Thời Nhan đi được một đoạn rồi lại dừng một chút, mất một lúc lâu mới về đến nhà. Có lẽ là do quá lâu, Chu Mục nghĩ rằng đã có chuyện gì xảy ra với cô nên đã gọi điện cho cô. Lúc nhận được cuộc điện thoại, Thời Nhan đang ngồi xổm ở trước một tiệm bán bánh bao chơi đùa với một con mèo con.
Chu Mục thở phào nhẹ nhõm, bất lực dặn dò cô về nhà cẩn thận rồi mới ngắt điện thoại.
Thời Nhan sợ anh sẽ lại lo lắng nên đã ngoan ngoãn về nhà. Về tới nhà, cô lập tức lấy đôi dép lê bằng lông có hình con thỏ trong túi mua hàng màu hồng ra thay, vui vẻ nhảy nhót tại chỗ.
“Đáng yêu quá.”
Sau đó, cô cầm một túi đồ khác vui vẻ đi về phía phòng tắm trong phòng Chu Mục, đổ đống đồ trong túi lên trên bồn rửa mặt. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, cốc, khăn tắm, băng đô, sữa rửa mặt, đồ lót, vân vân, tất cả những thứ nên có, Thời Nhan đều bày biện ra. Cô đặt chúng bên cạnh đồ của Chu Mục, còn cười tủm tỉm lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Cô không dám cho ba Thời biết chuyện cô sống ở nhà Chu Mục, nên cô không dám đăng lên ‘vòng bạn bè’, chỉ dám gửi ảnh cho Chu Mục.
Thời Nhan: [Anh xem, thật đẹp!]
Nghĩ rằng Chu Mục đang bận, Thời Nhan gửi tin nhắn Wechat xong thì đặt điện thoại xuống, đi đến phòng khách bật TV lên, bật bộ phim hài mà cô chưa xem xong tối qua, nhưng vừa nhìn thấy nó, cô lại bất giác nhớ đến chuyện tối hôm qua. Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên phía bên dưới vẫn còn cảm giác hơi ê ẩm. Cô sờ sờ gò má nóng rực của mình rồi luống cuống chuyển sang bộ phim hài khác.
Cô đặt điều khiển từ xa xuống, muốn đi lấy đồ ăn vặt trong tủ, nhưng tầm mắt lại vô thức nhìn về phía ban công bên ngoài. Khăn trải giường màu trắng đung đưa trong gió, dấu vết trên đó đã được Chu Mục giặt sạch, giờ phút này nó không nhiễm chút bụi nào.
Thời Nhan chạy tới kéo tấm rèm màu xám nhạt lại, rồi xoay người chạy tới tủ TV lấy hai gói đồ ăn vặt ra, rồi lại chạy về phía sofa. Cô gác chân lên sofa, cả người co rúm lại thành một đống.
Đây dường như là thói quen của cô.
Sau khi vui vẻ xem xong bộ phim, cô đắp chăn, trực tiếp nằm xuống sofa, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Thời Nhan đã ngủ một giấc dài, sắc trời bên ngoài cũng đã tối lại. Cô dụi mắt, bò dậy, đi tới ban công kéo tấm rèm ra, rút chiếc khăn trải giường đã khô ở bên ngoài gấp lại rồi cất vào trong tủ. Sau đó, cô quay trở lại phòng khách, điện thoại cũng vừa hay vang lên, cô cầm lên, nhìn thấy cái tên ở trên đó thì mỉm cười, nhận điện thoại.
“Mục Mục, bao giờ thì anh về vậy?”
“Tối nay anh về muộn một chút, em cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh đâu.” Anh dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, đã ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ!”
Ở đầu dây bên kia, Chu Mục nhíu mày, giọng điệu có chút khiển trách: “Sao lại chưa ăn? Bây giờ là mấy giờ rồi hả?”
Thời Nhan lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó lại đặt bên cạnh tai: “7 giờ rưỡi ạ.”
“Em vừa mới ngủ dậy! Đang định một chút mì ăn đây ạ.” Cô lại giải thích.
Chu Mục “Ồ” một tiếng, lại dặn dò: “Vậy mau mau đi ăn chút gì đi!”
“Vâng!” Thời Nhan đi vào phòng bếp, vừa lấy mì ra vừa nói: “Vậy anh về sớm một chút nha.”
“Anh sẽ cố.”
Sau khi cúp điện thoại, Thời Nhan tự nấu cho mình một bát mì trứng thịt. Sau khi dùng bữa xong, cô đi vào phòng tắm để tắm rửa. Lúc tắm rửa xong đi ra, cô mặc bộ đồ ngủ hoa nhỏ đã mua lúc buổi chiều.
Bước ra khỏi phòng tắm, cô dường như nhớ ra điều gì đó, cô cầm điện thoại lên gửi Wechat cho Chu Mục.
Thời Nhan: [Anh nhớ mang quần áo mà em mua lúc chiều nay về nhé.]
Chu Mục: [Ừ!]
Giây tiếp theo, anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Chu Mục: [Đẹp lắm!]
Thời Nhan biết anh đang nói về cái gì, cô cười khúc khích bò lên trên giường, ngồi xuống, gửi cho anh một cái hôn gió. Gửi xong, cô nằm lên giường đắp chăn bông.
Ở bên này, ánh mắt của Chu Mục không nhúc nhích mà nhìn vào màn hình điện thoại, trên môi nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Chu Mục thu lại nụ cười trên môi, đặt điện thoại xuống, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Cửa được mở ra, là một y tá trẻ tuổi ở trong khoa: “Bác sĩ Chu, chủ nhiệm bảo anh tới văn phòng một chuyến.”
“Được.”
……
Tuy rằng Chu Mục nói không phải đợi anh, nhưng cô vẫn muốn đợi. Nhưng cô đã đợi đến gần một giờ sáng mà Chu Mục vẫn chưa về. Mí mắt cô càng ngày càng nặng trĩu, đầu cũng gật gật không ít lần, rốt cuộc cũng ngủ quên ở trên sofa.
Không biết đã qua mấy giờ, trong lúc mơ màng, cô có cảm giác mình được ai đó bế lên, cái trán có chút ngứa ngáy. Cô khó khăn mở đôi mắt ra, không cần nhìn mặt cô cũng có thể nhận ra được vòng tay ấm áp này, hơi thở quen thuộc này là của ai.
Cô dụi đầu vào cổ anh, mơ hồ nói: “Anh về rồi!”
Chu Mục thu lại đôi môi đang dừng trên trán cô, cúi đầu nhìn cô, thấy bộ dạng ngốc nghếch kia của cô, anh cảm thấy rất đáng yêu, cười nói: “Anh về rồi.”
Ừm! Về nhà rồi.
“Đi ngủ thôi.” Anh ôm cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường rồi hôn lên khóe môi cô: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm đã.”
Cũng không biết Thời Nhan có thật sự nghe được không, cô trở mình quay lưng lại, nói “Vâng”, sau đó nói gì đó nữa, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
Chu Mục thật sự nghe được cô nói gì đó, nhưng thấy cô ngủ ngon như vậy, anh cũng không hỏi nữa, nhìn cô thêm một lúc, khẽ cười. Anh đi tới tủ quần áo lấy quần áo rồi đi tắm rửa. Sợ đánh thức người ở trên giường, anh đi ra phòng tắm bên ngoài để tắm rửa.
Đã hai giờ sáng, anh thật sự rất mệt mỏi, vội vàng tắm rửa một chút, bỏ quần áo bẩn vào cái giỏ đựng quần áo bên cạnh, sau đó xoay người trở lại phòng ngủ.
Anh khóa cửa, bước đến giường, đặt chiếc khăn tắm đang quấn trên cổ lên tủ ở đầu giường, sau đó xoay người ngồi xuống giường. Chui vào ổ chăn, anh áp vào lưng của người đang nằm trên giường, cẩn thận nâng đầu cô lên, cánh tay của anh luồn vào, sau đó đặt đầu cô ở trên cánh tay anh, tay còn lại thì nhẹ nhàng đáp trên eo cô.
Anh vừa mới tắm rửa xong, trên người mang theo chút lành lạnh cùng với mùi thơm của sữa tắm. Dường như Thời Nhan nhận ra điều đó, cô xoay người lại, mạnh mẽ rúc vào trong vòng tay của người con trai.
“Mục Mục…”
Chu Mục mở mắt, cúi đầu nhìn người đang nằm ở trong lòng, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại. Anh không biết liệu có phải cô mơ thấy anh hay không hay thật sự nhận ra là anh đang ở đây.
“Sao vậy?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Một lúc lâu sau, người trong lòng cũng không trả lời lại, chỉ có sự im lặng của căn phòng cùng với ánh đèn ấm áp.
Chu Mục khẽ cười, nhắm mắt lại.
Hóa ra là đang nằm mơ!
Thực sự mệt mỏi, Chu Mục nhắm mắt lại, không lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau, lúc Thời Nhan tỉnh lại thì anh vẫn còn đang ngủ. Thời Nhan mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mắt, cô đưa ngón trỏ lên nhẹ nhàng miêu tả hàng lông mày của anh. Biết tối hôm qua anh ngủ muộn nên cô cũng không đánh thức anh, cô thu lại từng ngón tay, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt trên eo mình ra, rón rén xuống giường.
Dường như là đã nhận ra, người con trai nhíu nhíu mày. Thời Nhan nghĩ rằng anh sắp tỉnh, nhưng hóa ra lại trở mình ngủ tiếp. Lúc này, Thời Nhan mới bước đi thật nhẹ nhàng, xỏ đôi dép lê bằng lông trên sàn nhà mà không phát ra một tiếng nào, đi vào phòng tắm, cố gắng để tiếng động càng nhẹ càng tốt.
Rửa mặt xong, cô rời khỏi phòng ngủ rồi đi vào phòng bếp, mở phần mềm nghe nhạc trong máy điện thoại ra, chọn một bài hát rồi đặt điện thoại qua một bên, chuẩn bị làm bữa sáng.
Thời Nhan mở tủ lạnh ra nhìn một lát, sau đó lấy những nguyên liệu cần thiết ra bắt đầu làm bữa sáng, vừa làm vừa ngâm nga theo bài hát ở trên điện thoại.
Lúc Chu Mục tỉnh lại và đi ra khỏi phòng ngủ, Thời Nhan cũng vừa hay làm bữa sáng xong, đang rửa nồi. Cô đặt nồi vào trong chậu, cầm giẻ lau lấy một ít nước rửa bát ra bắt đầu rửa, miệng vẫn còn ngâm nga theo điệu nhạc, mông hơi lắc lắc, trông có vẻ rất thích thú.
Cô đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không phát hiện ra có một người con trai đầu tóc bù xù với đôi mắt ngái ngủ đang đứng bên cạnh mình. Sau khi rửa sạch xong cái nồi, cô quay người lại mới phát hiện ra.
“Mục Mục, anh tỉnh rồi sao!” Cô đặt cái nồi xuống, đi tới, cái tay tự nhiên ôm lấy eo anh: “Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Chu Mục hơi nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên, một tay ôm eo cô: “Ngủ không được.”
Thời Nhan mỉm cười, buông anh ra, cũng thu tay về: “Vậy anh mau đi rửa mặt đi, nếu không bữa sáng sẽ nguội mất.”
Chu Mục gật đầu, giọng nói vẫn còn chút lười biếng vì mới tỉnh lại, nói: “Được.”
Thời Nhan nhìn theo bóng lưng anh, đôi mắt cong lên, mỉm cười.
Cô xoay người trở lại phòng bếp, vui vẻ bưng bữa sáng ra, đặt ở trên bàn, chờ Chu Mục ra rồi cùng nhau ăn sáng.
Ăn được một nửa, Thời Nhan đột nhiên nhớ ra chuyện mà Thời Hàm đã phân phó buổi tối hôm qua. Cô đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn người đối diện, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
“Mục Mục.” Cô gọi anh.
Chu Mục dừng đũa lại, ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy?”
Thời Nhan ôm lấy má, đặc biệt nghiêm túc, nói: “Anh trai em nói, khi nào ba em trở về thì tìm thời gian đưa anh về nhà, nói là nếu đã cầu hôn rồi thì không thể kéo dài được.”
Chu Mục có chút sững sờ, giây tiếp theo, anh đột nhiên cười, nói: “Xem ra anh trai em vẫn còn lo lắng vì anh! Sợ em không gả được đi sao?”
“…” Thời Nhan dậm chân: “Anh trai em đâu có như vậy, anh trai em là người anh trai tốt nhất thế gian này.”
Chu Mục nhíu mày: “Ở trước mặt anh mà khen người đàn ông khác sao?”
“Không có! Mà anh trai em là đàn ông sao?”
Hả? Không đúng sao!
Thời Nhan cũng phát hiện ra lời nói của mình có vấn đề, cô dừng lại một chút, rồi nói: “Không sai, anh trai em cũng là đàn ông, nhưng không phải đàn ông bình thường. A! Không đúng, nên nói anh trai em là người thân của em, không giống.”
“Không giống, tuyệt đối không giống…” Cuối cùng, cô còn tự lẩm bẩm một mình.
“Được rồi.” Chu Mục không đành lòng nhìn bộ dạng rối rắm của cô như vậy, nói: “Không giống, được chưa?”
Thời Nhan “Hừ hừ” hai tiếng, quay trở lại đề tài cũ: “Nói vào việc chính đi.”
Chu Mục gật đầu, thật lâu sau mới nói: “Ừ.”
“Em chọn thời gian đi, để anh xem hôm đó có ca phẫu thuật không.” Chu Mục nói.
Thời Nhan suy nghĩ về nó một cách nghiêm túc, đề nghị: “Có thể là cuối tuần sau!”
“Cuối tuần sau? Được.”
Ngay sau khi Chu Mục đồng ý, Thời Nhan liền nói với Thời Hàm, Thời Hàm cũng nói được.
Sau bữa sáng, hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Chu Mục dựa lưng vào ghế sofa, trên tay cầm một cuốn sách y học, cuốn sách rất dày, đã đọc hết một nửa. Thời Nhan nằm bên cạnh anh, đầu gối lên đùi anh, trong tay cầm điện thoại chơi game. Mỗi khi đánh đến thời điểm kích động, miệng cô lại bắt đầu nói chuyện, nói ai nên chiến đấu như thế nào, ai nên di chuyển như thế nào. Chu Mục ngày thường không có thói quen chơi game, cho nên một chữ anh cũng không hiểu.
Cuối cùng lúc thắng, cô vui vẻ nhảy dựng tại chỗ. Chu Mục nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, dường như là bị lây nhiễm theo, khóe miệng cũng vô thức nhếch lên. Nơi nào còn tâm trí để đọc sách nữa chứ, anh buông quyển sách trong tay xuống, đi về phía trước. Đột nhiên, anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô, không hề báo trước, anh dùng sức kéo mạnh, người đó liền ngồi vững vàng trên đùi anh.
Thời Nhan không kịp phản ứng lại, cô sợ hãi đến mức hét toáng lên. Giây tiếp theo, tiếng hét chói tai bị nuốt lại, hơi thở nhẹ nhàng của người con trai phả vào mặt cô. Sau khi phản ứng lại, cô giơ tay lên ôm lấy cổ anh, giống như là được khích lệ, Chu Mục càng hôn càng sâu.
Khi nụ hôn kết thúc, Thời Nhan nằm liệt trong vòng tay anh, cô đưa tay lên, ngón trỏ chọc chọc vào ngực anh.
“Anh có thể nói trước một tiếng được không? Lần nào cũng đột ngột như vậy.”
Hai tay Chu Mục vòng quanh người cô, nâng người cô lên trên một chút để cô có thể ngồi thoải mái hơn.
Anh nhìn đôi mắt có chút oán trách của cô, cảm thấy có chút đáng yêu, lập tức không kìm nén được mà bật cười lớn.