EM ẤY YÊU TÔI ĐẾN VẬY

Trì Ninh ngơ ngác nhìn Lương Hành Dã, một lúc sau vẫn không nói gì. Đôi mắt cậu lấp lánh giống như ánh sáng lung linh trong màn sương mù.

Cuối cùng cậu bị lương Lương Hành Dã bế về phòng.

Lưng rơi lên chiếc giường êm ái, Trì Ninh chộp lấy tay Lương Hành Dã.

Lương Hành Dã cúi đầu, “Sao vậy?”

Trì Ninh không biết nên sắp xếp ngôn từ như thế nào, chỉ biết kiểm soát lại cảm xúc của mình, trò chuyện cùng anh.

“Anh có biết không? Có một lần em mơ thấy anh biến thành cá mập, hoành hành ngang ngược ở biển.” Trì Ninh cười, “Em đến nương tựa cạnh anh, cũng hoành hành ngang ngược, muốn hù dọa bất cứ con cá nào khác cũng được.”

Mấy loại cá hề, cá đuôi gai gì gì đó đều được Trì Ninh miêu tả rất sinh động.

Lương Hành Dã cũng cười, khen cậu: “Vậy em đúng là quá lợi hại rồi.”

“Được rồi, buổi tối đi ngủ sớm một chút, ” Lương Hành Dã nhéo mặt cậu, “Ngày mai tôi đưa em đến chỗ của chú Tạ.”

Trì Ninh mất ngủ.

Ban đầu cậu nghĩ đến Lương Hành Dã, sau đó lại nghĩ đến phòng làm việc của Tạ Xuyên. Nghĩ đến việc sắp đối mặt với một môi trường xa lạ, cậu không khỏi thấp thỏm trằn trọc trên giường một lúc, mà càng nhiều hơn là thấy kích động và chờ mong. Trì Ninh ngủ không được sâu giấc lắm, hôm sau trời mới tờ mờ sáng đã rời giường đi rửa mặt.

Trì Ninh nhẹ nhàng bước vào phòng Lương Hành Dã chờ anh thức dậy.

Rèm cửa phòng ngủ được che một nửa. Cửa sổ kính trong suốt từ sàn nhà lên đến trần nhà có sương mù đọng lại, khi mặt trời nóng dần lên nó biến thành hơi nước. Lương Hành Dã mở mắt ra thấy một bóng người mờ mờ.

Trì Ninh ghé vào bên giường anh, “Anh dậy chưa? Đưa em đi làm đi.”

“Đã đợi bao lâu rồi?” Lương Hành Dã vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cười bất lực. Lương Hành Dã duỗi tay ra khỏi chăn, chống tay đứng dậy.

“Mười phút rồi.” Trì Ninh nhìn thấy cơ bụng anh lộ ra dưới bộ quần áo ngủ xộc xệch, “Anh ngủ ngon thật đấy.”

Lương Hành Dã xuống giường, đi đôi dép lê cạnh giường đến nhà tắm. Anh biết Tạ Xuyên sẽ chăm sóc Trì Ninh rất tốt nhưng vẫn dặn dò cậu, “Đi làm không nhẹ nhàng như em nghĩ đâu, sẽ rất mệt, còn dễ bị người khác mắng nữa. Không phải tất cả mọi người đều sẽ kiên nhẫn được với em, chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?”

“Bị mắng á?” Trì Ninh đi theo vào trong, “Chú Tạ sẽ mắng em sao?”

Trong phòng tắm chỉ có tiếng nước, Lương Hành Dã đang đánh răng rửa mặt, Trì Ninh đứng bên cạnh nhìn anh, “Sao anh không để ý đến em?”

Lương Hành Dã ngửa đầu lên súc miệng, “Vừa nãy trong miệng anh có nước. Không chỉ chú Tạ, nếu như em làm sai, những người khác cũng có thể mắng em.”

“Người ở công ty anh làm sai, anh đều không mắng họ mà.”

“Có nhiều cách xử phạt khác nhau nhưng vẫn có hiệu quả như nhau. Trong phòng làm việc của chú ấy đều là người lớn, em vẫn còn nhỏ, muốn học được cái này thì phải có thái độ tốt, phải sống trong mắt người ta,” Lương Hành Dã rửa mặt xong, lấy khăn ướt lau tay, xuống lầu ăn sáng với Trì Ninh, “Nhưng đừng ôm đồm nhiều quá, làm đủ khả năng thôi, nếu cảm thấy oan ức, nhớ phải sớm nói với tôi đấy.”

Phòng làm việc của Tạ Xuyên tiện đường đến công ty Lương Hành Dã, chỉ cách vài đoạn đường nữa là đến. Lần đầu Trì Ninh đến đây, Lương Hành Dã không yên tâm lắm nên tự mình dẫn cậu đến giao cho Tạ Xuyên rồi mới đi.

Trì Ninh đi theo Tạ Xuyên đi qua các phòng thu có đầy đủ các loại máy móc khác nhau, nhìn thấy cái gì cũng đều thấy lạ lẫm. Tạ Xuyên dẫn cậu đi giới thiệu với mọi người, lại để cậu tiếp xúc với máy chỉnh âm, card âm thanh, máy nhạc…

Trì Ninh đi làm ngày đầu tiên thật sự rất hài lòng, lúc gần về còn được mọi người ở đó tặng cho rất nhiều đồ ăn vặt, cậu đựng phồng cả túi.

Cậu đụng phải Tạ Nặc ở hành lang, sau lưng cô bé đeo một chiếc balo nhỏ hình con thú có sừng. Đôi mắt vẫn như hạt nho, mềm mại dễ thương, ngọt ngào gọi cậu: “Anh Trì Ninh.”

Trì Ninh rất thích cô bé nhưng lại ngại Tạ Tân đang ở đây nên chỉ “ừm” một tiếng rồi định đi. Tạ Nặc lại giữ chặt tay cậu, hỏi cậu đi đâu, lại hỏi cậu có thể chơi với cô bé không.

“Không thể, anh phải về nhà rồi, em chơi với anh em đi.” Trì Ninh từ chối thẳng thừng.

Đôi mắt Tạ Nặc mong chờ nhìn cậu.

“Trì Ninh, cậu….” Tạ Tân nghĩ nghĩ tìm từ để nói, “Nếu như cậu không có việc gì thì cứ chơi với Nặc Nặc mộ lát đi.”

Lúc trước đưa kẹp tóc cho Tạ Nặc bị anh ta hỏi câu “Không ai dạy cậu lễ nghi xã giao sao?” cùng với lời ngỏ ý lúc này quả thật khác nhau một trời một vực.

Giống như con chim biển cao cao tại thượng bị sóng biển làm ướt lông trở nên vô cùng chật vật, Trì Ninh nghi ngờ nhìn Tạ Tân, cuối cùng vẫn đi đến khu vực lễ tân với Tạ Nặc để chơi Transformers.

Tạ Tân ngồi trên ghế dài cạnh coi chừng bọn họ, trước mặt có một tách cà phê nóng hổi. Hắn cầm lên, nghiêng đầu định uống thì lại thấy chú nhỏ, cười nói: “Chú, bận xong rồi sao?”

“Nghỉ ngơi một lát,” Tạ Xuyên dựa vào cửa sổ kính. Nhìn hai người đang chơi rất vui vẻ ở chỗ lễ tân, mắt ông cong lên, “Bọn nhỏ có thể chơi cùng nhau vui như vậy, xem ra Nặc Nặc rất thích Trì Ninh.”

“Chú cũng rất thích cậu ấy, nếu không cũng sẽ không để cậu ấy đến làm ở đây. Cháu nghe Lương Hành Dã nói Trì Ninh học âm nhạc vẫn chưa đến nửa năm. Trước đây mọi người chen nhau xin vào đây đều học từ tiểu học đến đại học, có những người đều vô cùng chăm chỉ cố gắng, thế mà hết lần này đến lần khác chú lại chọn cậu ấy.”

“Ở trong lĩnh vực nghệ thuật, cố gắng so với thiên phú có sẵn, hoàn toàn không đáng giá để nhắc tới.” Tạ Xuyên vỗ vào vai hắn, “Tiểu Tân à, mau sửa cái tật xấu mắt để cao hơn đầu kia đi.”

Tạ Tân rất kính trọng chú nhỏ, nghe ông nói như vậy, nhịn không được mà nhìn về phía Trì Ninh.

Thiên phú sẵn có sao?

Nhìn Trì Ninh đang chơi vui quên cả trời đất với cô bé sáu tuổi giống như một cậu nhóc, chẳng qua chú nhỏ của hắn ở cùng với Nặc Nặc cũng không khác biệt nhiều lắm. Chẳng lẽ những người thích nghệ thuật đều có những tính cách đặc biệt sao?

Uống hết cà phê, Tạ Tân đi đến chỗ thùng rác. Trì Ninh dắt Tạ Nặc đến, nói Lương Hành Dã đang chờ ở dưới lầu, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Đúng giờ cao điểm mọi người tan làm, cảnh tượng mọi người vội vàng về nhà, xe cộ trên đường vô cùng đông. Trì Ninh liếc mắt thấy một cái xe đậu ven đường, thấy cửa sổ chiếc Maybach đang mở hờ, vội vàng chạy nhanh đến.

Đợi cậu ngồi vào trong xe, Lương Hành Dã ra hiệu cho tài xế lái xe. Tay anh đặt lên chỗ cửa xe, gõ gõ nhẹ, “Ngày đầu tiên đi làm có cảm giác thế nào?”

“Thú vị lắm. Em mới biết được thì ra để tạo ra được một bài hát thì phải trải qua rất nhiều quy trình phức tạp,” Ngọn đèn bên đường hắt vào mặt Trì Ninh qua cửa kính ô tô, mắt cậu như có một tia sáng lấp lánh, “Mọi người tốt với em lắm, em hỏi cái gì cũng đều dạy em, còn cho em đồ ăn vặt nữa…”

Cậu giơ bàn tay đếm từng người cho Lương Hành Dã biết, rồi kể từ sáng tới tối cậu đã làm những gì, Lương Hành Dã cũng thỉnh thoảng cười đáp lại.

Thời gian Trì Ninh tan làm không cố định, có khi buổi chiều ba bốn giờ, có khi lại kéo dài tới tận buổi tối bảy tám giờ. Lương Hành Dã sớm muộn gì cũng sẽ đi đón cậu, bình thường đến trước khoảng mười phút đợi cậu ở dưới lầu.

Nhiệt độ hôm nay dưới không độ C giống như sắp có tuyết rơi. Buổi chiều khoảng ba giờ, Lương Hành Dã tới gần phòng làm việc của Tạ Xuyên. Anh ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, màn hình điện thoại sáng lên, trên màn hình hiện lên “Ba”, sau một lúc lâu anh mới nghe máy.

“Ba, sao vậy?”

“Sao vậy?” Lương Hữu Giang tức giận hỏi, “Anh có biết đã bao lâu rồi anh chưa về nhà không, không định về sao?”

“Sao có thể chứ, gần đây hơi bận thôi.” Lần trước về đã là hai tháng trước, quả thật không thể nào nói ra, Lương Hành Dã bẻ ngón tay gõ gõ vào chân, “Buổi tối con sẽ về ăn một bữa cơm.”

Lương Hữu Giang hừ lạnh một tiếng: “Thích về thì về.”

Sau khi đưa Trì Ninh về biệt thự, Lương Hành Dã trở về nhà họ Lương một chuyến.

Khi Lương Hành Dã vừa vào đến cửa thì đã thấy Lương Hữu Giang đang quở trách hai đứa em trai sinh đôi của anh, “Đã nói với hai đứa bao nhiêu lần rồi, sân thượng rất nguy hiểm, không được chạy loạn.”

Hai đứa em trai sinh đôi của anh vẫn đang học tiểu học, vô cùng ham chơi, cao hơn sô pha một cái đầu, đang cúi đầu nghe giáo huấn. Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi xinh đẹp nhu mì đặt tay lên sôpha, Lương Hữu Giang nói một câu, bà ta phụ họa một câu.

Lương Hành Dã gọi một tiếng ba, Lương Hữu Giang quay đầu, không nể mặt nói, “Còn biết trở về sao?”

“Hành Dã đã trở lại rồi sao?” Lưu Lôi đứng lên, cười nhẹ nhàng, bày ra phong thái của bà chủ nhà bảo hai đứa con, “Mau gọi anh trai đi.”

Hai đứa nhóc ngẩng đầu nhìn Lương Hành Dã, trong mắt tràn đầy vẻ xa lạ, đẩy qua đẩy lại ai cũng không chịu lên tiếng. Lương Hữu Giang vỗ vào đầu bọn chúng, “Ranh con, đi chơi đi.”

Hai đứa nhóc cười hì hì chạy đi, Lương Hữu Giang bảo Lưu Lôi đi vào bếp xem xem thức ăn làm đến đâu rồi rồi ngồi xuống sô pha với Lương Hành Dã.

“Tôi nghe nói anh đưa cái cậu Trì Ninh kia đến chỗ của Sầm Minh Sâm học âm nhạc, Sầm Minh Sâm gặp chuyện chắc không có liên quan tới cậu ta đâu nhỉ,” Lương Hữu Giang nghe thấy tiếng gió, vừa hỏi mới biết được Trì Ninh lại có ơn với nhà họ Tạ, cũng đoán được tám chín phần, “Làm mọi chuyện loạn hết lên như thế, anh cũng không ngại mất mặt sao?”

“Mất mặt, sao lại không mất mặt chứ?” Lương Hành Dã đối diện với ông, “Ngay cả người của mình cũng không bảo vệ được, đó mới thật sự là mất mặt.”

Lương Hữu Giang cũng chỉ nghĩ là anh đang chọc giận ông thôi. Hai mươi mấy năm qua cha con ông ta cứ ở cùng nhau là thấy không thoải mái. Lương Hữu Giang quen thói chuyên chế độc tài, Lương Hành Dã lại kế thừa tính cách đó của ông, hai cha con nói được vài câu sẽ không thể tránh khỏi lại cãi nhau gay gắt.

Không giống như hai đứa con trai sinh đôi kia của ông, ngưỡng mộ ông rồi xem ông là anh hùng, cho dù ông có tức giận với bọn chúng, hôm sau chúng vẫn sẽ làm nũng với ông. Lương Hành Dã không làm nũng, thậm chí Lương Hữu Giang còn chưa từng thấy anh ở thế yếu, chưa bao giờ chịu thua.

Lương Hành Dã vô cùng độc lập và tỉnh táo làm cho Lương Hữu Giang có cảm giác chính mình không được tôn trọng.

Có lẽ là từ sau khi ông ly hôn với Chu Vân, Chu Vân rất nhanh đã quay lại với người yêu cũ, ông cũng có mối quan hệ mới. Khi đó Lương Hành Dã còn nhỏ, chấp nhận gia đình bị tan vỡ, chấp nhận em trai do Chu Vân sinh ra, sau đó cũng chấp nhận mẹ kế.

Nhưng từ từ, anh cũng không còn thích nói chuyện, anh làm mọi thứ một mình. Ông với Chu Vân cũng nhận ra được có thể là do hai người họ đã làm anh tổn thương nên muốn có thêm thời gian ở cùng anh nhiều hơn.

Để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ có đủ quan tâm đến Lương Hành Dã nhưng cũng vô dụng, tám phần là do tính cách anh như thế, bây giờ anh đã lớn từng này, nhưng vẫn giữ cái tính xấu như vậy.

Lương Hữu Giang nhìn đôi lông mày của Lương Hành Dã, thầm nghĩ, không thể trách ông thiên vị em trai anh hơn được, nói một câu cãi một câu, ai mà chịu nổi. Giống như Chu Vân thiên vị Hứa Tấn không phải cũng vì như vậy sao?

