Tưởng Tử Hàn bực bội đẩy Cố Vũ Tùng đang chuẩn bị dán băng gạc cho mình ra, đá bay chiếc ghế trước mặt.
Cố Vũ Tùng hốt hoảng nhảy mạnh về phía sau mới không bị vạ lây.
Bầu không khí trong phòng cấp cứu áp lực đến nỗi làm người ta không thở nổi.
Chúc Minh Đức dè dặt xin chỉ thị: “Đã trễ thế này rồi, có muốn tôi đưa mợ một đoạn không?”
Tưởng Tử Hàn tức giận nói: “Đưa cái gì mà đưa.

Cô ấy giỏi như vậy cơ mà, dám một thân một mình chạy đi thì có gan chịu.”
Chúc Minh Đức lập tức ngậm miệng, nép ở cạnh cửa chỉ ước có thể biến thành người tàng hình.
Cố Vũ Tùng nhìn vết thương trên trán anh lại chảy máu, than ngắn thở dài, vội đè anh ngồi xuống, thoa thuốc cầm máu lần nữa rồi băng bó cho anh.
Làm xong hết thảy, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm: “Xong rồi.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng đứng dậy bỏ đi.
Anh nhíu mày nhìn Chúc Minh Đức đang đứng cạnh cửa: “Sao cậu còn ở đây?”
Chúc Minh Đức: “...”
Mặt Tưởng Tử Hàn đen như mực, anh nói: “Còn không mau cút đi đưa người ta về, chờ xem cô ấy bị người ta hiếp trước giết sau thật đấy à?”
“Đi ngay đây ạ, đi ngay đây!”
Chúc Minh Đức khóc một dòng sông, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm người.

Lúc Chúc Minh Đức vượt rất nhiều đèn đỏ, cuối cùng cũng đuổi kịp thì Tống Hân Nghiên đã tới dưới lầu công ty rồi.
“Mợ chủ.”
Chúc Minh Đức vội ngăn Tống Hân Nghiên đang định đi vào công ty lại: “Đêm hôm khuya khoắt, mợ ở công ty một mình không an toàn.

Hay là để tôi tìm khách sạn cho cô nhé? Điều kiện trong khách sạn tốt, giường cũng thoải mái...”
“Không cần đâu.”
Tống Hân Nghiên thờ ơ ngắt lời: “Lăn lộn cả đêm rồi, đợi tới khi tìm được khách sạn trời cũng sáng.

Có thời gian đó còn không bằng để tôi ngủ một giấc trong công ty, anh trở về đi.”
Chúc Minh Đức thấy cô còn đang nổi nóng, cũng không khuyên nữa.
“Vậy có gì cô nhớ liên lạc với tôi, chắc chắn tôi sẽ chạy tới đầu tiên.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Chúc Minh Đức xoay người, cũng không định trở về.
Anh ta ngủ luôn trên xe, canh dưới lầu cả đêm.
“Chúc Minh Đức.” Tống Hân Nghiên gọi anh ta.
Chúc Minh Đức quay đầu lại.
Tống Hân Nghiên cắn môi nói: “Tưởng Tử Hàn...!Trên đầu anh ấy có vết thương, cậu về nói với chị Đinh một tiếng, lúc nấu cơm chú ý một chút, tránh những món gây dị ứng, chọn mấy món thanh đạm thôi, thích hợp dưỡng thương.”
Trong lòng Chúc Minh Đức cảm thấy được an ủi: “Mợ chủ, tôi nói thật, mợ đừng buồn nhé.

Thật ra, sếp là người miệng cứng lòng mềm, không biết bày tỏ cảm xúc, nhưng trong thâm tâm anh ấy vẫn rất quan tâm mợ chủ đấy.”
Tống Hân Nghiên im lặng giây lát rồi nói: “Tôi biết.

Nhưng đôi khi con người chính là như vậy, nổi giận là hết câu này tới câu khác.

Anh ấy cũng không nói sai, chẳng qua tôi nghe thấy không thoải mái thôi.”
Cô dừng một chút rồi cười tự giễu: “Có lẽ phụ nữ đều hư vinh, chỉ thích nghe lời xuôi tai hay những điều mà mình muốn nghe.”

Tống Hân Nghiên tự giễu xong, thoáng cười nói: “Chúc Minh Đức, cảm ơn anh.

Những lời hôm nay anh đừng nói với Tưởng Tử Hàn.

Tôi biết anh ấy rất tốt.

Anh ấy cũng là người bằng xương bằng thịt, chuyện tối nay chỉ muốn trút giận thôi, đừng để Tưởng Tử Hàn cảm thấy đó là khuyết điểm của anh ấy.”
Chúc Minh Đức vừa vui vừa cảm động, liên tục gật đầu: “Mợ chủ yên tâm.”
Giày vò cả đêm, Tống Hân Nghiên cũng rất mệt.
Cô tìm cái ghế dựa chắn sau cửa, mới nhắm mắt đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng choang từ lâu, bên ngoài văn phòng người qua kẻ lại, đã đến giờ đi làm.
Cô nhanh chóng dọn dẹp rồi mở cửa văn phòng.
Liễu Hoài Thu ở phòng thư ký nhìn thấy cô, ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Tống, cô đến sớm vậy?”
Cô ấy vui vẻ chạy vào, mở hot search trên điện thoại đưa cho Tống Hân Nghiên xem: “Cô mau xem này, trên Facebook đang tranh cãi long trời lở đất đấy.

Chỉ trong một đêm, việc cô sao chép luận văn đã lật ngược tình thế.

Bây giờ mọi người đều đang nghi ngờ Trương Bội Linh.

Chẳng những nghi không phải cô sao chép bài luận văn của cô ta, mà còn có thể là cô ta sao chép của cô.

Thậm chí chuyện này còn ảnh hưởng đến những tác phẩm khác mà Trương Bội Linh đã từng phát biểu.

Có lẽ bây giờ cô ta đang sứt đầu mẻ trán luôn rồi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi