DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU


Liễu Hoài Thu đang nói thì điện thoại lại có thông báo của Facebook.
Tiêu đề chính là Trương Bội Linh xin lỗi.
Tống Hân Nghiên nhấn vào.
Người đối diện trong màn hình chính là Trương Bội Linh.
Cô ta đứng ở trước màn ảnh với vẻ mặt đầy mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, còn chưa nói lời nào đã cúi người thật sâu với máy quay.
“Xin chào toàn thể cư dân mạng, tôi là Trương Bội Linh.

Thời gian gần đây chuyện sao chép luận văn liên quan đến tôi và đàn em Tống Hân Nghiên đã gây ra nhiều tranh cãi, mà tôi vẫn luôn giữ im lặng.

Đối với sự việc lần này, đầu tiên tôi muốn gửi lời xin lỗi chân thành đến đàn em Tống Hân Nghiên.

Tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với đàn em và mọi người trước màn ảnh về chuyện này.

Bởi vì ân oán cá nhân mà tôi đã lợi dụng hacker chuyên nghiệp sửa chữa số liệu thí nghiệm và phương hướng luận văn...!Nhưng tôi xin cam đoan với mọi ngời, ngoại trừ bài luận văn này ra, những sáng tác khác của tôi đều được làm bởi công sức của tôi, tuyệt đối không tham khảo hay sao chép của ai...”
“Ha!”
Tống Hân Nghiên cười lạnh: “Vì những thành tựu trước kia mà cuối cùng cũng thừa nhận rồi sao?”
Phòng phát sóng trực tiếp ồ lên.
Rất nhiều cư dân mạng hỏi về tính chân thật bài luận văn của Tống Hân Nghiên.
Mặt Trương Bội Linh tái mét, vì để giữ được những thành tựu trước kia, cô ta chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, bài luận văn kia là do đàn em Tống Hân Nghiên vất vả thí nghiệm nghiên cứu ra.

Là tôi bị ma sai quỷ khiến, mua chuộc hai trợ lý trong phòng thí nghiệm của cô ấy...”
Ngọn nguồn mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, phòng livestream toàn là tiếng mắng chửi.
Tống Hân Nghiên thoát khỏi livestream.


Vừa trả điện thoại lại cho Liễu Hoài Thu, di động của cô đã đổ chuông.
Là giáo sư Dương gọi đến.
“Hân Nghiên, em nhìn thấy hot search chưa? Bây giờ chuyện sao chép luận văn của em đã được làm sáng tỏ rồi.

Trường học sẽ huỷ bỏ hình phạt của em, đánh giá lại luận văn tốt nghiệp của em một lần nữa.

Em bớt chút thời gian chạy về một chuyến đi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp.
Từ khi nhập học, cô đã được vị giáo sư Dương này đặc biệt chú ý đến.

Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện sao chép luận văn, bà ấy cũng lựa chọn đứng về phía cô không hề do dự, tin tưởng cô, giúp đỡ cô.
“Giáo sư, cảm ơn cô đã lo lắng cho em.

Thật ra trường học xử phạt thế nào đã không còn quan trọng đối với em nữa rồi, em không quan tâm lắm.

Bằng tốt nghiệp gì đó đối với em cũng không còn ý nghĩa quá lớn.

Được trả lại sự trong sạch là tốt rồi ạ.”
“Sao lại không có ý nghĩa chứ?”
Giáo sư thấm thía nói: “Mỗi giai đoạn trong cuộc đời, cho dù là thất bại hay thành công cũng đều là bằng chứng cho những gì em đã trải qua.

Đừng có ngớ ngẩn, đây cũng không phải lỗi của em, sao có thể nói không quan trọng, không có ý nghĩa được? Nghe lời cô, bớt chút thời giờ trở về một lát đi.”
Cô vừa kết thúc cuộc gọi giáo sư Dương xong, đã thấy Khương Thu Mộc gọi đến.
“Trời ơi, mau lên diễn đàn trường đi, đã có thông báo điều tra chuyện cậu sao chép luận văn rồi kìa.


Trường học đã trả lại sự trong sạch cho cậu rồi.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Tớ biết rồi.”
“Còn có chuyện khoái trá hơn nữa cơ, trường học hối hận vì đã bồi dưỡng ra một học sinh như Trương Bội Linh kia, còn nói đã đuổi cô ta rồi.

Còn hai trợ lý tiết lộ số liệu thí nghiệm kia cũng đã bị trường học đuổi việc luôn...”
Khương Thu Mộc vui vẻ không thôi: “Tớ đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi, tối nay ăn mừng với cậu.”
“Không cần đâu Đầu Gỗ.”
Tống Hân Nghiên không mấy hứng thú: “Không có gì đáng để chúc mừng cả.

Cậu cũng không nghĩ xem tớ và Trương Bội Linh không oán không thù, vì sao cô ta lại hy sinh danh dự của mình để hãm hại tớ à?”
“Đúng nhỉ, chẳng lẽ lại là do Tống Mỹ Như giở trò?”
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ cười khổ: “Tớ không biết, nhưng mà tớ thấy không phải đâu.

Tống Mỹ Như cũng chẳng có năng lực lớn đến vậy.

Tống Thị ở trong tay tớ, cho dù cô ta muốn kiếm chuyện, e rằng cũng phải cân nhắc một chút.

Tớ có dự cảm không tốt lắm, vẫn cảm thấy lần này người phía sau không đơn giản.

Không tìm ra được người này thì tớ không yên tâm.”
Khương Thu Mộc trời sinh lạc quan: “Ui trời, nghĩ nhiều thế làm gì? Cậu có nghĩ thêm nữa thì kẻ kia cũng ở trong tối cậu ở ngoài sáng, vẫn khó lòng đề phòng thôi.


Còn không bằng vui vẻ qua ngày, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, thuyền đến đầu cầu tự thẳng.”
Tống Hân Nghiên nghĩ lại cũng phải, dứt khoát không nghĩ thêm nữa.
Tắt điện thoại của Khương Thu Mộc, cô lấy chiếc điện thoại cũ mèm mà Tống Dương Minh đưa cho, suy nghĩ một lúc rồi soạn tin nhắn gửi qua.
“Anh, kế hoạch thành công rực rỡ, Trương Bội Linh đã thừa nhận là do cô ta sao chép luận văn của em, cũng đã công khai xin lỗi em.

Trường học cũng đã hủy bỏ xử phạt, cảm ơn anh.”
Quả nhiên, Tống Dương Minh hồi âm ngay lập tức.
“Đây vốn là thứ em nên nhận được, không cần phải cảm ơn anh.

Bạn nhỏ, anh trai rất coi trọng em, cố lên!”
Tống Hân Nghiên cười ấm áp, cất điện thoại đi.
...
Tại biệt thự nào đó ở vùng ngoại thành.
“Chát!”
Một người phụ nữ mặc váy Chanel, mái tóc dài đen bóng tát Trương Bội Linh một bạt tay.
“Vô dụng ngu si, chút việc nhỏ này cũng làm không xong!”
Đầu Trương Bội Linh bị đánh lệch sang một bên, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên dấu tay sưng đỏ, khóe môi cũng rỉ máu.
Nhưng cô ta lại không dám tỏ ra tức giận: “Cô Sở, tôi xin lỗi, nhưng tôi cũng không ngờ con khốn Tống Hân Nghiên kia lại nhạy bén như vậy.

Chúng ta tốn nhiều tiền mời hacker làm giả, ai ngờ Tống Hân Nghiên lại tìm được người giỏi hơn.

Chẳng những tra ra vấn đề ở đâu mà còn suýt chút nữa đã tra đến chỗ cô.

Nếu tôi không quyết đoán đứng ra thừa nhận, để cô ta tiếp tục điều tra, e là bây giờ đến cô cũng đã bị liên lụy rồi.”
“Hừ, cũng may cô cũng không quá ngu.”
Người phụ nữ tóc dài xoay người lại, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Dáng người cô ta cao gầy, chiếc váy Chanel ôm sát lộ ra đường cong quyến rũ lả lướt mê người, nhưng ánh mắt thì lại đè nén sự tàn nhẫn khôn cùng.
Cô ta lạnh lùng liếc nhìn Trương Bội Linh, kiêu ngạo nói: “Chỉ cần sau này cô ngoan ngoãn hoàn thành tốt việc tôi giao, Sở Thu Khánh tôi đảm bảo, tương lai của cô sáng lạn hơn một giáo viên quèn nhiều.”

“Cảm ơn cô Sở.”
“Tôi sẽ kêu người sắp xếp công việc mới cho cô, còn căn biệt thự này...”
Sở Thu Khánh nhìn căn biệt thự trang hoàng xa hoa, hờ hững nói: “Cho cô luôn đấy.

Lần này không thành công thì bỏ đi, sau này lấy công chuộc tội.

Nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi không nể tình.”
Vẻ mừng rỡ vì nhận được chiếc bánh từ trên trời rớt xuống tràn ngập trong mắt Trương Bội Linh: “Cảm ơn cô Sở.

Cô yên tâm đi, tôi nhất định đầu rơi máu chảy vì cô, chết không hối tiếc.

Chỉ có điều bên phía Tống Hân Nghiên...”
“Có Tưởng Tử Hàn che chở, cô thất bại cũng không lạ.”
Vẻ mặt Sở Thu Khánh ngập tràn lạnh lùng và tàn nhẫn: “Xem ra, đã đến lúc tôi phải tự ra tay rồi.

Nếu không đả kích được cô ta từ bên ngoài, tôi sẽ chia rẽ từ bên trong.”
Trương Bội Linh lập tức nịnh nọt: “Cô Sở tự ra tay, nhất định có thể vượt mọi chông gai đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”
Sở Thu Khánh hừ lạnh: “Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi thì thôi đi, tôi chỉ muốn xem thử rốt cuộc Tống Hân Nghiên kia là người như thế nào thôi!”
...
Mịch Viên.
Tưởng Tử Hàn về đến nhà.
Biệt thự trống rỗng không có hơi người.
Anh nhíu mày, hỏi chị Đinh đang đi tới cầm áo khoác cho mình: “Người đâu rồi?”
“Từ tối hôm mợ bỏ đi cho tới giờ, đã hai ngày nay chưa trở lại.”
Giữa mày của Tưởng Tử Hàn thoáng tức giận, lạnh giọng nói: “Có giỏi thì đi luôn đừng về.”
Anh bỏ lại một câu xong, cả người lạnh lẽo bỏ lên lầu.
Chị Đinh thở dài, vốn định khuyên Tưởng Tử Hàn rằng ‘con gái thì phải dỗ’, thấy thế cũng không dám nói nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi