Ngày hôm sau, tại nước M.
Thời Nhan đặc biệt chọn buổi trưa để đến nghĩa trang, bởi vì cô sợ, sợ sẽ gặp gia đình của Tô Triệt, mà hơn cả sợ, đó chính là cảm giác tội lỗi đối với gia đình anh ấy.
Gia đình Tô Triệt chỉ có anh là đứa con duy nhất, cho dù cô biết gia đình anh chưa bao giờ trách cứ mình, nhưng từ sâu trong đáy lòng cô vẫn cảm thấy rất có lỗi.
Năm đầu tiên sau khi Tô Triệt rời đi, cô vẫn chưa thể thoát khỏi cái bóng mà anh để lại. Ngày giỗ anh, cô chọn cách im lặng và nhốt mình trong phòng cả một ngày. Cô nghĩ rằng, nếu cô không nghĩ tới, Tô Triệt sẽ không rời đi. Năm thứ hai sau khi Tô Triệt rời đi, cô đã trải qua nỗi đau thấu tim, thậm chí là nghĩ đến chuyện tự sát. Sau khi nếm trải đủ mọi chuyện, cô bắt đầu chấp nhận sự thật rằng anh đã rời đi. Cô muốn đi gặp anh, nhưng khi nhìn thấy người nhà anh trong nghĩa trang, cô đã bỏ chạy. Năm thứ ba, cô đã bí mật đến, rồi năm thứ tư, năm thứ năm…
Năm nay, là năm thứ sáu.
Tuy rằng anh không thực sự rời đi vào ngày sinh nhật của cô, nhưng chuyện đó đã xảy ra vào ngày sinh nhật của cô. Trong sáu năm qua, Thời Nhan không tổ chức thêm một sinh nhật nào khác, cô không muốn nhớ đến cái ngày tràn ngập ký ức đau buồn đó.
Bởi vì Tô Triệt thích biển rộng cho nên gia đình anh đã đặc biệt chọn một nơi để anh ấy có thể ngắm biển. Ở đây bia mộ thưa thớt, trung bình mười mấy mét vuông mới có một cái bia mộ.
Đứng trước mộ của Tô Triệt, Thời Nhan nhận ra có thêm một vài bó hoa được cắm trong lọ. Mặc dù hôm nay mới là ngày giỗ, nhưng khi vừa về đến nước M, cô đã tới đây một lần. Lúc đó chưa có nhiều hoa như vậy, có vẻ là gia đình và bạn bè của anh ấy đã đến đây.
Thời Nhan khẽ cười, cô ngồi xuống đất đối diện với bia mộ.
Như vậy càng tốt, bọn họ đã tới đây rồi, cô sẽ không phải sợ đột nhiên gặp họ.
Thời Nhan nhìn tấm ảnh đen trắng trên bia mộ, lấy từ trong túi ra một bình rượu trái cây và hai cái ly rỗng: “A Triệt, em mang tới cho anh rượu trái cây mà anh thích nhất này.”
Thời Nhan mở bình rượu ra, đổ vào hai cái ly, một ly đặt trước mộ, một ly tự cầm lên.
“Thật ra em biết anh không thích vị của rượu trái cây, nhưng anh biết em thích vị của nó, cho nên anh mới nói là anh thích. Sau đó lần nào đưa em đi chơi anh cũng gọi thứ này, nhưng mỗi lần em uống, anh đều biết tửu lượng của em kém cho nên chỉ cho em uống một ly.”
Thời Nhan nhấp một ngụm rượu trái cây, quay đầu nhìn biển cả vô tận, gió biển thổi tới mang theo mùi của muối biển.
“A Triệt, đây là mùi vị yêu thích của anh này, mùi vị của biển cả.”
“A! Được gió thổi như này thật thoải mái!” Thời Nhan mỉm cười dang hai tay ra, nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên co lại thành một nhúm: “Nhưng mà… Lạnh quá!”
Cô kéo vạt áo xuống, uống cạn rượu trong ly, sau đó rót thêm một ly nữa, cầm lên: “A Triệt, cụng ly.”
Lại một ly nữa xuống bụng.
Nồng độ rượu trong rượu trái cây không cao, nhưng tửu lượng của Thời Nhan không tốt lắm. Cô uống một ly rồi lại một ly nữa, nửa bình rượu trái cây vào trong bụng, đầu bắt đầu nặng dần.
“Em không uống được nữa, nếu không em sẽ phải ngủ lại ở đây với anh đó.” Thời Nhan mỉm cười nhìn bức ảnh đen trắng kia: “Ngủ ở đây với anh cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng mà nơi này không có gì cả. Anh cũng không muốn em bị cảm lạnh, đúng không?”
Nói xong, Thời Nhan cúi người, hôn lên tấm bia đá lạnh lẽo rồi lại ngồi xuống.
“Đúng rồi, A Triệt, tối hôm qua em đã nói chuyện với bác sĩ Chu. Dường như anh ấy rất quan tâm đến em! Em đã gửi cho anh ấy một tin nhắn, anh ấy liền đoán được em đang không vui, có phải rất lợi hại đúng không? Anh ấy thật sự rất giống anh, lúc chưa quen anh ấy, em luôn cảm thấy anh ấy rất lạnh lùng, nhưng sau khi quen rồi, em lại cảm thấy anh ấy là một người rất cẩn thận, lại còn quan tâm đến người khác. Cho nên, em rất vui khi được gặp anh ấy.”
“A Triệt, ngày mai em phải đi rồi, bởi vì em nhớ anh ấy.” Thời Nhan dừng một chút, trong lòng hơi áy náy: “A Triệt, em làm chuyện này trước mặt anh có phải rất xấu đúng không? Có phải anh sẽ tức giận đúng không! Nhưng, em rất thích anh ấy, em muốn ích kỷ một chút.”
“A Triệt, nếu như anh thương em, anh sẽ không tức giận, đúng không?”
“Em nhớ anh đã từng nói, nếu một ngày anh đột nhiên biến mất, em phải tìm người khác, và người đó cũng phải yêu em như anh đã yêu em, nếu không… Anh sẽ quay trở lại đánh vào mông em.”
“Nhưng mà anh biết không, thật sự rất khó để tìm một người yêu em như anh đã từng. Liệu em có thể tìm được một người không yêu em nhưng em lại yêu anh ấy không? Bởi vì, nếu điều này xảy ra, khi chúng em chia tay trong tương lai, em sẽ không phải miễn cưỡng như vậy.”
Nói xong, hai mắt Thời Nhan đỏ hồng lên. Cô nhìn lên bầu trời, hít một hơi dài rồi khó khăn nuốt nước mắt vào trong.
“Em cảm thấy… Bác sĩ Chu thật sự rất tốt. Cho dù kết quả như thế nào, em cũng muốn thử xem…”
……
Thời Nhan ngồi đó một lúc lâu, cho đến khi mùi rượu trên người cô hoàn toàn biến mất. Cô đậy nắp bình rượu lại, đặt ở trên bia mộ cùng với chén rượu trái cây.
“Rượu em sẽ để lại cho anh nhé.”
Thời Nhan đứng đậy, vỗ vỗ bụi trên mông: “A Triệt, năm sau em lại đến thăm anh.”
Nói xong, cô xoay người sang chỗ khác, đi được vài bước lại quay đầu lại, nhìn thật sâu vào tấm ảnh đen trắng rồi vẫy tay: “A Triệt, hẹn gặp lại.”
……
Thời Nhan lên máy bay vào buổi tối ngày hôm sau. Mẹ Thời đưa cô ra sân bay, bà ở lại một lúc rồi cũng rời đi. Còn một tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, Thời Nhan nhàm chán ngồi trong phòng chờ cầm điện thoại lên xem ‘vòng bạn bè’. Trong ‘vòng bạn bè’ của cô không có nhiều người lắm, cô xem một lúc rồi lại mở tin tức ra xem.
Bỗng nhiên, điện thoại vang lên. Bởi vì xem quá chú tâm nên Thời Nhan bị hoảng sợ, điện thoại rơi xuống đất phát ra một tiếng “cạch”. Cô nhanh chóng nhặt lên, màn hình đã bị vỡ.
“Sao lại thế này chứ!” Thời Nhan đau khổ nói.
Điện thoại vẫn đang vang lên, là Thời Hàm.
“Anh, anh mau bồi thường điện thoại cho em đi.” Thời Nhan tức giận nói sau khi bắt máy. Thời Hàm không hiểu liền hỏi lại: “Điện thoại gì cơ?”
“Anh có biết anh vừa gọi điện tới dọa em sợ tới mức làm rơi điện thoại không hả?”
Thời Hàm nghe vậy thì bật cười: “Anh là yêu quái hay sao? Làm sao em phải sợ tới mức làm rơi điện thoại chứ?”
“Kệ anh, lúc về nhớ bồi thường điện thoại cho em.”
“Được rồi.” Thời Hàm cười bất lực, đồng ý với cô rồi lại nói tiếp: “Xuống máy bay thì đừng chạy loạn, anh tới đón em.”
Thời Nhan bĩu môi, nói thầm: “Em có phải trẻ con nữa đâu mà sợ đi lạc chứ?”
Thời Hàm mỉm cười, giọng nói cũng nhẹ đi nhiều, anh ta dỗ dành cô: “Ngoan, nghe lời.”
Thời Nhan cũng không nhịn được mà bật cười: “Vâng! Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh tới đón.”
……
Sau khi bay hơn mười giờ, máy bay vững vàng hạ cánh xuống đường băng sân bay. Ở bên nước M có tất cả mọi thứ, Thời Nhan khi đi chỉ cầm theo một chiếc túi nhỏ. Cô mang theo túi đi ra khỏi cửa khẩu.
Mới sáng sớm mà người đón máy bay đã chật kín khu vực chờ đợi ở cửa khẩu.
Thời Nhan nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Thời Hàm đâu. Cô rời khỏi đám đông rồi đi đến một góc.
Nhớ mỗi lần cô về nước, Thời Hàm đều sẽ xuất hiện trước chờ đợi cô, chưa bao giờ đến muộn như ngày hôm nay, làm Thời Nhan không khỏi có chút lo lắng. Cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Thời Hàm.
Điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc, Thời Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh, anh đang ở đâu vậy?”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở hổn hển của Thời Hàm, có lẽ là anh ta đang chạy tới.
“Em chờ anh hai phút, anh đang đến rồi đây.”
Sau khi cúp điện thoại, Thời Nhan quay người đi về chỗ vừa rồi.
Đột nhiên, một cái tên trong đám đông thu hút sự chú ý của cô.
Cô dường như nghe được có ai đó gọi “An An”, đó là cái tên mà Chu Mục đã từng gọi với cô.
Theo giọng nói mà quay đầu lại, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn không biết xuất hiện từ lúc nào trong đám đông, là Chu Mục. Bên cạnh anh là một người đàn ông khác đang ôm một đứa trẻ, trước mặt còn có ba cô gái, hai người trong đó đang ôm nhau trông rất hạnh phúc.
Cô lặng lẽ nhìn bọn họ, thấy sau khi hai cô gái đang ôm nhau tách ra, một người nhỏ gầy hơn đi tới trước mặt người đàn ông đang ôm đứa trẻ, trêu trọc đứa bé trong tay anh ta, rồi đứng trước mặt Chu Mục, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cô gái đó không quá xinh đẹp, nhưng trên người dường như tỏa ra một thứ gì đó khiến người khác bất giác chú ý tới cô ấy. Thời Nhan cách một khoảng cũng có thể cảm nhận được, đôi lông mày thanh tú đó như được nhuốm màu của sự dịu dàng.
Đó là An An sao? Thì ra đây là cô gái mà Chu Mục thích.
Cô gái mà anh thích đã trở lại, vậy cô… Không còn cơ hội đúng không?
Thời Nhan đứng từ xa nhìn bọn họ, cô sợ bị phát hiện nên trốn vào một góc.
Cô dường như… Cảm nhận được tình cảm của Chu Mục đối với cô gái đó.
Trái tim cô, đột nhiên rất đau đớn.
Thời Nhan đặt tay lên vị trí trái tim mình, hai tròng mắt đen trắng của cô bị bao phủ bởi một màu đỏ.
Cô muốn khóc, phải làm sao bây giờ?
Giây tiếp theo, cô cắn chặt môi dưới để ngăn mình không khóc.
Trước mặt đột nhiên tối đen như mực, một đôi tay đột nhiên che mắt cô lại. Cô còn chưa kịp phản ứng muốn đẩy người đó ra thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Nhan Nhan, đừng nhìn, chúng ta về nhà thôi.”
Sau đó, cô được ôm vào trong lồng ngực quen thuộc và ấm áp.
Thời Hàm cầm lấy túi hành lý trong tay cô, một tay vỗ nhẹ lên lưng cô vài cái, sau đó xoay người cô lại, bàn tay ôm chặt vai cô.
“Nhan Nhan, chúng ta về nhà thôi! Ba đang đợi chúng ta ở nhà.”
“Vâng!”
Thời Nhan không biết, ngay khi cô vừa quay người rời đi, người mà cô vừa nhìn cũng nhìn tới đây.
Người Chu Mục cứng đờ lại, ánh mắt dõi theo hai bóng dáng quen thuộc.
Cô cũng đã trở lại rồi sao?
“Anh Chu Mục…”
Nghe tiếng gọi, Chu Mục hoàn hồn trở lại: “Sao vậy?”
“Chúng ta đi thôi!” Giản An An nói.
“Ừ!”
Ánh mắt của anh bất giác lại nhìn về hướng vừa rồi.
Người, cũng đã không còn nhìn thấy bóng dáng đâu.
Chu Mục không biết, bóng dáng anh vô thức muốn chú ý đã chạy về hướng khác.
Anh thậm chí còn không biết rằng, cô gái này đã đi theo anh cả ngày, mãi cho đến khi trời tối, khi anh rời khỏi căn hộ của Giản An An, anh mới phát hiện ra cô.
Chu Mục đi ra khỏi sảnh chung cư, đúng ở ven đường một lúc lâu mới đi đến bãi đỗ xe. Anh vừa đưa tay ra mở cửa xe, khóe mắt vô tình nhìn thấy bóng dáng gầy gò khuất sau gốc cây lớn.
Chu Mục đỡ trán, cười bất lực.
Anh thở hắt ra, giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
“Thời Nhan, ra đi.”