Editor: Tây An
Nguyễn Túy kinh ngạc bởi động tác của Thẩm Nam Hạnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, dùng ánh mắt ra hiệu anh buông tay.
Thẩm Nam Hạnh không những không thả, mà tay lại hướng xuống rút lá thư cô kẹp trong tay, cầm trong tay mình.
“Nguyễn Túy, em không cần làm như thế.”
Thẩm Nam Hạnh giương mắt, nhìn cô.
Khi đối diện với ánh mắt quật cường của cô, anh cúi đầu cụp xuống mắt: “Đưa anh.”
Thẩm Nam Hạnh cầm phong thư được rút trên tay mình, không để Nguyễn Túy giao cho cố vấn học tập.
Anh không rõ Nguyễn Túy làm như vậy có nghĩ tới hậu quả hay không, giờ văn phòng đều có giáo viên, nếu như đơn tố cáo này được giao ra, vậy mọi người đương nhiên cũng sẽ biết người tố cáo bạn học là cô.
Về một vài phương diện mọi người thứ mọi người cân nhắc nhiều hơn chính là lợi ích cộng đồng, có lẽ Nguyễn Túy không sai, nhưng điều này sẽ giống chuyện có ai đó tố cáo chép bài ở cấp ba, sẽ bị người khác cô lập.
Sau khi Dư Lan nói với anh, anh cố ý trông coi ở đây, chính vì hi vọng ngăn cô lại.
Nguyễn Túy không nói gì, ánh mắt lại đang chứng minh cô cũng không sai.
Ánh mắt cô vừa bướng vừa cứng đầu, như con trâu xông về phía trước.
Thẩm Nam Hạnh lập tức cười, anh cúi đầu ấm giọng nói: “Để anh.”
Đoạn, Thẩm Nam Hạnh bèn định cầm tờ đơn tố cáo kia đến một văn phòng nào đó, khi vừa bước được một bước, phong thư trong tay bị Nguyễn Túy bất ngờ giành lại.
Cô dùng một tay vò phong thư thành một cục, thuận tay nhét vào trong túi: “Không cần nữa.”
Thẩm Nam Hạnh dường như khẽ ồ một tiếng, sau đó dời sang hỏi lại Nguyễn Túy: “Thật sự không cần à?”
Giờ tâm trạng Nguyễn Túy rất phiền, hết thảy kế hoạch tốt vẫn chưa bắt đầu đã be bét cả, hoàn toàn không muốn để ý đến anh: “Anh cách xa tôi một chút là được.”
Thế này phải giận bao nhiêu? Thẩm Nam Hạnh cười nhìn cô, biết hành động của cô vừa rồi là bởi vì không muốn anh gánh chịu.
“Nguyễn Túy, chúng ta vẫn có cách xử lý khác.”
Thẩm Nam Hạnh chủ động kéo tay Nguyễn Túy, nhưng kéo không đầy ba giây liền bị Nguyễn Túy hất ra, cô lui về sau một bước, lời nói có phần không lưu loát: “… Anh đứng cho thẳng đã.”
“Được.” Thẩm Nam Hạnh đứng tại chỗ, xem như thật sự bất động.
“Có muốn xem kịch vui không?” Anh hỏi cô.
Người xúi sau lưng Vương Dương cũng học khoa báo chí, rất khéo, càng trùng hợp chính là Thẩm Nam Hạnh và Nguyễn Túy đều phát hiện tay này đồng thời hẹn hò với ba cô, cũng chính là một bậc thầy quản lý thời gian.
Hôm qua lúc anh và Lục Bắc Đường ra ngoài làm một vài việc vặt, đoán chừng hôm nay trường sẽ có trò hay để xem.
Anh muốn mời Nguyễn Túy xem cùng mình.
Nguyễn Túy thừa nhận có phần động lòng, cô nhấc mí mắt lên nhìn anh, hỏi lại: “Thật chứ?”
Thẩm Nam Hạnh: “Xem như là thật.”
——
Ở một góc bên trường học, một cặp đôi đang chim chim chuột chuột, hai người quấn nhau triền miên miên hôn chốc lát, cuối cùng cứ như là hôn đủ rồi, liền ngồi trên ghế dài nói chuyện anh tới em đi.
Mà trên tòa nhà học đối diện ghế dài, có ba người đồng loạt ghé vào cửa sổ không nháy mắt nhìn chằm chằm.
Lục Bắc Đường lặng lẽ híp mắt nhìn hai người bên cạnh một lúc, trong lòng nói không nên lời, sao hai người phía dưới hôn hít, hai người này yên tĩnh như cương thi vậy?
Nguyễn Túy cũng không ngờ mới vừa lên xem mà màn đầu đã là hôn, cô nhẹ giọng ho khan một cái, tùy ý hỏi: “Trò hay đâu?”
Thẩm Nam Hạnh vừa định trả lời, kết quả bị Lục Bắc Đường cướp đường rất nhanh: “Sắp rồi, anh liên lạc với hai cô nữ sinh kia, cố ý bảo họ đi con đường này, chờ một lúc nữa là được xem.”
Đối với việc đóa hoa hồng có gai tự mình đến đây Lục Bắc Đường bày tỏ niềm vui mừng khôn xiết, hôm qua anh và Thẩm Nam Hạnh nghe hai cô gái khóc đến trưa, lỗ nhĩ sắp mọc kén đến nơi.
Vất lắm mới bảo được hai cô gái tin rằng bạn trai của họ là cùng một người, đồng thời để họ tới bắt gian, Lục Bắc Đường cho thấy, trong việc này anh ấy có một nửa công lao.
Thẩm Nam Hạnh đưa tay nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi Nguyễn Túy: “Khát không?”
Vì chiếu cố đến cô gái này, Thẩm Nam Hạnh và Lục Bắc Đường nhường chỗ râm mát duy nhất cho Nguyễn Túy, giờ Thẩm Nam Hạnh lại bắt đầu hỏi han cô ân cần, khi anh nhô đầu ra ý thức thấy đầu Nguyễn Túy lệch về sau, nhìn chằm chằm mắt anh đáp: “Không khát.”
“Ừ.” chân mày Thẩm Nam Hạnh cười đến là bình thản.
Quay đầu, Lục Bắc Đường chọc chọc tay áo Thẩm Nam Hạnh rất hăng: “Thẩm Nam Hạnh, tao khát.”
Thẩm Nam Hạnh đưa tay chỉ chỉ dưới cửa sổ: “Chỗ kia có cửa hàng giá rẻ kìa.”
Lục Bắc Đường: “…”
Lúc hai người nói chuyện, ánh mắt Nguyễn Túy chậm rãi nhìn nghiêng xuống dưới, lại chậm rãi nghiêng mắt nhìn về, đội mũ lại thần sắc bình tĩnh.
Chính lúc này, họ nhìn thấy trên con đường cây cối che trời, có hai cô gái xinh đẹp không biết đột nhiên xuất hiện từ hướng nào, đứng trước mặt cặp đôi đang dính nhau.
Nguyễn Túy trông thấy tên nam sinh bị xử lý kia rõ ràng hơi kinh ngạc, hình như không kịp phản ứng từ cái sự bất ngờ to lớn này.
Nhưng, không đợi anh ta phản ứng, hai cô gái có chuẩn bị mà đến đã đánh, ngay cả cô gái nằm không trong ngực anh ta cũng trúng đạn.
Không trung còn kèm theo từng tiếng ——
“Đồ mặt giặc! Sao anh có thể đối xử với tôi như thế!”
“Thằng mất dạy! Thanh xuân tôi vứt cho chó ăn, anh không cả bằng heo chó!”
Hình như trong đó có một cô là người luyện võ, chưa được một lát đã đánh mặt tên nam sinh sưng vêu cả lên.
Mặt mũi tên nam sinh quả thực không tồi, nhưng đạo đức thì cũng thực sự là hơi khiếm khuyết.
Ba người họ đứng bên cửa sổ xem đến là thú vị, Lục Bắc Đường thậm chí còn cầm điện thoại quay được đoạn video khó lường này, đăng lên diễn đàn trường học.
Nữ sinh đều bị che, chỉ có tên nam sinh, rõ như HD.
Cuộc kịch quấy trò này tiếp diễn rất lâu, đến khi nhân viên quản lý trường học ra mặt, chuyện này mới kết thúc. Cái tính hóng của Lục Bắc Đường khiến anh ấy trực tiếp chạy xuống tham dự, lúc hóng hớt còn không cẩn thận đụng phải một nữ sinh.
Thẩm Nam Hạnh nhìn đám người phía dưới chậm rãi lui đi, lập tức quay đầu hỏi Nguyễn Túy: “Cách này có phải rất tốt không?”
Nguyễn Túy gật đầu: “Ừm.”
Cô cúi đầu nhìn nhìn cái bóng mình ở phía kia, không ngờ Thẩm Nam Hạnh sẽ vì cô mà làm nhiều như vậy, ban đầu là giảng kiến thức biện luận cho cô, đến giờ ra mặt cho cô, anh luôn đang chú ý đến cô, giúp đỡ cô.
“Thẩm Nam Hạnh.” Nguyễn Túy bỗng nhiên gọi anh.
“Hử?”
Phía dưới vẫn còn đám người đang hóng hớt, Thẩm Nam Hạnh nghe thấy Nguyễn Túy gọi anh, ánh mắt từ dưới lầu lập tức chuyển qua mặt cô, nhu hòa như một cốc nước sôi ấm người mùa đông.
Nguyễn Túy dừng một lát, nhìn thẳng mắt của anh rồi im lặng dời xuống: “Cảm ơn.”
Có lẽ Thẩm Nam Hạnh là người cô nói cảm ơn nhiều nhất.
Vốn cô không muốn nợ ân tình bất kì ai, nhưng người và người với nhau như một trận đánh giằng co, cô cố gắng cân bằng, Thẩm Nam Hạnh cố gắng sáng tạo giao điểm.
Cô không hỏi Thẩm Nam Hạnh sao phải giúp cô, chú ý cô, bởi vì có vài lời, có lẽ hỏi ra rồi sẽ mất ý nghĩa.
“Nếu cần anh… Về sau vẫn có thể tìm anh.” Thẩm Nam Hạnh nói thẳng, ánh mặt trời soi sáng đôi mắt anh cụp xuống, dịu dàng đến chói mắt.
“Anh học luật, có thể giúp em.” Anh nói.
Nguyễn Túy sửng sốt.
Đánh bại một người dùng phải cách gì là tốt nhất, đối với Nguyễn Túy mà nói, là chân thành và thiện ý mà đối phương gửi trao không do dự.
Trước đây, thế giới của cô là màu đen tro tàn tối tăm mờ mịt bay xuống trên không, ngẩng đầu lên nhìn, tro tàn đập vào mặt khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Thẩm Nam Hạnh đến, cô kháng cự, giãy dụa, cự tuyệt, nhưng vẫn cứ thỏa hiệp từng lần.
“Thẩm Nam Hạnh?”
Thẩm Nam Hạnh xích lại gần cô, đôi mắt cong rồi còn đẹp hơn con gái mấy phần, anh ôn tồn hỏi: “Gọi anh làm gì?”
Mặt hai người cách rất gần, Thẩm Nam Hạnh như đã quên cái gì gọi là phạm vi hợp lý, nhìn Nguyễn Túy đăm đăm.
Ánh mắt của anh như cá chìm trong nước, nhưng cá sẽ không chết chìm, nó sẽ nhảy nhót vui sướng phía trên mặt nước.
Nguyễn Túy bị ép dời ánh mắt từ ánh mắt anh xuống một chút xíu, đầu tiên là mũi, lại là bờ môi, cuối cùng cô tức giận rút lui sang bên cạnh, hỏi ra một vấn đề chẳng lan quyên gì.
“Sao anh lại có cái tên này?”
Khóe miệng Thẩm Nam Hạnh cong lên, vấn đề này có không ít người đã hỏi, Nguyễn Túy là người đầu tiên hỏi khó chịu như thế.
Anh hé miệng vui lòng nói cho cô đáp án, nhưng nghĩ đến cái gì đó, lại thay điều kiện trao đổi khác: “Nếu như em chịu đồng ý lời mời kết bạn của anh, thì anh sẽ nói em biết vì sao.”