Hai người ngồi không nói gì, Lưu Lôi bưng đĩa trái cây đến, cười với Lương Hành Dã, “Hành Dã, con không ở nhà nên ba con mỗi ngày nhắc tới con đó. Con ít khi về nhà, cũng đừng giận ông ấy làm gì nhé.”

Lương Hành Dã vẫn thờ ơ với lời châm ngòi thổi gió của bà ta, nhưng Lương Hữu Giang thì ngược lại, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Chẳng qua vợ chồng sống nhiều năm với nhau nên ông sớm biết rõ tính của bà ta, cũng không để trong lòng, nói chuyện công việc với Lương Hành Dã

Lương Hành Dã rất có tầm nhìn, nói chuyện gì cũng rất trôi chảy, không khí khó có được chút hòa hợp.

Một lúc sau, Lương Hành Dã nói: “Ba, trước kia ba xem trọng một cái nhẫn ngọc…”

“Nhẫn ngọc sao?” Lương Hành Dã nhắc tới thì Lương Hữu Giang mới nhớ. Lần trước tham gia yến hội, ông xem qua bộ sưu tầm riêng của chủ nhà, cũng có hứng thú với cái nhẫn ngọc màu xanh đó, cũng nhắc đến với Lương Hành Dã, “Anh nói cái của nhà họ Hà sao? Thật ra cũng chỉ như thế thôi, mới nhìn thì cũng được, nhưng nhìn kĩ thì màu sắc không được thuần khiết lắm.”

Ông đang nói chuyện, hai đứa nhóc sinh đôi từ ngoài sân chạy vào, lớn tiếng nói: “Ba, mẹ, tuyết rơi rồi!”

Mỗi đứa kéo một người, nói muốn ra ngoài nghịch tuyết.

Lương Hữu Giang vỗ lên đầu chúng, cười giả vờ mắng: “Ranh con này, cả ngày chỉ biết chơi thôi.”

“Trẻ con đều thích chơi mà,” Lưu Lôi giả vờ oán trách, “Nào có ai suốt ngày nói con mình là ranh con như anh chứ…”

Bức tường ngoài phòng khách được làm bằng kính thủy tinh có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài. Nhưng Hành Dã đang đưa lưng về phía đó, chỉ có thể nghe được tiếng cười nhẹ.

Anh nghiêng đầu nhìn ra.

Tuyết rơi khá dày, bay lả tả như lông ngỗng. Cây cỏ trong sân đều đã bị tuyết phủ trắng, hai đứa nhóc sinh đôi chạy khắp sân. Lương Hữu Giang theo sát ở phía sau như sợ bọn chúng chạy nhanh sẽ bị ngã, Lưu Lôi đứng dựa vào trụ hành lang, mắt cong cong cười.

Đây đúng là cảnh một nhà hòa thuận vui vẻ mà.

Lương Hành Dã thu hồi tầm mắt, nhìn xuống bàn cà phê, không biết nhớ tới cái gì anh chạm vào chiếc tủ nhỏ ở dưới cùng, đồ vật trong đó vẫn còn.

Là một khối rubik đã bị nhạt màu, là thứ anh hay chơi lúc nhỏ.

Rất lâu đã không chạm qua như cơ thể vẫn còn nhớ. Ngón tay anh xoay xoay một lúc, khối rubik lộn xộn đã được sắp xếp lại hoàn chỉnh.

Tiếng vui đùa bên ngoài ầm ĩ, còn trong phòng khách lại rất im lặng. Sau khi sắp xếp lại khối rubik, anh lại làm lộn xộn nó lên như ban đầu. Lương Hành Dã tựa người vào ghế sô pha lông thú sang trọng, làm chậm lại hơn lần trước, từng chút từng chút hoàn chỉnh khối rubik.

Anh cúi đầu chăm chú nhìn một lúc rồi lại bỏ vào ngăn tủ nhỏ đó, lại lấy cái nhẫn ngọc ở trong túi ra đặt ở trên bàn.

Tuyết rơi ngày càng dày, trên mái hiên và trên mặt đất đã bắt đầu có tuyết đọng thành một lớp mỏng giống như lông tơ của động vật nhỏ mới sinh. Lương Hành Dã đứng trên con đường lát sỏi đá trơn trượt, “Ba, công ty có việc gấp, con đi trước đây.”

“Lại có việc gấp sao?” Lương Hữu Giang lau cái đầu đầy mồ hôi cho hai đứa nhóc, trên mặt lộ vẻ không hài lòng, “Thậm chí còn không có thời gian ăn bữa cơm sao? ”

Lương Hành Dã xoay người, đưa lưng về phía ông rồi xua tay, “Con đang vội.”

Thành phố Vân ở phía Bắc, hàng năm vừa đến mùa đông thì đều sẽ có tuyết lớn. Năm nay từ lúc bắt đầu mùa đông tới nay vẫn chưa có tuyết rơi, giống như tích tụ lâu ngày nên bây giờ với giải phóng ra hết. Lúc Lương Hành Dã về đến nhà, thân xe dường như cũng đã bị tuyết phủ kín.

Tài xế lái xe vào nhà để xe, Lương Hành Dã chậm rãi bước vào vườn hoa nhỏ. Trì Ninh ghé vào lầu hai bên cửa sổ tay hứng tuyết, thấy anh cậu lập tức gọi to: “Lương Hành Dã, tuyết rơi rồi!”

Sau đó cậu chạy nhanh xuống lầu, lao như bay về phía Lương Hành Dã, lảo đảo ngã nhào vào lồng ngực anh.

Lương Hành Dã nhanh tay ôm được người, cúi đầu nhìn cậu, “Chạy nhanh như vậy làm gì?”

“Tuyết rơi rồi,” Khăn quàng cổ bị gió thổi tung ra vắt lỏng lẻo quanh cổ, Trì Ninh kéo lên che kín cằm, bừng bừng hứng thú muốn tiếp tục nói chuyện nhưng sự vui sướng trong mắt bỗng nhiên nhạt dần, “Sao anh lại có chút không vui vậy?”

Lương Hành Dã cười thành tiếng: “Ai nói là tôi không vui vậy?”

Anh xoa xoa tóc Trì Ninh: “Đi chơi tuyết đi, làm một người tuyết.”

Khu vườn hoa có một bãi cỏ đã trắng phau một mảng. Trì Ninh ngồi xổm xuống, dùng sức ấn ấn, lăn tròn quả cầu tuyết rồi xoa xoa nắn nắn, sau đó lại nằm xuống, thích thú thè lưỡi ra hứng tuyết.

Lương Hành Dã vội ngăn cậu lại: “Đừng ăn, bẩn lắm.”

Trì Ninh chớp chớp mắt, tuyết rơi lên lông mi làm cậu run rẩy, “Anh chơi với em được không?”

Lúc đầu Lương Hành Dã chỉ định ngăn cản Trì Ninh đang định ăn tuyết như một đứa ngốc, sau lại làm người tuyết với cậu, rồi lại chơi ném tuyết.

Tuyết bị ném đến chỗ cậu, Trì Ninh ôm đầu chạy trốn, “Không được ném em nha, em sẽ giận đó.”

Cậu nhân cơ hội lại nhặt quả cầu tuyết ném vào Lương Hành Dã, “Em thật sự giận rồi đó!”

Bóng tuyết ném trúng ngực Lương Hành Dã khiến tuyết bay tứ tung, anh đứng dưới gốc cây hoa trà cười: “Được rồi, lại đây đi, tôi không ném em nữa.”

“Anh lừa em.” Trì Ninh cảnh giác nói.

“Không lừa em đâu, ” Lương Hành Dã ném hết tuyết xuống, giơ hai tay lên cho thấy mình đã không còn gì trong tay nữa, “Phải đi ăn cơm tối thôi.”

Trì Ninh đi qua. Khi cậu sắp đứng vững rồi, Lương Hành Dã lại giơ tay giật mạnh cành cây, tuyết đọng trên cây rơi xuống, bao phủ cả hai người.

Trì Ninh:!!!

Lương Hành Dã cười ra tiếng, lau hết tuyết trên mặt đi giúp cậu.

Tuyết biến thành nước làm cậu ướt sũng, Trì Ninh nhảy lên người anh, “Cái đuôi, cái đuôi của em sắp lộ ra rồi!”

Lương Hành Dã vội vàng ôm lấy cậu, hai chân Trì Ninh quấn chặt eo anh, đưa tay kéo mạnh cành cây.

Với không tới.

“Nhóc lùn.” Lương Hành Dã trêu cậu, rồi ôm cậu đi đến dưới mái hiên.

Trì Ninh để cằm lên vai anh, không phục nói, “Em không phải nhóc lùn nha, là anh cao quá thôi.”

Gió lạnh gào thét thổi qua, xẹt qua mặt lạnh thấu xương, Lương Hành Dã vẫn cứ cười.

Trì Ninh hỏi: “Anh có lạnh không?”

“Không lạnh.”

“Cho em xem xem,” Trì Ninh áp má mình vào má anh, “Lạnh lắm đó.”

“Lúc nào anh cũng gạt em,” Má Trì Ninh vẫn dán vào má Lương Hành Dã, cách rất gần tai anh, “Lương Hành Dã, anh đừng không vui, được không?”

Khoảnh khắc đó giống như một cảnh quay cận cảnh trong một tập phim. Mọi hành động đều chậm lại, tuyết rơi từng chút một, bước chân của Lương Hành Dã cũng chậm theo. Âm thanh của Trì Ninh xuyên vào tai anh, rồi lao vào tim anh.

Anh bỗng nhiên nhận ra, sau khi Trì Ninh hỏi câu “Sao anh lại không vui vậy?”, sau đó vẫn luôn dỗ dành anh.

Làm người tuyết, ném tuyết, xả tuyết trên cây xuống, tức giận thì nói tức giận…

Không phải thật sự giận, mà là cố ý muốn trêu cho anh vui.

Bởi vì trước kia có rất nhiều lần, ví dụ như khi anh dạy Trì Ninh đánh quyền anh nhưng vẫn luôn đẩy cậu xuống, bắt cậu ăn món cá tuyết mà cậu không thích, giơ bông hoa tai ngọc trai của cậu lên cao khiến cậu không với tới… thì Trì Ninh sẽ xù lông, mà khi anh nhìn thấy bộ dáng đó của cậu thì sẽ không nhịn được cười.

Trì Ninh cái gì cũng biết.

Cảm giác chua xót lập tức tràn ngập trong tim. Lương Hành Dã nghĩ, thế mà lại có người để ý đến cảm xúc của anh nhiều như vậy.

Cảm nhận được hơi thở của cậu đang quanh quẩn bên tai, anh lại nghĩ, sai rồi, sao lại có một bé cưng ngoan như vậy chứ.

Lương Hành Dã là người thuộc về gia đình không hoàn hảo, bị xem nhẹ một thời gian dài, luôn kìm nén những ham muốn tình cảm của mình. Anh luôn mạnh mẽ và lạnh lùng với thế giới ngoài kia, có lúc còn tỏ ra vô cùng hung hăng. Nhưng xé bỏ đi lớp màng bảo vệ bên ngoài này, anh cũng có những nơi yếu ớt và nhạy cảm, đặc biệt là cảm xúc.

Anh đã quen ở một mình nhưng Trì Ninh bất ngờ xuất hiện khiến anh không kịp đề phòng. Cậu nhấc lên một gợn sóng, xoay đều một vòng, cho đến khi nó ngấm vào mọi ngóc ngách trong cuộc đời của anh.

Anh ôm Trì Ninh đi dưới tuyết rơi. Hai má Trì Ninh rất mềm mại, chỗ da thịt chạm vào nhau cũng dần ấm lên.

Tim anh vừa trở lại bình thường, giờ đây lại đập dồn dập. Anh ôm Trì Ninh chặt hơn, chậm rãi bước đi. Con đường chỉ có hai phút nhưng lại giống như dài đến vô tận.

Tuyết rơi xuống, những lời Lương Hành Dã cất giấu bấy lâu nay như vọt lên cổ họng anh vòng đi vòng lại, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Ninh Ninh, buổi tối muốn ăn sò biển không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi