EM ẤY THẬT LẠNH NHẠT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tây An

Thẩm Nam Hạnh trong ấn tượng của Dư Lan, là người đàn ông ưu tú không bị tình làm khó, bên cạnh anh rất ít có bạn nữ, đối xử với người nào cũng là trong phạm vi giao tình hợp lý.

Cô nghe bố mình từng nói, dạo trước có ông chú làm bất động sản muốn giới thiệu con gái cho Thẩm Nam Hạnh, để hai người thử làm đôi.

Nhưng Thẩm Nam Hạnh nói thế nào chứ, anh nói, nếu như cần người phát triển lâu dài, cũng đâu cần vội vàng như thế.

Thế này gọi là cách nói uyển chuyển, Dư Lan phiên dịch ra thì là không có muốn gặp mặt lắm.

Nhưng bây giờ, Thẩm Nam Hạnh đang theo đuổi tiếp cận Nguyễn Túy, thế này gọi là trợ giúp không cầu hồi báo.

Thẩm Nam Hạnh anh là một người tùy tính cỡ nào chứ, giờ lại hết sức nghiêm túc, chủ động tới gần một người.

Như này không giống phong cách của anh lắm.

Đang nghĩ ngợi, tin nhắn Thẩm Nam Hạnh đến.

Dư Lan vội vàng mở ra, tiện thể đề phòng Nguyễn Túy bên cạnh có nhìn thấy không.

Đọc tin Thẩm Nam Hạnh rep, Dư Lan thừa nhận mình bị chọc tức.

[ Không trong phạm vi câu trả lời của anh. ]

Như này là như nào? Tránh nặng tìm nhẹ hả?

Dư Lan nhìn Nguyễn Túy bên cạnh, nghiêng qua cô: “Nguyễn Túy, cậu có ấn tượng thế nào với Thẩm Nam Hạnh?”

Nguyễn Túy cơ hồ thốt ra: “Người tốt.”

Dư Lan: “…”

Hai người giống y nhau cái nết.

Mua xong gà rán rồi, Nguyễn Túy và Thẩm Nam Hạnh lại về phòng ngủ, đêm nay lần đầu tiên Nguyễn Túy không đi thư viện, cô ngồi trước băng ghế vỗ vỗ mặt, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi ký túc xá.

Đêm nay Nguyễn Túy về nhà, để ở với dì Ngọc.

Trước khi đi, tay cô dừng lại trên tay nắm cửa, như đang suy nghĩ gì đó, Dư Lan xoay người lại nhìn cô, hỏi cô đi đâu.

Nguyễn Túy thuận miệng nói ra: “Đêm nay về nhà, ngày mai lại về đây.”

Cô khó khăn cong khóe miệng cười.

Dư Lan thấy thần kỳ như phát hiện lục địa mới, bởi vì Nguyễn Túy cười, cô dừng một chút, mới cứng đờ vẫy tay: “Ngày mai gặp nhé.”

“Ừm.”

Nguyễn Túy rời ký túc xá.

Cửa túc xá đóng lại một lần nữa, Dư Lan nhớ động tác vừa rồi của Nguyễn Túy, cũng học cô cong khóe miệng lên một tí.

Mình trong gương hơi lạ lẫm, không tự nhiên mà thành giống Nguyễn Túy, Dư Lan lập tức hạ khóe miệng xuống.

Xấu gần chết luôn.

Gần Đại học A chính là trạm tàu điện ngầm, đêm nay hơi mát mẻ, Nguyễn Túy thêm cái áo khoác rồi chạy về trạm tàu điện ngầm.

Cô nắm tay đặt trên tay vịn trên thang máy, gọi cho dì Ngọc một cú điện thoại.

“Dì Ngọc, đêm nay con về.”

Mắt Nguyễn Túy nhìn từ tay vịn trên thang máy đến người mới vào, khi chạm phải bóng dáng quen thuộc nào đó, cúi thấp đầu xuống.

Bên kia dì Ngọc vội vàng đáp: “Được, vậy dì làm cơm ngon chờ con nha!”

“Dạ.”

Nguyễn Túy đáp một tiếng liền cúp điện thoại.

Hôm nay lưu lượng khách tàu điện ngầm rất cao, phải gấp đôi, học sinh cũng đi nhiều hơn, nên dù là đi ra hay là đi vào, người trên thang máy cũng không ít.

Nguyễn Túy đi lên phía trước mấy bước, sau đó thoát khỏi đám người.

Cô ngẩng đầu nhìn thử đám người, ánh mắt giật giật, vẫn kéo mũ đội đầu xuống, chuyển sang chỗ vào trạm.

Lúc Thẩm Nam Hạnh quay đầu, không nhìn thấy gì.

Ánh mắt ấy giống như chỉ dừng lại trong chốc lát, đến khi anh cảm nhận được thì đã biến mất không thấy gì nữa.

“Quay sau nhìn cái gì đấy?” Lục Bắc Đường hỏi anh.

“Không có gì.” Thẩm Nam Hạnh quay người lại, mở điện thoại ra nhìn, cũng không có gì.

“Sao, còn nhớ chuyện đóa hồng có gai à?” Lục Bắc Đường vỗ vỗ vai Thẩm Nam Hạnh, cười nói, “Mày yên tâm, hôm nay chúng mình ra ngoài không phải là vì chuyện em ấy à? Đã làm xong, vạn sự đại cát!”

Thẩm Nam Hạnh ôn hòa cười, lông mày nhướng lên nhìn anh ấy: “Ngày mai mày muốn tới xem trò hay không?”

“Trò hay á? Ai mà không thích xem.” Lục Bắc Đường nhướng lông mày với anh.

——

Lúc Nguyễn Túy về đến nhà, dì Ngọc vừa làm xong cơm.

Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn, ánh đèn nhàn nhạt bao phủ trên thân hai người, Nguyễn Túy buông túi xuống hỗ trợ mang đồ ăn ra đặt trên bàn ăn.

Hôm nay xào thịt.

Nguyễn Túy vội cúi đầu xuống, trong mắt có hơi ướt.

“Con nói xem con lên đại học rồi số lần về bèn ít đi, trông thật sự gầy quá, ăn nhiều một chút nhé.” Dì Ngọc gắp một miếng thịt thả vào bát cô, ánh mắt hiền lành nhìn cô.

Trong ánh mắt kia còn có một sự lưu luyến, giống như là nhìn cố nhân, lại giống là đối chiếu với bây giờ.

Nguyễn Túy dạ nhẹ một tiếng, bỏ thịt vào trong miệng, lại cúi đầu xúc cơm, nhai cùng nhau rồi nuốt xuống.

Bữa cơm này dì Ngọc ăn chẳng mấy, dì thích nhìn Nguyễn Túy ăn, Nguyễn Túy ăn được càng nhiều, thì dì càng vui.

Nên ở nhà Nguyễn Túy ăn được tương đối nhiều.

Đến khi Nguyễn Túy ăn xong, lau miệng, dì Ngọc mới bắt đầu nói chính sự.

Dì đặt quả lê được gọt sạch vỏ đặt trước mặt Nguyễn Túy, để tay trên tạp dề xoa xoa, cúi đầu chậm rãi nói: “Túy Túy, có phải con đang điều tra chuyện cha con không?”

Động tác Nguyễn Túy cắn lê dừng lại.

Ánh mắt của cô dời sang phải, nhìn di ảnh bố, lúc này mới trả lời: “Không ạ.”

“Con không lừa được dì, dì hiểu con.” Dì Ngọc ngẩng đầu nhìn cô, giống như thở dài, “Dù có đôi khi tinh thần dì không bình thường lắm, nhưng phần lớn thời gian, dì vẫn rất tỉnh.”

“Những bức hình, những trang giấy tràn ngập trong phòng con kia, mặc dù dì không thấy rõ ràng, nhưng cũng biết, có liên quan đến bố con.” Dì Ngọc nói xong những lời còn lại.

Ánh mắt Nguyễn Túy dừng lại, cô nhớ đồ mình đặt trong ngăn kéo cũng không có khóa lại.

Dì Ngọc thấy vẻ mặt Nguyễn Túy, không biết có phải mình nói chuyện quá nặng hay không, thế là vội vàng mở miệng: “Túy Túy à, không phải dì muốn nói gì con, chỉ là dì muốn nói… chỉ là dì nói con nghe, con đừng giấu diếm dì.”

Nguyễn Túy buông lê xuống, khẽ dạ: “Dì Ngọc, con hiểu.”

Trong lòng Dì Ngọc cũng đau, lúc dì nhìn thấy những tấm hình kia mới biết được đứa bé này đang vụng trộm điều tra chuyện này, suy nghĩ của Nguyễn Túy không sai, nhưng một người thế đơn lực bạc, sao mà được chứ?

Mặc dù dì không hiểu, nhưng bây giờ đều theo trình tự pháp luật, muốn làm chuyện này, vẫn phải quang minh chính đại.

Dì Ngọc muốn mở miệng nhắc với Nguyễn Túy, nhưng đứa bé này tính cách hay thay đổi vô cùng, chuyện nó kiên trì mặc cho ai nói thế nào cũng sẽ không đổi được.

Sau khi cơm nước xong, Nguyễn Túy đi vào phòng của mình, bên trong rõ ràng là có vết tích quét dọn.

Cô mở cái ngăn kéo thứ ba ra, nhìn đồ vật bên trong, đều đặt rất gọn gàng.

Nhớ tới lời dì Ngọc nói, Nguyễn Túy ngồi dưới đất dùng tay đỡ hai gò má.

Tại sao cô muốn tham gia Biện luận toàn quốc, tại sao phải thông qua từng cuộc biện luận, đơn giản là muốn khiến mình tỏa sáng.

Có tỏa sáng và đầy đủ chứng cứ rồi mới được coi trọng, có tỏa sáng mới khiến người khác không lãng quên chuyện này, có tỏa sáng mới khiến người ta coi trọng, mới có thể tiến lên.

Cô không tin bất cứ ai, cô chỉ tin chính mình.

Nghĩ rõ ràng rồi, Nguyễn Túy ngồi dậy từ dưới đất, cô đẩy cửa phòng dì Ngọc xem.

Dì Ngọc đã ngủ, bên cạnh ngăn tủ dì có ảnh chung với bố nhiều năm trước, dù ảnh chụp đã phai màu.

Nguyễn Túy nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới ban công.

Trên ban công có đặt mấy bồn cây xương rồng cảnh, cây tiên nhân cầu*.

*Tiên nhân cầu: Xương rồng tròn tròn



Nghe nói đêm nay sẽ có mưa, mưa to, dự báo thời tiết cũng chỉ là dự đoán thôi, không biết rốt cuộc có mua không.

Đang nghĩ ngợi, trên bầu trời đột nhiên có một đường sét, vang tận mây xanh.

Ngay sau đó, mưa to tới đúng hạn, mưa lớn như tên bắn lén, từng hạt vội  vã nện xuống tới.

Mưa rơi đột ngột, Nguyễn Túy chuyển cây xương rồng cảnh vào, tới tới lui lui mấy chuyến.

Sau khi làm xong, cô chuyển ghế đặt ở cổng, xuyên qua ban công ngắm mưa, cả đại thụ lay động bên đường.

Điện thoại tinh tinh một tiếng, có một tin nhắn đến.

Nguyễn Túy cầm lên nhìn, chỗ bạn thân mới có thêm một chấm đỏ.

Lòng cô bỗng nhiên nhảy một cái, dự cảm có gì đó đến, ấn mở nhìn thông báo.

Thẩm Nam Hạnh.

Anh muốn add cô.

——

Vừa rạng sáng hôn sau, Nguyễn Túy liền làm điểm tâm.

Dì Ngọc vẫn chưa tỉnh, sau khi Nguyễn Túy làm xong thì bày trên bàn ăn, cầm túi im ắng rời đi.

Qua mùa hạ khô nóng, trời nơi đây bèn có hơi lạnh, mặc áo ngắn tay rồi thêm cái mỏng áo khoác cũng rất dễ chịu.

Nguyễn Túy trực tiếp đến tòa nhà hành chính, cô rút ra từ trong túi tờ đơn tố cáo kia, chuẩn bị thừa dịp không có ai sẽ đặt ở trên bàn cố vấn học tập*.

*Nguyên văn là phụ đạo viên, nhưng để gần gũi hơn thì để là cố vấn học tập.

Nhưng cô không ngờ sẽ gặp phải Thẩm Nam Hạnh.

Anh đứng nơi hành lang được ánh sáng gột rửa trò chuyện cùng giáo viên, bỗng nhiên ném cho cô một ánh nhìn đơn giản, như hững hờ, lại như có ý riêng.

Nguyễn Túy đứng tại chỗ dừng một lát, giả vờ như không nhìn thấy anh, nắm chặt phong thư tiếp tục đi lên phía trước.

Cũng gần như chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn, Thẩm Nam Hạnh và giáo viên nói chuyện xong, giáo viên rảo chân rời đi.

Nguyễn Túy cũng tăng tốc độ đi lên phía trước, trong nội tâm cô có một dự cảm, một dự cảm nói không rõ, rõ ràng như ánh sáng chiếu đến vậy.

Thẩm Nam Hạnh nhìn Nguyễn Túy đi lên, trong ánh mắt mịt mờ như mùa thu lặng yên đã đến.

Cô không nhận điện thoại anh, không đồng ý yêu cầu add bạn tốt của anh, như một tín đồ cố chấp, chỉ chăm chăm với thế giới của mình.

Nhưng Thẩm Nam Hạnh không muốn.

Thế là khoảnh khắc Nguyễn Túy gần anh thêm chút nữa, anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi