EM CÓ THỂ THÍCH ANH ĐƯỢC KHÔNG?

Thời Nhan sợ anh hiểu lầm, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không phải rồi.”

Cô mỉm cười, tỏ vẻ đắc ý: “Em không cần sống như một thiếu phụ đâu! Chỉ cần được ở cùng bác sĩ Chu của chúng ta, một ngụm cháo trắng cũng đủ rồi.”

“Như vậy không được.” Chu Mục ngẩng đầu, xoa xoa đầu cô: “Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không để em phải ăn cháo trắng đâu.”

“Vậy… Ăn cháo kê thì sao ạ?” Thời Nhan cười nói, cắn cắn ngón tay, trên mặt lộ ra vẻ thèm ăn.

Chu Mục nghe vậy thì cười hỏi: “Muốn ăn cháo kê sao?”

“Vâng vâng.”

Cái đầu nhỏ của Thời Nhan thò lại gần, Chu Mục nhéo nhéo cái má trắng nõn của cô, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chờ một chút.”

Anh lấy điện thoại ra, mở phần mềm tìm kiếm, trên tầng bốn của trung tâm thương mại có nhà hàng Sủi cảo Đông Bắc, những cửa hàng như này thường có cháo kê.

Anh cong môi, nắm lấy tay cô gái bên cạnh: “Đi thôi! Đưa em đi ăn cháo.”

Khi thang máy dừng tại tầng bốn, Chu Mục nhìn thấy cửa hàng Sủi cảo ở cách đó không xa.

Hai người đi vào trong cửa tiệm, ngồi xuống, Chu Mục nhận lấy thực đơn từ người phục vụ rồi đưa cho Thời Nhan: “Em gọi món đi!”

Thời Nhan không khách khí mà đón lấy, cong môi: “Vâng ạ!”

Cô lật xem, sau đó gọi món với người phục vụ.

“Hai bát cháo kê, một phần sủi cảo thịt heo cải trắng, một phần mì hầm gà nấm, một phần khoai tây chiên.” Cô dừng lại nhìn Chu Mục: “Đủ chưa ạ?”

Chu Mục uống một ngụm trà, gật đầu: “Đủ rồi.”

Sau khi gọi món xong, đồ ăn được mang lên rất nhanh chóng. Vì buổi sáng chưa ăn gì nên Thời Nhan ăn nhiều hơn so với mọi ngày. Cô ăn hơn nửa bát cháo kê, một bát mì hầm, năm cái sủi cảo, thêm gần một nửa phần khoai tây chiên.

Cô vừa lòng đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng: “Em no rồi.”

Một chiếc khăn giấy được đưa qua, Thời Nhan cầm lấy lau miệng, sau đó đặt ở trên mặt bàn.

Người ở đối diện còn chưa ăn xong, cô vừa đợi vừa nhìn xung quanh: “Lát nữa chúng ta đi đâu vậy ạ?”

Tay cầm đũa của Chu Mục hơi dừng lại, anh ngẩng đầu, có chút tiếc nuối, nói: “Buổi chiều anh còn có bệnh nhân nên phải về bệnh viện.”

“A!” Thời Nhan thất vọng bĩu môi: “Bạn trai của em thực sự rất bận.”

Chu Mục ngẩng đầu lên sau khi ăn nốt thì chỗ cháo kê còn lại. Anh đặt bát xuống, cầm lấy tờ giấy ở gần nhất để lau miệng. Khóe miệng anh khẽ cong lên: “Sao vậy, mới vậy mà đã bắt đầu chán ghét bạn trai em vì bận rộn công việc sao?”

Thời Nhan chống cằm, nheo mắt lại đánh giá người con trai ngồi trước mặt mình: “Đúng vậy! Rất ghét!”

Chu Mục nhíu mày trừng mắt với cô: “Lại bắt đầu nghịch ngợm hả?”

“Không được sao?”

Chu Mục không nói lời nào, nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của cô trong chốc lát, lông mày đang nhíu lại chợt buông ra. Anh khẽ cười, trầm giọng nói: “Được!”

Như thế nào cũng được.

Nói chán ghét đương nhiên là giả dối, nhưng vẫn có chút thất vọng. Nhưng không phải cô đã sớm biết rằng công việc của anh rất bận sao? Có gì đáng thất vọng chứ.

Nghĩ như vậy, tâm trạng của Thời Nhan lại vui vẻ hơn.

Cô mỉm cười, nói: “Tính tiền thôi! Chúng ta đi dạo một chút rồi trở về.”

Chu Mục nói “Ừ”, cánh tay anh duỗi thẳng trên chiếc bàn vuông, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô: “Bạn gái của anh thật chu đáo.”

“Số phận của anh thật tốt, có thể tìm được một người bạn gái như em.” Thời Nhan nói đùa.

Chu Mục lại vô cùng nghiêm túc mà gật đầu: “Đúng rồi! Số phận quá tốt.”

Sau khí tính tiền xong và đi ra khỏi nhà hàng, hai người đi dạo trong khu mua sắm quần áo và khu bán đồ sinh hoạt ở tầng dưới một lúc, mua một ít quần áo cùng một số đồ dung sinh hoạt thiết yếu hàng ngày rồi chuẩn bị rời đi. Hai người nắm tay nhau đi tới thang máy, lúc đi ngang qua một cửa hàng, Chu Mục đột nhiên dừng lại, ánh mắt vô tình dừng ở một góc trong cửa hàng.

Thời Nhan ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy ạ?”

Anh dẫn cô đi vào cửa hàng đó.

“Anh định mua cái gì vậy?” Thời Nhan đi theo vào, nghi hoặc hỏi anh. Khi thấy anh dừng lại ở kệ giày lông, hỏi: “Anh muốn mua giày sao?”

Cô nhớ rằng anh cũng có vài đôi!

Chu Mục mỉm cười, không nói lời nào. Đột nhiên, anh ngồi xổm xuống, cầm một đôi dép lê bằng lông màu hồng ở phía dưới lên, trên đó là hình đầu thỏ với đôi mắt to, bên trong mắt có hai hạt màu đen còn có thể lắc lắc được, hai cái tai dài dựng đứng lên trông rất đáng yêu.

Chỉ thấy Chu Mục cầm lấy đôi dép đó đặt vào chân cô, ước chừng kích cỡ chân cô, rồi chọn một đôi vừa với cỡ chân của cô, sau đó không nói gì mà dẫn Thời Nhan tới quầy thanh toán.

Bước ra khỏi cửa hàng, Thời Nhan nhìn chiếc túi màu hồng đó, vui tươi hớn hở ôm lấy cánh tay Chu Mục, lắc lắc: “Mục Mục nhà ta đối với em thật tốt.”

Chu Mục nhướng mày, có hơi bất ngờ: “Như này là tốt sao? Vừa nãy lúc mua khăn quàng cổ em cũng có nói anh tốt đâu.”

Thời Nhan nghe vậy, giọng điệu có chút rối loạn.

“Ai nha! Đều tốt, đều tốt mà.”

“Đôi dép này rẻ hơn nên càng tốt hơn, đúng không?” Chu Mục cười hỏi.

“Đúng ạ!”

“…” Chu Mục.

……

Trên đường trở về, Chu Mục có vẻ ủ rũ, Thời Nhan còn tưởng rằng anh thật sự tức giận. Trong lúc chờ đèn giao thông, cô thận trọng nghiêng người, vươn tay ra chọc chọc vào má anh: “Sao vậy! Tức giận sao?”

Chu Mục quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nhưng không cười: “Không.”

Thời Nhan không tin: “Vậy tại sao mặt anh lại ủ rũ như vậy?”

Có sao?

Chu Mục liếc nhìn chính mình qua gương chiếu hậu, quả nhiên là ủ rũ thật.

Vừa định mở miệng giải thích, đèn xanh ở trước mặt lại bật sáng. Anh vừa khởi động xe, vừa giải thích: “Anh đâu có tức giận đâu, chỉ là vừa rồi bệnh viện gọi điện tới, nói rằng tình hình của bệnh nhân tái phát, ca mổ ban đầu có thể phải hủy bỏ.”

“Ồ!”

Thời Nhan nhớ lại cuộc gọi mà anh đã trả lời lúc ở bãi đỗ xe, lúc này mới hiểu ra, hóa ra là anh đang lo lắng. Vừa mới xảy ra chuyện của Gia Bảo, lúc này chuyện này lại tái diễn, mặc dù những chuyện như này xảy ra thường xuyên ở bệnh viện, nhưng suy cho cùng, anh cũng là một con người, con người đương nhiên sẽ có tình cảm.

Cô vươn tay ra chạm vào đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái giống như anh vẫn làm thường ngày với cô.

“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.” Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại, như mang theo tác dụng xoa dịu, Chu Mục im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Cách nhà khoảng 1 km có một cái ngã ba, đi thẳng là về nhà, còn rẽ phải là đi tới bệnh viện. Thời Nhan nhìn thấy Chu Mục có chút nóng vội, cô vỗ vỗ cánh tay anh, chỉ vào biển báo dừng xe buýt ở bên đường: “Dừng lại ở đây đi ạ.”

Chu Mục nhíu mày: “Gần đến nơi rồi, anh đưa em về nhà trước.”

Thời Nhan lắc đầu: “Không cần đâu, không bao xa nữa, em tự về được. Rẽ phải ở đây chính là bệnh viện rồi, đi đi lại lại sẽ rất mất thời gian.”

Chu Mục mím môi, gật đầu đồng ý.

“Thôi được rồi!”

Anh từ từ lái xe vào lề đường, nói với cô nhóc đang tháo dây an toàn: “Em cẩn thận một chút. Về đến nhà thì gọi điện cho anh, hoặc gửi tin nhắn Wechat cũng được.”

Thời Nhan tháo dây an toàn ra, mở cửa: “Vâng, tuân lệnh.”

Nói xong, cô đi xuống xe, đóng cửa lại. “Chờ một chút”, cô đi đến cửa sau, mở cửa xe ra lấy hai túi trong sau túi đồ, đóng cửa lại rồi vòng qua ghế lái, cúi đầu, vẫy vẫy tay với người ở trong xe: “Anh đi đi!”

Chu Mục nhìn cô đi lên vỉa hè rồi mới lái xe rời đi.

Thời Nhan đứng bên lề đường, nhìn chiếc xe quay đầu, rồi xách theo túi mua hàng chậm rãi đi về nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi