EM, EM, EM GHÉT ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Tháng mười, toàn khuôn viên trường THPT Số 4 chìm trong mùi hoa quế nở rộ, thơm ngan ngát.

Thể dục giữa giờ, Tư Dao đi theo đám đông nhốn nháo xuống sân thể dục. Lúc đi ngang qua một cây hoa quế, đột nhiên dừng lại.

Ấp ủ chừng nửa giây.

Đột nhiên, cô lấy đà nhảy lên, giơ tay lên muốn chụp một lá cây đầu cành.

“—Tư Dao, thân thủ nhanh nhẹn đấy.” Bạn học ở sau cười rất hăng, “Cậu luyện khinh công à?”

Trình Hạo đứng bên cạnh cũng nói: “Nữ hiệp, tha đi, cao hay không là do gen quyết định từ đầu rồi, không thì tớ tặng cho cậu hai miếng giày độn để tăng chiều cao nhé…”

Tư Dao nghe thế thì quay phắt đầu lại, nhìn cậu với vẻ căm giận.

“Cậu câm, câm miệng.”

Gần đây cô có rất nhiều thói quen.

Đi được một đoạn đường, là lại diễn vai con thỏ nhảy lên cây, đứng yên một chỗ nhảy bậc mấy cái.

“Tớ chỉ mới thấy nam sinh tập chơi bóng rổ để tăng chiều cao, chứ chưa từng thấy kiểu như cậu thế này đâu… đi được nửa đường là lại nhảy mấy cái.” Trần Tĩnh Tĩnh nghẹn cười, “Hay cậu học chơi bóng rổ đi?”

“….”

Im lặng, Tư Dao mới rầu rĩ phun ra một chữ: “Cao.”

Trong khoảng thời gian này, cô không hề buông tha cho bất kỳ cơ hội được cao nào.

Bắt đầu chăm chỉ uống sữa, mỗi đêm còn không quên luyện nhảy dây.

Đến hôm nay, ngay cả những lúc đi đường, cũng thỉnh thoảng phải bật nhảy nữa.

Cô—-

Nhất định, sẽ, còn, cao lên nữa.

Thành tích kỳ thi tháng lần hai được phát xuống, Tư Dao lại tăng thêm hai hạng trong lớp, xếp thứ 153 toàn khối.

Sau khi kết quả thi tổng được phát ra, Thẩm Đông Huy mở một buổi họp lớp.

Còn chỉ đích danh cô để khen ngợi.

“Bạn học Tư Dao lớp chúng ta tiến bộ rất nhanh…” Giữa giờ, Trình Hạo lay lắc đến bên chỗ ngồi của Tư Dao, vừa thuật lại những lời Thẩm Đông Huy nói, vừa bô bô mồm, “Nữ hiệp này, thậm chí lão Thẩm còn khen cậu như thế, mà sao cậu không có chút phản ứng nào thế?”

Tư Dao nắm chặt bảng thành tích, vươn tay lên bàn nằm úp xuống, không muốn quan tâm đến ai khác.

“Trình chuột cậu ngứa người thật đó.” Trần Tĩnh Tĩnh ở bàn sau lên tiếng, “Bọn này thay đổi chỗ ngồi cũng phiền đến cậu.”

“Tuy rằng hiện tại ba chúng ta không còn là thiết lập tam giác nữa, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn bàn trước bàn sau, này gọi là một chuỗi ba vì sao…”

Thành tích của Tư Dao tiến bộ qua từng lần thi, chỗ ngồi cũng dần nhảy lên trên.

Nhưng cô lại không sao vui nổi.

Trên bảng, dòng chữ bằng phấn đỏ rất bắt mắt: Cách ngày thi vào đại học còn 261 ngày.

Xếp hạng 1, 5, 3 toàn khối.

Cách vị trí mà cô mong muốn—có khi còn lớn hơn cả khoảng cách Tôn Ngộ Không lật Ngũ Hành Sơn nữa à.

“Mọi người yên lặng, yên lặng một chút nào.”

Trước phòng học, lớp phó thể dục Nhậm Trác Thành vỗ bục giảng, trong tiếng ồn ào, cậu phải nâng cao giọng: “Tớ có chuyện cần nói này.”

Đại hội thể dục thể thao mùa thu của THPT Số 4 sắp đến rồi.

Theo truyền thống của trường, học sinh lớp 12 sẽ không được vắng mặt.

Nhưng số người báo danh tham gia các hạng mục cũng ít ỏi đến khan hiếm.

Chủ yếu là vì lúc này đương thời điểm mấu chốt, không ai muốn lãng phí thời gian tan học làm đề thi để mà đi tập luyện cả.

Nhậm Trác Thành ngồi tại chỗ đếm danh sách báo danh, cũng bắt đầu phát sầu, bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy bên cạnh có một cục lê lết đến đây.

Cậu vừa ngẩng đầu lên đã thấy.

“Ôi Tư Dao, cậu làm gì thế?”

Tư Dao nhìn bảng danh sách các hạng mục trong kỳ đại hội thể dục thể thao trên bàn cậu.

“Nhảy, nhảy cao còn số, số lượng không?”

Ngẩn người, Nhậm Trác Thành vội đáp: “Còn, còn còn!”

Đây chẳng phải là—trai tráng dâng sẵn đến miệng ư.



Hôm nay là ngày đại hội thể dục thể thao diễn ra, ngày hè oi bức, cái nắng chói chang. Nhưng chung quanh khí thế ngút ngàn.

Nhảy cao và chạy tiếp sức 400 mét của cấp ba được sắp xếp vào buổi chiều ngày đầu tiên,

Trên sân thể dục, khán đài đầy ắp các học sinh đang hoan hô và hò hét.

Tiếng quảng bá từ radio và âm nhạc cùng hòa chung tạo nên một bầu không khí ầm ĩ.

So với các hạng mục trên đường chạy tiếp sức, thì khu vực Tư Dao lại quạnh quẽ đến đáng thương.

Ngoại trừ các nữ sinh đến tham gia vòng thi ra, thì chỉ còn thầy trọng tài và lác đác vài bạn học.

“Đừng căng thẳng, nhiều lớp khác cũng chỉ có một bạn báo danh à.” Tưởng Tiêu Nhiên, bạn nữ cùng tham gia nhảy cao đi đến, vừa giúp Tư Dao gắn số báo danh vừa nói, “Lớp chúng ta có hai người, nhất định sẽ có thể giật được giải.”

Tư Dao nuốt hết đống nước phồng trong miệng xuống, quay đầu lại hỏi: “Cậu có thể nhảy, cao bao nhiêu?”

“Một mét sáu… một mét bảy gì đấy, phải xem trạng thái nữa, cậu thì sao?”

Không biết.

Cô chỉ mới luyện được có ba ngày.

Tư Dao lại càng thêm căng thẳng hơn, vặn nắp chai nước ra, uống một ngụm to ơi là to.

Đến phiên cô, chuẩn bị đâu ra đấy.

Nấc thứ nhất. Thầy trọng tài đứng bên ghi chép lại, rồi ngẩng đầu lên thổi còi.

Tư Dao cà nhắc nhảy bước nhỏ tại chỗ.

Sau đó chạy một đoạn lấy đà, vụt lên—

“Tạch” bật lên, ngã ra sau—

“Tốt, qua.” Thầy lại cúi đầu ghi chép, “Tiếp.”

Trạng thái của Tưởng Tiêu Nhiên hôm nay không tốt cho lắm, ba lượt liên tiếp đều chạm sào.

Cuối cùng lúc bị loại, cậu ấy chỉ bất đắc dĩ uầy một tiếng, lắc chân: “Tư Dao, lớp mình dựa cả vào cậu đấy.”

Mấy vòng bật nhảy liên tiếp, hai má Tư Dao bị phơi nắng nên có chút ửng đỏ, mồ hôi thấm ướt hai bên tóc mai.

Gật đầu, cô nhìn cái cột cao kia, ‘ừm’ đáp lời.

Đến độ cao một mét sáu mươi lăm.

Lấy đà chạy vụt lên.

Một giây trước khi nhảy lên không trung, Tư Dao ngay tức khắc cảm nhận được mắt cá chân bị đụng phải thứ gì đấy.

Rụt vội chân về, sau đấy là sự mất cân bằng.

Đụng phải sào làm nó rớt xuống, theo sau là một tiếng động không hề nhỏ.

Cùng lúc ấy.

Cả người Tư Dao bị văng ra ngoài, lộn mấy vòng trật ra khỏi đệm.

Trong phút chốc bị ngã ra. Bỗng, nơi mắt cá chân truyền đến sự đau nhức như xuyên thấu tim gan.

“—- TƯ DAO!”



Đêm đó Tư Quế Trân về đến nhà, đã qua 11 giờ.

Bên ngoài phòng khách hãy còn ánh đèn.

“Văn Từ, anh…” Tư Quế Trân đi về hướng phòng có ánh sáng, chợt sửng sốt, “Dao Dao, sao giờ này rồi mà con còn chưa ngủ?”

Cửa tủ lạnh được mở ra, Tư Dao ở trước mắt như sắp sửa chui cả quả đầu vào trong ngăn kéo bên dưới cùng.

“…. Mẹ.” Cô gái nửa đêm đào tủ lạnh quay đầu sang, trong tay còn cầm một khuôn đông đá, mờ mịt trả lời, “Con, con muốn lấy, lấy đá.”

Tư Dao nhảy cao bị thương ở mắt cá chân bên trái.

Buổi chiều lúc đi đến phòng y tế, thầy ở đấy muốn đắp một lớp đá lên trên mắt cá chân của cô, lại bị cô nhóc con giật mình né tránh.

Mắt cá chân của cô ngại ngứa, đánh chết cũng không để cho người khác chạm vào.

Tối đến, quả nhiên sưng lên một cục, đau không sao ngủ nổi.

Tư Dao đành bỏ chịu đựng, quyết định tự mình cứu mình.

“Trật chân sao không nói cho mẹ?” Tư Quế Trân đau lòng khôn xiết, kiểm tra thật cẩn thận, “Nhảy không được thì thôi, cậy mạnh mà làm gì?”

“Con tưởng, tưởng là sẽ nhảy qua.”

Tư Quế Trân lại thở dài đầy tự trách: “Việc này cũng phải trách mẹ, không đến xem con thi đấu…”

Mấy tháng này, Tư Quế Trân bận đến nỗi chân không chạm đất.

Những lúc trong trường không có tiết học, bà sẽ ra ngoài dạy thêm, hoặc mở lớp bổ túc.

Tư Quế Trân giúp Tư Dao đắp đá, nét mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi dễ nhận thấy: “Chờ nhà mới của chúng ta hoàn thiện, trang trí đâu ra đấy rồi, mẹ sẽ không bận như thế này nữa.”

Tư Dao lẳng lặng ngồi nghe.

“Đỡ đau hơn nhiều không?” Thấy cô gật đầu, Tư Quế Trân lại nói: “Mau đi ngủ đi, một lát nữa mẹ lại có tiết dạy.”

Một giây trước khi đi vào phòng, Tư Dao lay khung cửa, bỗng nhiên khẽ khàng gọi ‘mẹ ơi’.

“Sao thế con?”

“Con, con sẽ, nỗ lực học tập.”

Tư Dao cong chân trái lên, cố gắng duy trì tư thế cân bằng, nét mặt nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Sau này… cũng sẽ nỗ lực kiếm, kiếm tiền.”



Hết thảy mọi thứ đều đang tiến bước về phía mục tiêu.

…. Trừ, chân.

Mắt cá chân trái của Tư Dao đau cả một tuần, mỗi lần lên xuống lầu chẳng tiện chút nào.

Ngại nhảy lò cò quá mệt, thế là cô đến phòng y tế mượn một cây gậy chống.

Giữa giờ, Tư Dao cầm một cái ly lên. Vừa định đi rót nước thì chợt khựng lại, thu mình thành một cục ngồi về chỗ.

Đã nhiều ngày như thế rồi—

Sao mà, sao mà, sao mà vẫn-chưa-tốt-lên.

Trong não lại hiện lên làn đạn cút đi.

“Các em…” Thẩm Đông Huy từ ngoài cửa bước vào, la lên, “Tiết học tiếp theo không cần phải lên lớp nữa, các bạn tập trung chỉnh tề đi đến cầu thang, mọi người chuẩn bị đi.”

“Thầy ơi, sao thế ạ?”

“Gì mà nhiều câu hỏi vì sao thế ạ?” Thẩm Đông Huy nói, “Đàn anh đàn chị các em về rồi, động viên cho các em trong cuộc thi đại học sắp tới đây….”

Bên dưới, Tư Dao ngẩng đầu lên.

Giảng đường nằm ở tòa đa phương tiện, các học sinh lớp 12 đều đang đi xuống tầng dưới. Tư Dao vừa bước vừa chống nạn, cuối cùng lại bị rơi tọt vào hàng sau.

Trần Tĩnh Tĩnh nhìn cô đi xuống, hết hồn, lặng lẽ nói: “Cậu chỉ cần nói với Thẩm Đông Huy là được rồi mà, thầy chắc sẽ không bắt cậu phải xuống đâu.”

Tư Dao thở phì phò, lắc đầu phun ra được một từ: “Không.”

“….”

Quật cường thế.

“Tớ sợ cậu không cẩn thận lại…”

Bỗng nhiên, phía trước có ai đó thốt lên một câu: “Nghe đâu Giản Ngôn Từ và bọn Diêu Thiến đều đến đó, mấy người đậu đại học Thanh Hoa…”

Giây tiếp theo.

Trần Tĩnh Tĩnh còn chưa nói xong, lại thấy thân hình què quặt đang chống nạn nghiêng sang một bên.

Dẫm vào khoảng không, chỉ còn chưa tới hai bậc nữa là xuống tới đất, thế mà—

Té sấp mặt.



Hai mươi phút sau.

Tư Dao được Trần Tĩnh Tĩnh vừa đỡ vừa tha đi vào phòng y tế.

“Úi chà chà, lại là em.” Thầy y tế vừa thấy cô bé này liền nở một nụ cười, “Lại trật chân à?”

“…”

Cô khập khiễng đi đến, ngồi xuống chờ kiểm tra,

Rồi khập khiễng lết đến giường bệnh,

Rồi khập khiễng…

“Đứng lên mà làm gì? Thôi, em ở yên đây chờ thầy.” Thấy Tư Dao đang định bỏ đi, thầy y tế tức giận ấn cô xuống, “Chân sưng vù lên thế này còn muốn đi đâu nữa? Em yên phận nghỉ ngơi đi, chườm xong túi đá này rồi hẵng đi.”

Giản Ngôn Từ thế mà lại—đến đây.

Tư Dao ngồi bên giường bệnh hoảng hốt, buông túi chườm xuống, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

Từ cái lần đi xem phim hồi kỳ nghỉ hè đến nay, cả hai không còn gặp nhau nữa.

Thỉnh thoảng, cô sẽ lên QQ hỏi anh đề bài.

Còn những lần khác, thì hầu như không có trò chuyện gì nữa.

Vì sợ tìm anh quá nhiều, sẽ có cảm giác như cố ý, quá rõ ràng.

Dẫu gì…

Cô vẫn, chưa có, chuẩn bị xong việc sẽ bị từ chối.

Yên phận ngồi trên giường nghỉ ngơi chừng hơn mười phút, Tư Dao mới lấy túi chườm ra, nóng lòng muốn đứng dậy, vẫn còn muốn chạy.

“Ôi.” Trần Tĩnh Tĩnh ngồi một bên đang lướt điện thoại, chợt khiếp sợ, “Hóa ra Giản Ngôn Từ có bạn gái à.”

Tư Dao ngơ ngác: “Cái, cái gì?”

Trần Tĩnh Tĩnh vội đưa điện thoại sang, chia sẻ tin tức.

Không biết là video do ai quay lại.

Cầu thang ở giảng đường, các sinh viên vừa mới tốt nghiệp xong cấp ba, cựu học sinh của trường đang giải đáp nghi vấn của các bạn học sinh.

Trên bục.

Người nọ mặc một chiếc áo hoodie đen, nụ cười trong veo, dáng vẻ quen thuộc ấy, hệt như một vị đàn anh đắm mình trong gió xuân.

Giản Ngôn Từ hỏi: “Còn ai muốn hỏi về vấn đề gì nữa không?”

Có một bạn giơ tay lên.

Câu hỏi là: “Đàn anh ơi, em muốn hỏi là, sau này lên đại học rồi thì phải theo đuổi con gái như thế nào ạ?”

Im lặng trong giây lát, toàn trường cười vang lên. Ồn ào náo nhiệt hẳn.

Giản Ngôn Từ cười đáp: “Vấn đề này, anh cũng không biết nữa.”

“Quên mất, quên mất, đàn anh thì đâu cần phải theo đuổi người khác.”

Nam sinh nọ cũng hơi ngại ngùng trước sự lanh miệng của mình, nói xong câu này bèn ngồi xuống.

Nhưng Giản Ngôn Từ lại không chọn cách chấm dứt chủ đề.

“Không phải,” Anh tắt màn chiếu đi, cuối cùng đã lễ phép để lại một câu, “— Vì anh cũng đang học tập đây.”

Chớp mắt chìm trong yên tĩnh.

Sau đấy, tiếng la hét ầm cả lên,

Bên dưới rào rạt âm thanh ‘àhhhhhh’, ‘òhhhhhh’, đến tận khi chủ nhiệm phòng Dương Chấn Hải đi ra quát lên mấy câu mới yên tĩnh lại được.

“Ý này nghĩa là, Giản Ngôn Từ đang theo đuổi ai đó à?” Trần Tĩnh Tĩnh hứng thú phừng phừng nhắc lại, “Anh ấy đi theo đuổi á? Anh ấy theo đuổi ai mà không thành công cho được.”

Tư Dao nhìn màn hình điện thoại, lặng yên.

“Nếu ảnh mà có người yêu, Quý Thù Nghi nhất định sẽ khóc ngất cho xem…” Trần Tĩnh Tĩnh quay đầu lại, “Tư Dao, cậu có đi được không?”

“…. Cậu về, về trước đi.”

Tư Dao dí đầu vào tường, cuộn thành một cục nằm trên giường. Lấy túi chườm đá đắp lên mắt cá chân, có chút ngơ ngác.

Bỗng dưng cảm giác được, việc lo lắng về chuyện anh sẽ từ chối lời tỏ tình của mình bay nhảy tám trăm lần một ngày trong đầu, quả là dư thừa.

Cũng thực toi công,

Bởi vì,

Dẫu cô có tỏ tình với anh hay chăng. Dẫu cô có thi đậu đại học Thanh Hoa hay chăng.

Dẫu cô có theo đuổi như thế nào.

Người ấy, từ lâu đã—

Thích người khác mất rồi.



Chuông tan học vang lên.

Thầy y tế vừa mới từ căn tin trở về, đi sang đây vén rèm nhìn thoáng qua: “Bạn học, ăn cơm không?”

Tư Dao một mực nằm ở phòng y tế, chờ cho hết tiết tự học tối.

Mắt cá chân tốt hơn được đôi chút, mới chống nạn cà rề đi ra khỏi khu dạy học.

Sân trường vào buổi tối, ngoại trừ ngọn đèn ở các lớp học đang sáng ra, thì không có một ai khác.

Cây xanh ven đường, hoa quế nở rộ.

Gió thổi qua mang theo mùi hương thơm ngát—nhưng vẫn, vẫn chẳng thể làm cho tâm trạng của cô được tốt hơn, chút nào.

Vừa đến dưới lầu, Tư Dao định bụng nghỉ ngơi lấy sức một lát. Vừa ngẩng đầu lên, nhất thời cả người như bị kìm hãm.

Nơi xa xa.

Hoa quế sột soạt rơi xuống, những cánh hoa vụn nhỏ hạ cánh trên chiếc áo hoodie đen của ai kia. Dáng vẻ nam sinh nhàn hạ đang dựa tường, lướt điện thoại.

Giản Ngôn Từ thong dong nâng mí mắt lên, vừa nhìn đã thoáng thấy cô bạn nhỏ đứng đực ra một chỗ không nhúc nhích kia.

Ánh mắt anh lóe lên kinh ngạc, buồn cười hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”

“….”

Tư Dao đứng một chỗ thật lâu, chính trực thẳng lưng, không định lê qua đấy.

Giản Ngôn Từ nhìn thấy cây nạng trong tay cô, khựng người lại: “Chân bị sao thế?”

Cô không muốn hé răng.

Giản Ngôn Từ đã cất điện thoại đi, vội bước đến.

“—- Anh.”

Tư Dao đột nhiên lên tiếng, nhưng vừa mở miệng đã vấp váp: “Anh, anh đừng có, đến đây.”

Bước chân dừng lại.

Giản Ngôn Từ nhìn cô, đoạn, đuôi mắt cong lên một độ cong nho nhỏ: “Tại sao?”

Tên này—đã có người mình thích rồi mà.

Sao lại còn, cười với người khác-như thế kia!

“Vì em, em…” Như một con gà mổ thóc, Tư Dao nghẹn mãi mới nhảy được một bước nho nhỏ ra sau, buồn phiên phân rõ giới hạn, tùy tiện tìm một cái lý do, “Em em em không thích… hoa quế.”

Nghe thế, Giản Ngôn Từ nghiêng đầu nhìn trên bả vai mình, lấy một cánh hoa quế ra khỏi đồ.

Người ấy rủ mi chừng đôi giây, ngón tay thon dài tách ra, cánh hoa rơi xuống đất.

“Tại sao lại không thích?”

Còn hỏi, còn hỏi, còn hỏi nữa cơ á.

Nhịn mãi, nhịn mãi.

Không sao nhịn được nữa, khẽ khàng nghẹn ngào: “Vì, vì mùi quá, nồng.”

“Dễ thu hút ong, ong bướm, trêu hoa ghẹo nguyệt. Còn, còn đi khắp nơi…”

Gằn từng tiếng một, mồm miệng rõ ràng từng câu chữ: “Quyến.rũ.người.ta.”

“….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi