EM CÓ THỂ THÍCH ANH ĐƯỢC KHÔNG?

Nước M.

Trên tầng 36 của chung cư Capital Center, Thời Nhan đang ngồi trên chiếc ghế xích đu được phủ một tấm đệm bông xù bên cạnh cửa sổ. Bên ngoài chính là trung tâm thành phố nhộn nhịp. Cô lặng lẽ quan sát đám người đông như kiến bên dưới cùng với ánh đèn chói lọi trong bóng đêm.

Trong tay không ngừng nhấn tin nhắn giọng nói mà Chu Mục vừa gửi tới. Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Chu Mục vang lên có quy luật, giọng điệu so với thường ngày có chút khác biệt.

Nhan Nhan, anh gọi cô là Nhan Nhan.

Không biết đã nghe bao nhiêu lần, điện thoại lại rung lên, kéo suy nghĩ của cô trở lại với thực tại. Cô nhấn nút mở, là Chu Mục, cô còn tưởng anh sẽ không nói gì nữa.

Cô vội vàng mở ra xem.

Chu Mục: [Cô sao vậy? Không vui sao?]

Sự quan tâm đột ngột này giống như một cơn gió thổi bay đi sự u ám trong lòng Thời Nhan.

Cô mỉm cười, hỏi: “Bác sĩ Chu, anh quan tâm đến em sao?]

Chu Mục nhanh chóng trả lời lại.

Chu Mục: [Chúng ta không phải bạn bè sao?]

Bạn bè. Đúng! Là bạn bè.

Thời Nhan nhìn chằm chằm hai chữ đó, thật lâu sau mới trả lời lại.

Thời Nhan: [Vâng! Chúng ta là bạn bè.]

Vừa mới gửi đi xong, cô lại nhanh chóng gõ thêm một câu.

Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, bây giờ anh có thích cô gái nào không?]

Thời Nhan biết, cô chính là biết rồi còn cố hỏi. Rõ ràng Chu Thanh đã nói với cô rồi, nhưng cô vẫn muốn hỏi, cô muốn nghe chính miệng anh nói ra sự thật này. Cô nắm chặt tay lại, trong lòng vô cùng hồi hộp, nhưng một hồi lâu sau, Chu Mục cũng không trả lời lại.

Cô khẽ cười, có lẽ cô không nên hỏi.

“A Triệt, liệu anh ấy có cảm thấy em phiền phức hay không?”

Cô vừa dứt lời, trời đột nhiên đổ mưa, gió lớn cũng thổi tới, không chỉ thổi tung cửa sổ mà còn mang theo những giọt mưa từ bên ngoài vào. Thời Nhan chống mép giường đứng lên đóng cửa kính lại, mưa đập vào kính tạo ra những tiếng tách tách.

Thời Nhan đặt điện thoại xuống, dựa vào bệ cửa sổ, áp trán vào tấm kính lạnh lẽo, bất giác rùng mình một cái.

“Cốc cốc cốc…”

Có tiếng gõ cửa. Trong nhà chỉ có hai người là cô và mẹ cô, cô không cần hỏi cũng biết người ở bên ngoài là ai.

“Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?”

Me Thời ở bên ngoài hỏi: “Mẹ có thể vào không?”

“Được ạ.”

Cánh cửa màu trắng được đẩy ra, mẹ Thời bước vào, trên người còn mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mùa đỏ rượu, mái tóc ngắn vô cùng cá tính, trên người mang theo mùi hương của sự ưu tú.

Bà đi tới ngồi xuống bên cạnh cửa sổ: “Đang làm gì vậy?”

Thời Nhan nhìn mưa bên ngoài cửa sổ sau đó quay đầu lại, mỉm cười rồi lắc đầu: “Không có gì ạ!”

“Không có gì?” Mẹ Thời không tin, bà vươn tay ra kéo tay Thời Nhan, vỗ vỗ đùi mình: “Nằm xuống đi.”

Thời Nhan vén tóc sang một bên, hơi cúi người xuống. Cô nằm xuống, gối lên đùi mẹ Thời.

Mẹ Thời nhẹ nhàng vuốt tóc cô con gái nhỏ của mình, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhân hậu và dịu dàng: “Từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn thích gối đầu lên đùi mẹ, để mẹ chải tóc và mát xa đầu cho con. Con nói như vậy có thể giúp tế bào não của con vận động khiến con thông minh hơn. Con nói, về sau muốn được thông minh giống như mẹ, kiếm được thật nhiều tiền.”

Mẹ Thời cảm thán, thở hắt ra: “Không thể tưởng tượng được thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, đã hơn hai mươi năm rồi, bảo bối của mẹ cũng đã lớn, lại còn xinh đẹp nữa.”

“Nhưng con vẫn không thông minh bằng mẹ, cũng không kiếm được nhiều tiền.” Thời Nhan chôn mặt vào bụng mẹ mình, rầu rĩ nói.

Mẹ Thời bật cười trước sự dễ thương của cô: “Ai nói thế chứ, bảo bối của mẹ vừa thông minh lại vừa tốt bụng, hơn nữa bảo bối nhà ta không cần phải kiếm nhiều tiền làm gì, chúng ta kiếm là được rồi. Mẹ này, ba con này, cả anh trai con nữa, không phải chúng ta đều thuộc về con sao? Con còn muốn kiếm nhiều tiền làm gì chứ?”

Thời Nhan vươn tay ra ôm eo mẹ Thời, làm nũng: “Mọi người thật tốt.”

Mẹ Thời mỉm cười, nụ cười hiền từ nhuốm sâu vào trong mắt bà.

“Đứa nhỏ ngốc, chúng ta không tốt với con thì còn tốt với ai chứ! Con chính là bảo bối của chúng ta.”

Hốc mắt của Thời Nhan đẫm nước: “Vâng! Mọi người cũng là bảo bối của con.”

“Miệng ngọt quá.” Mẹ Thời nhéo nhéo vành tai cô. Như nhớ ra điều gì đó, bà do dự một chút rồi hỏi: “Ngày mai con có muốn đến đó một chuyến không?”

Thời Nhan biết bà đang nói về điều gì, đó cũng là mục đích cô trở về nước M.

Thời Nhan vùi đầu vào lòng bà, khẽ gật đầu: “Vâng! Con muốn gặp anh ấy trước khi con rời đi.”

“Trước khi rời đi?” Mẹ Thời hỏi lại.

“Vâng! Con muốn trở về.”

“Đi gặp bác sĩ Chu của con sao?” Mẹ Thời trêu chọc.

Vào ngày cô vừa mới trở về, Thời Nhan liền giải thích rõ ràng mọi chuyện cho bà nghe, còn cho mẹ Thời xem những bức ảnh mà cô chụp lén Chu Mục. Lúc đầu mẹ Thời rất lo lắng, bà lo lắng Thời Nhan không thật sự thích Chu Mục, bà sợ Thời Nhan chỉ coi Chu Mục là người thay thế, đem tình cảm mà cô dành cho Tô Triệt chuyển sang cho Chu Mục, coi Chu Mục chính là Tô Triệt.

Nhưng mỗi khi bà nghe Thời Nhan thổ lộ lòng mình, nói Chu Mục tốt như thế nào, bà đã biết không phải. Cô không phải tìm một người thay thế, mà cô thật sự thích người đó. 6 năm trước, bà cũng đã từng nhìn thấy nó một lần.

Bà không biết Thời Nhan có thật sự thoát được khỏi chuyện đó hay không, nhưng là một người mẹ, nhìn thấy con gái một lần nữa tìm lại được hy vọng, từ tận đáy lòng bà cảm thấy rất vui mừng.

Nghe vậy, Thời Nhan lập tức đỏ mặt, khẩu thị tâm phi mà phủ nhận: “Không phải mà mẹ!”

Nói xong, cô còn quay đầu lại, ngước mắt nhìn mẹ Thời, cô bĩu môi, dứt khoát nói: “Không phải.”

Mẹ Thời tàn nhẫn mà vạch trần: “Đừng giả vờ nữa, con từ trong bụng mẹ chui ra, chỉ cần con động đậy một ngón tay mẹ cũng biết con muốn làm gì. Con còn muốn nói dối mẹ nữa hả, không có cửa đâu.”

“Mẹ.” Thời Nhan phồng má: “Đừng nói nữa mà.”

“Được rồi, được rồi, bảo bối nhà ta xấu hổ rồi.”

“Mẹ…”

“Được rồi, mẹ không nói nữa.”

Điện thoại bên cạnh rung lên, Thời Nhan không biết liệu có phải Chu Mục trả lời hay không. Cô ngồi dậy, vươn tay ra ôm lấy mẹ Thời, dụi đầu vào cổ bà vài cái. Mẹ Thời vừa định giơ tay ra ôm lấy cô thì Thời Nhan bất ngờ buông bà ra.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu.”

“Mẹ…”

Mẹ Thời còn chưa kịp nói gì đã bị Thời Nhan cắt ngang: “Mẹ, cũng muộn rồi, mẹ mau đi ngủ đi! Nếu không ngày mai sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu.”

“Bảo bối…”

“Mẹ ngủ ngon.”

“…” Mẹ Thời bất lực mỉm cười, nhéo má Thời Nhan: “Được rồi, mẹ về phòng đây.”

Sau khi mẹ Thời rời đi, Thời Nhan lập tức cầm điện thoại lên mở khóa, quả nhiên là tin nhắn của Chu Mục.

Chu Mục: [Cô nhóc, cả ngày đừng suy nghĩ đâu đâu nữa. Ăn cơm trưa chưa?]

Cơm trưa?

“A!” Thời Nhan thốt lên một tiếng.

Cô dường như… Quên mất một việc.

Cô vội vàng kiểm tra lại lịch sử trò chuyện trước đó, lúc này cô mới nhận ra mình chưa nói với Chu Mục chuyện cô trở lại nước M.

Thu dọn đồ đạc rồi lên máy bay cũng mất hai ngày, lúc đến đây thì chênh lệch múi giờ, sau đó lại vì hai ngày này, cô hoàn toàn quên mất không nói cho Chu Mục biết mình đã về nước M.

Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, hình như em quên không nói cho anh rằng em đang không ở trong nước, em đã trở về nước M rồi (mặt vô tội)(mặt vô tội).]

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Chu Mục cũng nhanh chóng trả lời lại, chỉ với một tiếng “Ồ”.

Thời Nhan cắn môi dưới, hỏi: [Bác sĩ Chu, anh tức giận sao?]

Chu Mục: [Không.]

Nhìn thấy tin nhắn này, Thời Nhan mỉm cười, ở bên cửa sổ mà nhảy nhót vài cái, đầu còn không cẩn thận mà va vào cái gì đó. Cô xoa xoa đỉnh đầu, cười ngây ngô rồi ngồi xuống.

Thời Nhan: [Bác sĩ Chu, đến lúc em trở lại, chúng ta gặp nhau, được không?]

Thời Nhan nắm chặt tay, căng thẳng nhìn cửa sổ nói chuyện, phía bên kia đang gõ chữ.

Có vẻ như… Có rất nhiều điều muốn nói.

Giây tiếp theo, điện thoại vang lên, một đoạn hội thoại mới xuất hiện.

Chu Mục: [Được! Nhưng dạo này tôi khá bận, đợi cô về rồi chúng ta hẹn lại thời gian sau nhé! Đúng rồi, cô ở bên đó không phải khá muộn rồi sao! Tại sao còn chưa đi ngủ đi? Không ngủ được sao?]

Thời Nhan nhìn tin nhắn đó, vui sướng đến mức giống như vừa mới uống thuốc kích thích xong.

Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với cô như vậy!

Thời Nhan suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời anh.

Thời Nhan: [Vâng, bác sĩ Chu, em chuẩn bị ngủ đây. Bác sĩ Chu ngủ ngon, mơ đẹp nha!]

Chu Mục: [Ừ! Ngủ ngon, mơ đẹp.]

……

“Ngủ ngon?” Chu Mục nhìn điện thoại, buồn cười mà lắc đầu: “Buổi trưa thì ngủ ngon gì chứ.”

Vừa dứt lời, cửa phòng khám bị đẩy ra rồi đóng lại.

Chu Mục không ngẩng đầu, hỏi: “Chị già Chu, có chuyện gì sao?”

Bước chân của người kia dừng lại một chút, một tiếng “Xì” vang lên: “Em có thể bớt thông minh đi được không, chị còn chưa nói lời nào em đã đoán được là chị.”

Chu Mục ngẩng đầu lên, liếc nhìn cô ấy một cái: “Nếu chị có thể lịch sự một chút thì có lẽ em sẽ không đoán ra được.”

“…” Chu Thanh đi tới, kéo ghế ngồi xuống: “Em đang định chê chị gái em không được gia giáo tử tế sao hả?”

“Không dám.”

Chu Thanh di chuyển ghế, đột nhiên dựa vào mặt bàn, híp mắt lại quan sát người đối điện. Chu Mục bị cô ấy nhìn có chút khó chịu, ngước mắt lên nhìn cô ấy, khóe miệng giật giật.

“Mắt chị đau sao?”

“…” Chu Thanh bĩu môi: “Thật nhàm chán.”

“Ha ha…” Chu Mục.

“…” Chu Thanh.

“Đúng rồi, An An đã gửi cho em thông tin chuyến bay rồi đúng không!” Chu Thanh hỏi.

Chu Mục liếc nhìn cô ấy rồi nói “Ừ”: “Đã gửi rồi.”

“Ngày hôm đó chị vừa hay có việc, không đi đón cô ấy được. Em nói với An An một tiếng xin lỗi giúp chị.”

Chu Mục thờ ờ nói “Ừ”.

“Chu Mục.”

“Chuyện gì!”

“Cái kia… An An về rồi, em định…” Chu Thanh ấp úng nói: “Dự định… Như thế nào?”

Chu Mục ngước mắt lên, thoáng nhìn qua rồi nhanh chóng rũ mắt xuống: “Như thế nào là như thế nào?”

“Rõ ràng em biết chị đang nói cái gì mà.” Chu Thanh vỗ vỗ mặt bàn.

Chu Mục mím môi: “Không biết.”

“Chu Mục.” Chu Thanh tức giận, lại vỗ xuống mặt bàn: “Chu Mục, An An là một cô gái tốt, nhưng cô ấy đã có người trong lòng rồi, chuyện này em cũng biết mà. Nhưng em gái Nhan cũng là một cô gái tốt, điều quan trọng là cô ấy thích em.”

“Em biết.”

Chu Thanh trợn tròn mắt: “Em biết? Em biết sao còn ngồi ở đây làm gì?”

“Nếu không thì em có thể đi đâu chứ?”

“Theo đuổi em gái Nhan!”

“Bọn em chỉ là bạn bè.”

“Em không thích cô ấy?”

“Yêu thích kiểu bạn bè.”

Chu Thanh chán nản, “xoạch” một tiếng rồi đứng lên, chỉ vào Chu Mục: “Về sau đừng có mà tự vả mặt.”

“Sẽ không, chị yên tâm.”

Cửa đóng “rầm” một tiếng, Chu Thanh hờn dỗi rời đi.

Chu Mục ngước mắt nhìn lên cánh cửa bất động, trầm tư, cảm xúc trong lòng âm thầm trào dâng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi