EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Tạ Xuyên là ai chứ?

Là một tượng đài ranh giới mà giới âm nhạc không thể vượt qua.

Giành được giải thưởng một cách nhẹ nhàng, phong cách của các tác phẩm có thể thay đổi nhưng các bài hát vẫn được truyền bá rộng rãi, là một trong số ít nhạc sĩ thống trị giới âm nhạc.

Tạ Xuyên dần dần cũng vắng bóng trước khán giả vì tuổi tác và muốn được hưởng thụ cuộc sống. Ông đã không có bài hát mới trong gần tám năm nhưng chỉ cần mở phần mềm nghe nhạc, bài hát của ông vẫn đứng đầu bảng xếp hạng, ngay cả album đầu tay đến nay mọi người vẫn thích nghe.

Người cá có cảm giác nhạy bén với âm nhạc, Trì Ninh không thể không bị thu hút. Nghe xong tất cả các album của ông ấy lại càng không thể ngăn cản được. Cậu có thói quen nghe đi nghe lại trước khi đi ngủ, bắt nhịp điệu cẩn thận cho đến khi nhớ kỹ mới thôi.

Cậu có mục đích rất lớn trong việc học âm nhạc, ban đầu vì để tiếp cận Trần Hướng Đông, biết ơn người ông đã cưu mang và chăm sóc cậu, an ủi cậu trước cảm giác bơ vơ khi vừa mới lên bờ.

Sau khi hiểu về phát sóng trực tiếp, cậu có chút hy vọng, mong một ngày nào đó anh trai cậu sẽ thấy được, cậu học nhạc cũng vì muốn được nhiều người biết đến cậu hơn.

Livestream lạnh như trận tuyết tháng mười hai, Trì Ninh tình cờ xem được chương trình phát sóng lại concert của Tạ Xuyên. Cậu ngạc nhiên trước đoạn điệp khúc hùng tráng, cảm xúc dâng trào mãnh liệt hào hùng. Tình cảm nồng đậm như lửa, tùy ý bốc cháy khiến tâm hồn con người ta run rẩy.

Nó cũng khơi dậy cảm giác kiểm soát âm nhạc trong gen của cậu.

Ngoại trừ muốn đứng dưới ánh đèn sân khấu, trở thành người mà ai cũng biết đến, Trì Ninh còn hy vọng có thể sáng tác ra một tác phẩm làm lay động lòng người như tác phẩm tiêu biểu của Tạ Xuyên.

Cậu đã gặp Tạ Xuyên ở nhà họ Sầm rất nhiều lần, ngay cả việc cười với ông cậu cũng không dám. Cậu sợ Tạ Tân sẽ lại tới hỏi cậu mấy câu như là “Không ai đã dạy cậu lễ nghi xã giao sao?”, cũng sợ ông ấy cũng giống như Tạ Tân, không thích cậu vì cậu không hiểu quy tắc.

Nhưng ông ấy lại tự mình mời cậu ăn cơm cùng!!!

Giống như một người mình luôn luôn ngưỡng vọng đột nhiên bước xuống khỏi thần đàn.

Trì Ninh nằm mơ cũng không dám mơ đẹp như vậy. Cậu ôm đệm, mơ màng quay sang cười với Lương Hành Dã

“Cười ngốc gì vậy?” Lương Hành Dã xoa đầu cậu, “Đi thôi, tan làm rồi”

Tài xế đang lái xe rất yên ổn nhưng Trì Ninh lại không thể ngồi yên. Cậu cứ bấm dây an toàn mãi làm ngón tay cũng đỏ ửng. Cậu hỏi Lương Hành Dã, “Ngày mai mấy giờ chúng ta đến nhà họ Tạ vậy?”

“Ăn bữa tối, đến giờ tôi sẽ tới đón em.” Lương Hành Dã vắt chéo hai chân, kéo lỏng cà vạt cho thoải mái, lười nhác dựa vào ghế, giọng nói mang ý cười, “Vui như vậy sao?”

“Cũng có chút căng thẳng,” Trì Ninh lại hỏi dồn dập, “Em nên làm như thế nào đây? Nên gọi Tạ Xuyên là gì? Tính tính của ông ấy….”

Cậu lay lay tay Lương Hành Dã, hàng lông mi dày cũng đang chớp không ngừng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

“Không cần căng thẳng, gọi chú là được rồi.” Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu, “Tính cách Tạ Xuyên rất hiền hoà, rất dễ ở chung.”

Trì Ninh ngây ngốc suy nghĩ, phồng hai má lên, nhìn góc nghiêng sẽ thấy rõ ràng. Lương Hành Dã lại không nhịn được nhớ tới góc nghiêng mặt của chú mèo ở dưới công ty cũng như vậy.

Ánh mắt cũng giống, anh cười nói: “Đừng lo lắng.”

“Em sợ ông ấy không thích em, anh cũng biết là Tạ Tân không thích em mà. Bọn họ đều là họ Tạ, nói không chừng…..”

“Tạ Tân không ghét em đâu, cậu ta đã xin lỗi em rồi.” Tạ Tân nói xin lỗi cũng chính là dấu hiệu để biết sau này hắn sẽ đối xử với cậu tốt hơn.

Đặc biệt là câu nói “Nghe nói cậu thích chú tôi, tôi sẽ giới thiệu hai người làm quen” có chút cám dỗ và khó lòng từ chối này, Lương Hành Dã chưa từng thấy bộ dạng cẩn thận từng tí như vậy của hắn, chỉ cảm thấy buồn cười.

Trì Ninh miễn cưỡng cũng thả lỏng hơn.

Về đến biệt thự, Lương Hành Dã vừa tắm xong đã vào phòng sách làm việc tiếp. Trì Ninh mở tung tủ quần áo, lướt qua những bộ quần áo lung linh trước mặt.

Ngày mai mặc bộ nào được nhỉ?

Quần áo của cậu đều là của các cửa hàng thời trang cao cấp thiết kế rồi đưa đến đây, tất cả vô cùng tinh tế sang trọng. Quần áo hầu hết đều là gam màu ấm, rất hợp với tính cách của cậu. Cậu chọn một bộ mặc thử, đi đến trước gương ngắm nghía đủ các góc độ.

Mũ ép tóc xuống, chỉ thấy có một đoạn tóc ngắn, khăn quàng cổ có nhiều lông nên quá xù làm mặt cậu nhỏ đi, sau lưng… mặc đồ dày quá nên không thấy được sau lưng.

Chọn đi chọn lại, cậu quyết định chọn chiếc áo len màu mơ trắng. Áo khoác len phối với khăn len mỏng màu be nhìn vô cùng trẻ trung. Cậu xoay vòng quanh gương ngắm nghía, sau khi thấy hài lòng mới xuống lầu hỏi Lương Hành Dã.

Phòng làm việc của Lương Hành Dã ở cuối tầng một, cửa phòng hơi hé, cậu gõ cửa không thấy ai trả lời. Trì Ninh đi vào, thấy Lương Hành Dã đang nằm trên chiếc giường gỗ màu đỏ lá phong, quay lưng về phía tường, hình như đang ngủ.

Phòng sách có chuẩn bị giường, thỉnh thoảng Lương Hành Dã làm việc đến khuya sẽ ngủ luôn ở dưới đây. Mấy ngày nay công việc bận rộn lại còn thêm cả chuyện Sầm Minh Sâm nên anh càng bận bịu hơn, thức đến hai ba giờ sáng là chuyện bình thường.

Đèn ở phòng sách bật chế độ bảo vệ mắt yên tĩnh êm dịu làm cho các đường nét sắc sảo của Lương Hành Dã cũng dịu đi nhiều. Lúc anh mặc vest cài kín, phong thái ngông cuồng giống như người mẫu nam ở nước ngoài vậy.

Bây giờ Lương Hành Dã đang mặc một chiếc áo ngủ mềm mại, bị ánh đèn mờ nhạt chiếu vào, sự ngang bướng giống như ẩn nấp, cơ bụng cường tráng bị lộ ra khỏi áo càng khiến anh hấp dẫn hơn.

Phòng sách có mở hệ thống sưởi, Lương Hành Dã đắp một lớp chăn có hơi mỏng, hơi thở ổn định. Trì Ninh ngồi xổm bên giường nhìn anh, lại cúi đầu nhìn chính mình, do dự chọc chọc vào bụng Lương Hành Dã, có chút cứng, còn có chút lạnh.

Trì Ninh sờ soạng một lúc, sau đó nhanh chóng thắt chặt dây lưng áo ngủ cho Lương Hành Dã che đi cơ bụng, lại đắp thêm cho anh một cái chăn nữa.

Độ ấm của hệ thống sưởi bình thường, chăn không chống lạnh, Trì Ninh suy nghĩ một lúc rồi đi đến phòng ngủ của Lương Hành Dã. Cậu quấn chiếc chăn dày quanh người, ôm cả gối, bọc người như con tằm từ từ chạy xuống lầu, nhiều lần xém nữa ngã sấp mặt.

Khi kê gối cho Lương Hành Dã, tay Trì Ninh bị run, thế là ‘cốp’ một tiếng, đầu Lương Hành Dã bị va lên thành giường. Trì Ninh vội vàng vén tóc anh ra kiểm tra, thấy anh không bị thương, Trì Ninh mới yên tâm lấy chăn bọc kín anh lại.

Do thức đêm nhiều nên quầng thâm mắt của Lương Dành Dã khá đậm. Trì Ninh chạy đến phòng bếp lấy dưa chuột với dao gọt hoa quả, cắt miếng ra. Với tay nghề nặn ngọc trai điêu luyện nhiều năm, các lát dưa chuột được rải đều lên mặt Lương Hành Dã, dán chặt vào mắt anh.

Hai chiếc chăn quá nặng, đến nửa đêm Lương Hành Dã bị nóng tỉnh dậy, sờ lên mặt thấy mấy miếng dưa chuột đã khô, anh cười bất lực.

Lúc vừa ăn sáng vừa nói về chuyện này, Trì Ninh đang cắn miếng cơm nắm, nói là dì đã dạy cậu, nói làm vậy để duy trì nhan sắc.

Trì Ninh đợi ở công ty đợi Lương Hành Dã cả một ngày đến tận lúc gần tối. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cậu đứng ngồi không yên.

Lương Hành Dã không bảo lái xe tới đón, tính trước thời gian lên đường. Trì Ninh ngồi ở ghế phó lái, lúc lại đan chặt hai tay vào nhau, lúc lại thắt dây an toàn, đứng ngồi không yên.

Cách nhà họ Tạ một km nữa, Lương Hành Dã dừng xe ở ven đường, gọi cậu một tiếng.

Trì Ninh: “Chuyện gì vậy?”

“Em căng thẳng gì vậy?”

“Em không biết.” Cậu cúi đầu, tay nắm chặt dây an toàn.

“Không cần phải căng thẳng thế đâu,” Lương Hành Dã thở dài, giữ chặt gáy Trì Ninh, an ủi cậu, “Ở mỗi lĩnh vực đều có rất nhiều người xuất sắc, Tạ Xuyên cũng không đặc biệt lắm. Tạ Tân còn ưu tú hơn chú ấy, sao em lại không sợ?”

Tiêu điểm chú ý của Trì Ninh bị đổi hướng, Tạ Tân còn ưu tú hơn Tạ Xuyên sao?

Thật hay giả vậy?

“Đương nhiên là thật rồi,” Lương Hành Dã kể sơ qua vài thành tựu của Tạ Tân, “Hôm qua cậu ta xin lỗi em, em nói ‘ồ, tôi biết rồi, anh tránh xa tôi ra một chút’, thái độ này rất tốt. Cứ coi như đang đi gặp một người rất bình thường thôi, không cần phải lo lắng quá.”

“Hơn nữa Tạ Xuyên chắc chắn sẽ thích em,” Anh giơ tay xoa đầu Trì Ninh, “Tin tôi đi.”

Tâm trạng lo lắng của Trì Ninh cuối cũng cùng được thả lỏng.

Trì Ninh đã đến nhà cũ họ Tạ hai lần rồi, một lần là đi tìm hoa tai, một lần là do chuyện của Sầm Minh Sâm. Lần này đến thì tâm trạng cũng không giống hai lần trước, cậu nhẹ nhõm quan sát xung quanh.

Hai con sư tử đá uy nghiêm đứng ở trước cửa. Mái hiên cửa lớn cửa sổ đều mang phong cách cổ điển. Vào trong sân, bên trong được chia thành nhiều khu vực, dễ thấy nhất chính là vườn cây cảnh bao quanh cái ao, bên cạnh là bồn hoa tùng bách, xum xuê và tràn đầy sức sống giữa mùa đông.

Ngoài hành lang treo toàn là đèn lồng, mỗi chiếc đều tỏa ra ánh sáng chói mắt. Quản gia gật đầu tươi cười, đi trước bọn họ, dẫn bọn họ đến phòng khách ở tầng một.

Lương Hành Dã rất quen thuộc với nhà họ Tạ, anh bảo quản gia cứ đi làm việc đi nhưng quản gia từ chối, nói đây là Tạ Xuyên cố ý dặn dò.

Đi qua chiếc cổng vòm, vào sân chính, rẽ sang phải mới tới phòng khách.

Trên ghế sô pha gỗ cẩm lai, một người đàn ông trung niên mập mạp có năm phần giống Tạ Tân đang ngồi. Người đàn ông mặc đồ hằng ngày thoải mái nhưng không mất đi phong độ. Ông đang pha trà, nghe thấy tiếng, vội cười tiếp đón: “Hai đứa đến sớm vậy.”

“Cháu xong việc là đến đây ngay, ” Lương Hành Dã cũng cười, “Chú, chú đang pha chè xanh Lục An sao?”

“Cháu đúng là không biết thưởng trà gì cả, đây là trà Tây hồ Long Tĩnh.”

Tạ Xuyên cười với Trì Ninh, “Cháu chính là Trì Ninh đúng không? Lại đây ngồi đi.”

Từ lúc bước chân vào phòng khách, tim Trì Ninh bắt đầu đập nhanh hơn, cậu nhịn không được nắm chặt tay Lương Hành Dã. Lúc này bị Tạ Xuyên gọi, đầu óc cậu nóng lên, tiến lên cúi chào ông.

“Chào chú ạ!”

Tạ Xuyên cười không ngớt: “Đứa nhỏ này lễ phép thật.”

Lương Hành Dã với Trì Ninh ngồi xuống. Hai chân Trì Ninh dính chặt vào nhau, ngồi vô cùng nghiêm túc. Mặt cậu có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm sô pha còn chân vẫn không nhúc nhích.

Lương Hành Dã ngồi giữa cậu và Tạ Xuyên, thoải mái dựa vào ghế. Anh còn vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay Trì Ninh để giảm bớt sự căng thẳng cho cậu, nói đùa với Tạ Xuyên “Bạn nhỏ này xem chú là thần tượng, mỗi ngày đều nghe chú hát đến nỗi cháu cũng có thể ngâm nga theo rồi. Em ấy gặp được chú nên quá hưng phấn…”

Tùy tiện đứng ở bất kỳ ngã tư đường phố nào, gọi bất kỳ một người thì cũng xem ông là thần tượng, Tạ Xuyên thấy cũng không có gì lạ. Ông nghiêng người nhìn Trì Ninh, sau đó hỏi chuyện Trì Ninh.

Trì Ninh đã lời một năm một mười.

Tướng mạo của người nhà họ Tạ đều rất nghiêm túc lạnh lùng. Sau khi Tạ Xuyên mập lên, khuôn mặt tròn hơn, nhìn cũng có vẻ ấm áp hơn: “Cũng do Tạ Tân quá kích động, chú thay mặt nó xin lỗi cháu.”

“Không cần xin lỗi đâu ạ.” Trì Ninh lắc đầu như giã tỏi, nhíu mày xua tay.

Tạ Xuyên cười rồi rót trà cho cậu. Màu nước trà trong veo, hương thơm thoang thoảng, cái miệng nhỏ nhỏ của Trì Ninh nhâm nhi từng chút một.

Lại nói về Sầm Minh Sâm, Tạ Xuyên vô cùng hối hận vì mấy năm quen biết nhưng lại không hiểu rõ ông ta, khiến cho Nặc Nặc suýt gặp nguy hiểm.

“Cháu cũng không biết được bản chất của ông ta, nếu không cũng sẽ không bao giờ để Trì Ninh đến đó học nhạc đâu.” Lương Hành Dã có dụng ý khác, “Nhưng kỹ năng âm nhạc của ông ta khá tốt, Trì Ninh theo học ở chỗ ông ta, mới vào học đã có thể cải biên nhạc, chỉ mất chưa đầy ba tháng. ”

Tạ Xuyên biết rõ tài năng âm nhạc của Sầm Minh Sâm. Ông ta dạy như thế nào mà chỉ có ba tháng, như vậy cũng nhanh quá rồi. Tạ Xuyên đột nhiên có chút hứng thú với Trì Ninh, “Cải biên lại bài nào vậy? Cải biên đến trình độ nào?”

Trì Ninh ngoan ngoãn trả lời: “Chính là bài của chú ạ, chỉ sửa lại hòa âm với nhịp điệu…”

Chú ý tới đến mỗi âm cậu đều dán ghi chú cố định, Tạ Xuyên lấy nắp gõ vào tách trà, bảo Trì Ninh nhận dạng âm điệu.

Trì Ninh: D.

Phần mềm đo cao độ trên điện thoại bỗng chợt hiển thị: D. Tạ Xuyên giật mình, nhặt chiếc thước Tạ Nặc hay chơi, giữ một đầu, gảy lên một chỗ khác.

Trì Ninh: C.

Tạ Xuyên ấn tắt màn hình điện thoại, “Lúc cháu học, giáo viên có nói cháu có thể cảm nhận được cao độ tuyệt đối không?”

Trì Ninh gật đầu, họ có nói qua, nhưng cái này rất khó sao? Tất cả người cá đều có thể làm được, anh trai cậu thậm chí còn nhạy bén hơn cả cậu nữa.

Sáng tác nhạc đã nhiều năm nay, Tạ Xuyên quen được rất nhiều nhạc sĩ tài năng. Ông luôn coi trọng những người có thiên phú hơn người. Tạ Xuyên đi qua Lương Hành Dã rồi chụp lấy cánh tay Trì Ninh, “Bữa tối còn sớm, cho chú nghe thử lời cháu mới cải biên đi.”

Sau đó ông đứng lên, đi lên trên phòng.

Được tiếp xúc gần với thần tượng, lại còn có thể biểu diễn trước mặt ông, Trì Ninh quay đầu nhìn Lương Hành Dã. Cậu nắm chặt tay, đôi mắt hiện lên sự căng thẳng.

“Đi đi, trên đường đến tôi đã nói vói em thế nào rồi?” Lương Hành Dã búng trán cậu một cái, “Cứ coi như một người lớn bình thường thôi, có gì muốn nói thì cứ nói, đừng sợ.”

Cầu thang ở nhà họ Tạ thiết kế theo kiểu xoay tròn có kết cấu tuyệt đẹp. Trì Ninh nhẹ nhàng bước lên, nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Tạ Xuyên.

Tạ Xuyên nhìn ra được cậu đang căng thẳng, nên hỏi cậu vài chuyện: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười chín tuổi ạ.”

“Sao gần đây mới học vậy?”

“Bởi vì trước kia không hiểu những cái này….”

Tạ Xuyên có hỏi qua về lai lịch của Trì Ninh. Tạ Tân nói cậu là bà con xa của Lương Hành Dã, là dân tộc thiểu số lớn lên trên núi xa xôi, năm nay mới lên thành phố. Nhìn vào mắt cậu thấy được sự yêu thích với âm nhạc, trong lòng Tạ Xuyên cũng thấy đáng thương cho cậu.

“Hôm đó chắc cháu cũng bị dọa sợ đúng không?” Ông đẩy cửa phòng nhạc ra, bảo Trì Ninh đi vào, “Chú cũng đã nghe Tạ Tân nói rồi, tình huống nguy cấp như vậy, cháu vẫn muốn ôm Nặc Nặc chạy đi…”

Trì Ninh thành thật thừa nhận: “Cũng có chút sợ ạ.”

Tạ Xuyên vỗ vỗ vai an ủi cậu, nâng cằm lên, “Đi lấy đàn ghi-ta đi.”

Màu chủ đạo của phòng nhạc là màu đen trắng, nhìn bằng mắt có thể ước lượng là ba bốn mươi mét vuông. Ở đây vô cùng rộng rãi, các nhạc cụ gì cũng có. Trì Ninh nhận ra cây đàn ghi-ta treo trên tường là cây đàn Tạ Xuyên hay dùng, màu nâu, đường nét tinh tế, có một nét đẹp kì lạ mới mẻ.

Đến tận khi cậu ôm cây đàn rồi gảy, Trì Ninh vẫn cảm thấy như đang mơ.

Tạ Xuyên!

Đây chính là Tạ Xuyên đó! Một nhạc sĩ tài năng và thống trị toàn diện giới âm nhạc, nhưng cậu đã bước qua hàng vạn người hâm mộ dưới sân khấu để đi tới trước mặt ông ấy.

Mà trong tay cậu lại đang ôm cây đàn ghita này, cây đàn này đã theo Tạ Xuyên từ khi ông ra mắt đến nay, vô cùng quý giá và vô cùng riêng tư.

Tạ Xuyên cười nhắc nhở cậu: “Đừng ngẩn người nữa, thử đi.”

Trì Ninh hoàn hồn lại, hít sâu vài lần, bắt đầu bước vào trạng thái.

Đàn được một nửa, Tạ Xuyên bảo cậu dừng lại: “Dừng một chút, vì sao ở chỗ này phải giáng âm vậy?”

Trì Ninh nghĩ mình sai nên có hơi lo lắng hỏi: “Không đúng sao ạ?”

Quá đúng đi chứ.

《 Anh ấy nói 》 là bài hát trữ tình dịu dàng, Trì Ninh đã thay đổi phần hòa âm và nhịp điệu. Giai điệu cảm động hòa quyện với hòa âm, tiết tấu vừa phải, cảm xúc bị kiềm chế giống như đang để trống, hơn nữa âm điệu đã được hạ xuống thấp để lại dư âm ngân nga mãi.

Âm sắc của cậu thật sự rất đặc biệt, linh hoạt đến kì diệu, giống như cơn gió nhẹ trên mặt biển khẽ vuốt ve những con sóng.

Tạ Xuyên nãy giờ đều không nói gì, Trì Ninh ấn ngón tay lên bàn, trong lòng vừa yên lặng bây giờ lại nổi sóng.

“Không sao, tiếp tục đi, phần sau lại nói tiếp.”

Tâm trạng Trì Ninh treo lơ lửng, tay cũng không còn ổn định nữa. Âm thanh dây đàn cọ sát quá lớn, càng lúc càng vội vã. Ánh mắt cậu nhìn thoáng qua Lương Hành Dã đang đứng ở cửa. Anh đứng ở đó nhìn chằm chằm cậu, cậu giống như nhận được liều thuốc an thần, sau đó lập tức trở lại đúng nhịp.

Lương Hành Dã ở dưới lầu ngồi thấy hơi buồn chán cho nên đi lên nhìn xem. Anh khoanh tay, người dựa vào tường nghiêm túc lắng nghe.

Tạ Tân đứng dưới cầu thang gọi anh: “Nhà bếp đã chuẩn bị cơm xong rồi, cậu gọi hai người đó xuống thôi…”

Tiếng nhạc bên trong vẫn chưa dừng lại, Lương Hành Dã đóng cửa lại, đi về phía Tạ Tân, “Không cần vội, cứ chờ lát nữa đi.”

Vừa ngồi ở nhà ăn một lúc, phía sau đã truyền đến tiếng nói chuyện của Tạ Xuyên và Trì Ninh. Lương Hành Dã quay đầu lại nhìn, thấy hai người đều rất vui vẻ, có vẻ đã thân thiết hơn so với lúc trước khi lên lầu rồi.

Đợi Trì Ninh ngồi vào bên cạnh anh, Lương Hành Dã thấp giọng hỏi: “Còn căng thẳng không?”

“Không căng thẳng nữa,” Trì Ninh ghé sát vào anh, cũng hạ giọng, “Tính cách chú Tạ vô cùng tốt, không giống Tạ Tân chút nào cả.”

Không có nhiều người lắm nên mọi người chọn ngồi một chiếc bàn ăn nhỏ. Tạ Tân đang buộc yếm ăn cơm cho Tạ Nặc ngồi trên ghế dành cho trẻ em, nghe thấy rõ mồn một liền liếc mắt nhìn Trì Ninh.

Trì Ninh bắt gặp ánh mắt của hắn, không có gì xấu hổ khi bị bắt gặp nói xấu người ta, làm như không có việc gì dời tầm mắt đi.

Trên bàn bày các món ăn đủ màu sắc, ngào ngạt hương thơm. Món canh phật nhảy tường có màu nâu sẫm, mùi thơm bay khắp nơi. Đậu hũ dài như sợi tóc, trôi trong nước súp trong veo, màu sắc rất hài hòa. Thịt đông pha béo ngậy, màu nâu đỏ,…

Tạ Xuyên dùng đũa chung gắp cho Trì Ninh một miếng sò điệp khô trong món canh phật nhảy tường, “Bữa ăn gia đình chuẩn bị có hơi vội vã, cứ ăn tự nhiên nhé.”

Trì Ninh bị bất ngờ nhưng vẫn cười tươi nói cảm ơn ông.

Không khí trên bàn ăn rất hài hòa. Đề tài chủ yếu nói về Trì Ninh, Tạ Xuyên dường như càng lúc càng yêu thích cậu hơn, hỏi han về ba mẹ cậu, lại hỏi cậu học đại học nào, học chuyên ngành gì.

Lương Hành Dã trả lời giúp cậu: “Em ấy không học đại học, giáo dục ở trường học không thích hợp với em ấy.”

“Vậy hiện tại nó đang làm gì?”

“Không có chuyện gì làm cả, ” Lương Hành Dã cười nói, “Em ấy thấy hứng thú với âm nhạc nên cháu đang chuẩn bị tìm cho em ấy một giáo viên khác, có điều người toàn diện thì lại rất khó tìm, cháu đang rất phiền não đây.”

“Tìm giáo viên sao?”

Hầu hết những người đam mê nghệ thuật thường rất đơn thuần, Tạ Xuyên từ từ nuốt miếng thịt đông pha, bắt thời cơ nói, “Phòng làm việc của chú vẫn còn thiếu người, Trì Ninh có muốn đến thử không?”

Album mới của ông cứ bị lùi đi lùi lại, sắp đến buổi ca nhạc kỷ niệm mười năm nên không thể lùi nữa, bây giờ cũng đang gấp rút chuẩn bị còn khoảng mười ngày nữa. Việc vặt tuy nhiều nhưng cũng là một cơ hội tốt để học hỏi.

Những nhạc sĩ ở phòng làm việc mỗi người đều có sở trường riêng, Trì Ninh muốn học cái gì cũng đều rất thuận tiện, hơn nữa ông cũng có thể có thời gian dạy Trì Ninh.

“Đùng” một tiếng, giống như có một thiên thạch hạnh phúc rơi xuống, Trì Ninh lâng lâng như say: “Cháu có thể sao?”

Tạ Xuyên cười nói: “Ngày mai có thể đến, có điều cháu phải giúp chú làm vài việc lặt vặt, chú sẽ trả lương cho cháu.”

Trì Ninh không ngừng gật đầu, ánh mắt cong như trăng khuyết.

Tạ Tân sao có thể nhìn không nhìn ra được kế sách của Lương Hành Dã chứ nhưng phản ứng của chú nhỏ lại khiến hắn có hơi bất ngờ. Chú của hắn mặc dù nhìn hiền hòa như vậy thôi nhưng để thân thiết với một người thì cần phải có nhiều thời gian, huống chi là về công việc.

Hắn khuấy bát canh của Tạ Nặc cho bớt nóng, im lặng nhìn chằm chằm Trì Ninh.

Cậu đang cười ngốc, cũng khá đáng yêu.

Dùng bữa xong xuôi, Tạ Tân tiễn hai người ra cửa, lại đưa cho Trì Ninh một hộp quà cổ điển.

Trì Ninh từ chối: “Không cần cảm ơn đâu.”

Tạ Tân yêu thương em gái bao nhiêu thì cũng cảm kích Trì Ninh bấy nhiêu, hơn nữa hắn cũng đã xin lỗi rồi, có điều còn phải biểu hiện gì đó nữa thì hắn mới cảm thấy yên tâm. Ban đầu hắn chọn một vật trang trí bằng gỗ lim tơ vàng nhưng khi ra khỏi phòng lại thấy một chiếc vương miện bằng kim cương và ngọc trai.

Trì Ninh giống như con lai, ánh mắt màu xanh xám, còn đeo hoa tai ngọc trai rất hợp với cậu nên hắn đã đổi thành vương miện.

“Cứ mở ra xem rồi hãy quyết định xem có lấy hay không.” Tạ Tân để người giúp việc mở giúp.

Trong chiếc hộp màu nâu đỏ là chiếc vương miện kim cương và ngọc trai lấp lánh như giọt nước.

Là đồ trang sức của hoàng gia Châu Âu lưu lạc trong nhân gian.

Nơi bọn họ đang đứng ngay dưới ngọn đèn đường, chiếc vương miện nhỏ được ánh sáng chiếu vào, tỏa sáng lung linh.

Trì Ninh nhìn thoáng qua, thuận miệng nói: “Không cần đâu.”

Cậu đối xử với mọi người thật quá khác nhau, ngưỡng mộ với chú nhỏ, ỷ lại Lương Hành Dã nhưng lại rất lạnh nhạt với hắn. Tạ Tân đã hạ mình một lần cho nên có lần thứ hai, nói: “Đó là món quà ba mẹ tôi tặng cậu, không có liên quan đến tôi.”

Lương Hành Dã khoanh tay xem kịch, xoa đầu Trì Ninh, lúc này mới lên tiếng, “Cũng khá đẹp đấy, em cầm đi. Dù sao cha mẹ người ta cũng đã chuẩn bị rồi mà.”

Ánh mắt Tạ Tân lạnh lùng nhìn.

Lương Hành Dã nhận lấy hộp quà, “Được rồi, cậu về trước đi, chúng tôi đi đây.”

Xe chạy trên con đường ngoại ô quanh co, cây hai bên đường đã rụng hết lá nhìn vô cùng xơ xác. Khoảng cách giữa những ngọn đèn khá xa nhau, ánh sáng hơi mờ mờ ảo ảo.

Lương Hành Dã một tay nắm tay lái, nhìn chăm chú vào mặt đường, trêu chọc Trì Ninh, “Ghét Tạ Tân sao?”

“Lúc trước anh ta có cãi nhau với em, sau đó lại còn hiểu lầm em nữa. Mặc dù đã xin lỗi rồi nhưng em vẫn còn chút tức giận đó nha.”

Lương Hành Dã kinh ngạc, “Em còn biết cãi nhau sao?”

“Lần đó em gái anh ta đến sân sau nhà Sầm Minh Sâm chơi với thỏ, em ấy nhảy xuống ghế, em đang đỡ em ấy thì Tạ Tân nhìn thấy. Anh ta trừng mắt với em, lớn tiếng quát ‘Cậu đang làm gì đó!’, em cũng trừng lại anh ta, nói “Tôi chỉ đỡ em ấy dậy thôi!’…”

Lương Hành Dã cười rộ lên: “Em mà cũng có thể hung dữ vậy sao?”

“Đúng vậy đó.”

….

Lái xe từ vùng ngoại thành vào trung tâm thành phố, gần đến biệt thự mà Trì Ninh vẫn đang say mê kể xấu Tạ Tân.

Hệ thống sưởi trong xe nóng hừng hực, cậu cởi cả giày ra, ngồi co chân lên ghế phó lái, vừa kể vừa tức giận nhưng sau đó lại nghĩ là Tạ Tan cũng đã hạ mình như vậy thì có phải cậu có hơi quá đáng không.

Trì Ninh đặt tay lên mặt “Lúc anh ta xin lỗi thì em lại gào lên, tặng quà cho em thì em lại không để ý, em dễ mang thù lắm.”

Lương Hành Dã im lặng lắng nghe suốt quãng đường. Về đến nhà, Trì Ninh mới nói, “Em không nên giận dữ.”

Lương Hành Dã dừng bước.

“Không cần nghĩ như vậy đâu,” Lương Hành Dã nói, “Vậy còn em thì sao? Nên bị cậu ta mắng à? Cậu ta xin lỗi là em phải tha thứ cho cậu ta sao?”

Trì Ninh không nói gì.

“Trì Ninh, nhìn tôi này.”

Trì Ninh ngẩng đầu lên, có chút không biết nói gì, chầm chậm chớp mắt. Đôi môi bị cắn đỏ giống như màu của hoa trà trong vườn.

Lương Hành Dã sờ mặt cậu, “Đương nhiên em có thể giận dỗi. Ở bất kỳ tình huống nào, em đều phải đặt bản thân mình lên trước, sau đó mới đi lo cho người khác.”

Trì Ninh: “Em giận dỗi, nhỡ bị đánh thì phải làm sao?”

“Không ai dám ra tay cả.” Từ lúc quyết định cho Trì Ninh một câu trả lời, Lương Hành Dã đã đưa cậu vào lãnh địa riêng của anh, huống chi là bây giờ, “Tôi sẽ bảo vệ em.”

“Vậy nếu em giận dỗi với anh thì sao?”

Lương Hành Dã tựa lưng vào lan can, cười ra tiếng, “Cứ giận đi, cho tôi xem em hung dữ thế nào”

Trì Ninh bắt đầu diễn, dùng sức đá vào tường, “Cút đi cho em!”

Cũng chỉ có như vậy, đúng là phí chân mà.

“Em còn biết cắn người.” Trì Ninh chặn Lương Hành Dã lại, nhe răng trợn mắt như muốn cắn cổ anh nhưng lại sợ anh đau, sợ hãi rụt rè không dám làm tiếp.

Lương Hành Dã tưởng Trì Ninh làm nũng muốn ôm cho nên ôm cậu lại.

Hai ngày nay Trì Ninh quen tiếp xúc thân mật với Lương Hành Dã, miễn cưỡng rũ vai, nghịch nghịch tóc Lương Hành Dã. Đang nghịch vô cùng hăng say, Trì Ninh lại nghe thấy Lương Hành Dã nói: “Trì Ninh, em cũng có thể tùy hứng một chút, không cần phải ngoan như vậy đâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi