EM, EM, EM GHÉT ANH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Min

Cách chừng dăm ba bước chân.

An tĩnh một hồi. Giản Ngôn Từ buồn cười nhìn vẻ mặt kháng cự của bạn nhỏ, tiện tay quét đi cánh hoa quế trên người, đi đến.

Tư Dao nhập khiễng như gà chậm rãi nhảy ra sau.

Rồi trơ mắt nhìn người ấy đến gần.

Nương theo ánh đèn. Giản Ngôn Từ dừng bước, cúi đầu nhìn cô.

“— Bạn nhỏ này.” Cô thấy người nọ xong eo, đôi mắt hoa đào tựa như khung cảnh trong vũng nước xuân, hơi thở khẽ khàng, hỏi dò: “Cái từ quyến rũ ấy, là dùng như thế này sao?”

“….”

Brhhh.

Không phải là dùng như thế à.

“… Đàn anh, anh,” Tư Dao cứng cổ né đi ánh mắt anh, lãng sang chuyện khác, “Các anh sao còn, còn chưa đi?”

Dừng lại đôi giây.

“Chuyện này à…” Giản Ngôn Từ cười, “Không muốn gặp anh ư?”

Cô chống cây nạng nhảy bước nhỏ tại chỗ, giữ vững cân bằng.

Nhưng không hé răng.

“Tâm trạng không tốt à?” Giản Ngôn Từ liếc nhìn chân Tư Dao, duỗi tay đỡ lấy cây nạng của cô, rồi lại hỏi, “Vì nó?”

Người này-sao mà-quản nhiều thế!

Một lát sau, Tư Dao mới nghẹn được một từ ‘ừ’ nho nhỏ từ giọng mũi.

“Đàn anh,” Cô muốn kéo dài khoảng cách ra, rầu rĩ nói, “Em phải lên, lên lầu…”

“Ừm.”

Không dịch đi được.

Cúi đầu nhìn, tay Giản Ngôn Từ hãy còn đặt trên chiếc nạng của mình.

Tư Dao vừa định ngẩng đầu lên nhắc nhở, lại thấy anh buông bàn tay đang rảnh, hạ xuống dưới.

Giây sau đó, cách lớp đồng phục nơi tay áo, cầm cổ tay của cô.

Cô ngẩng phắt đầu lên.

“Đi thôi.” Giản Ngôn Từ nở nụ cười, như thể một đàn anh đang giải đáp thắc mắc, kiên nhẫn, “Cõng em lên.”



Vẫn đang là giờ tự học tối.

Ngoài hàng hiên không còn âm thanh đùa giỡn của các bạn học sinh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hơi thở và cả tiếng bước chân.

Tư Dao nằm bò trên lưng Giản Ngôn Từ.

Cánh tay khoác qua cổ anh, siết chặt hai cái nạng. Mỗi một nơi trên cơ thể, đều cứng ngắc như miếng bánh mì.

Không biết là tại sao mà hai má đỏ ửng lên, và cả nơi cổ cũng nóng bừng.

“Em ở lớp nào?”

“A, hả?”

Tư Dao hoàn hồn ngay, lắp ba lắp bắp đáp: “Lớp, lớp bọn em, ở tầng sáu.”

Giản Ngôn Từ ừ một tiếng.

Cách sao mà gần quá.

Thậm chí là còn ngửi được mùi hương nước xả vải thơm ngát trên người anh nữa.

Tầm nhìn dời đi, lại thấy phần tóc gáy đen nhánh của người nọ, và đường cong thanh thoát sau gáy. Làn da sạch sẽ, trắng ngần.

Cảm giác tim đập nhanh không đỡ nổi, từng nhịp, từng nhịp một.

Sợ bị phát hiện, Tư Dao hơi ngửa người thẳng lưng lên, ủ bụng lén lút dịch người ra sau một chút—

“Giữ cho chặt.”

Cô rùng cả mình: “Sao, sao cơ?”

“Không phải sợ cao à?” Âm thanh của Giản Ngôn Từ truyền đến, thong dong hỏi, “Sao còn lộn xộn thế?”

“…”

Tư Dao như ngừng thở, đỏ bừng mặt, rồi lại yên lặng kề sát vào.

Lên đến tầng 3, không ai mở miệng nói câu gì.

Bàn tay cầm nạng của Tư Dao đã vã mồ hôi, vài bận muốn nói rồi thôi, thật muốn nói anh hãy thả xuống cho mình tự đi.

Làn đạn trong đầu vụt qua tám trăm chữ căng thẳng.

— Anh, anh chắc sẽ không phát hiện nhịp tim cô đập mạnh lắm đâu nhỉ?

— Tại sao! Anh không chịu-nghỉ ngơi một chút!

— Tại sao.



— Tại sao, anh lại thích người khác thế.

Cô ủ rũ nằm trên lưng Giản Ngôn Từ, cuộn thành một cục.

Rõ ràng đã có người mình thích rồi, tại sao không chịu duy trì khoảng cách với người khác thế.

Thấy đàn em bị trật chân là đi đến giúp đỡ.

Giả làm người tốt.

Tên điều hòa trung ương¹ này.

¹Chỉ những người có khả năng đối xử hài hoà với mọi người giống như chức năng của cái điều hòa, ngoài ra nó còn dùng để mắng kẻ lợi dụng khả năng đó để bắt cá nhiều tay.

Hồ-ly-tinh!

Không rõ là phiền não hay cam chịu, cánh tay ôm cổ Giản Ngôn Từ của Tư Dao chợt run lên đôi chút.

Rồi dừng lại.

Bàn tay cầm nạn của cô rung rung, buông một ngón trỏ ra.

Không ai ở đây, không ai nhìn thấy.

Cô dùng ngón tay tự do ấy, viết vào không trung từng nét.

— Giản, Ngôn, Từ.

— Em.

Dừng trong chớp mắt.

Rồi lại viết tiếp.

— Thích.

— Anh.

Giản Ngôn Từ bỗng nhiên dừng bước.

Bất thình lình như thế làm Tư Dao không đỡ kịp, ngón tay mờ ám cương cứng, ngay cả hô hấp cũng khó hơn.

“… Đến,” Cô kìm lại tâm tư, mở miệng giành lời, “Đến, đến rồi sao?”

“Còn một tầng nữa.”

Tư Dao lúng túng ồ lên.

Vừa dứt lời, âm thanh của Giản Ngôn Từ kề bên cạnh chầm chậm cất lên: “Bạn học này.”

“Sao, sao thế?”

Anh dừng lại một lát. Cho đến tận khi cô căng thẳng đến cực hạn.

Mới nghe thấy Giản Ngôn Từ nói: “— Sau này phải chăm chỉ học tập.”

Rõ ràng là đi một hơi lên đến tầng năm, nhưng ngữ điệu vẫn từ tốn. Tựa như một lời khuyên không có tình người, đến từ đàn anh hoàn mỹ của trường.

“….”

Tư Dao tức giận, im lặng một hồi lâu sau, không nhịn được nữa nhỏ giọng bật lại: “Vậy sao anh, anh không chăm chỉ học tập?”

Giản Ngôn Từ cười: “Anh không chăm chỉ chỗ nào?”

Anh đúng chính xác là không chăm chỉ học tập đấy thây.

Anh dồn tâm tư cho người ta rồi.

Anh muốn yêu đương rồi.

“Sao lại im lặng thế?”

Qua vài giây, Giản Ngôn Từ nghiêng đầu, khóe mắt vừa động, lực trên cổ đột nhiên siết chặt hơn một tí.

Giây sau, Tư Dao nằm trên lưng anh ôm chặt cổ anh, buồn bực vùi đầu vào một bên cổ.

Giản Ngôn Từ khựng lại.

“Sao vậy?”

Im ắng trong chừng nửa phút.

Tư Dao bật ra một từ: “… Em.”

Vừa thốt lên được một từ, giọng mũi đã ướm đượm.

Cô khóc, nước mắt rơi xuống thấm hết lên áo hoodie của Giản Ngôn Từ, qua một hồi lâu mới khụt khịt: “Chân, chân em đau lắm…”



Lúc Giản Ngôn Từ cõng cô lên đến tầng sáu, cũng đã hết tiết đầu của giờ tự học.

Trên hành lang là tiếng ồn ào chói tai của các bạn học sinh.

Tư Dao cúi đầu tách nhóm người mà đi, không về lớp học ngay mà đi vội đến nhà vệ sinh nữ.

Tìm phòng cuối cùng, đóng cửa lại, đặt nạng qua một bên.

Phòng này có một cửa sổ. Lúc cô đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, đúng góc độ nhìn thấy một phần của dãy dạy học, bên cạnh đường cây xanh.

Vào giờ tan học, học sinh chia thành từng tốp đi qua đường cây xanh.

Tư Dao đỡ bệ cửa, nhìn chăm chăm không dám chớp mắt mấy phút liền.

Cuối cùng.

Đã thấy bóng hình quen thuộc lọt vào trong tầm mắt.

Ánh đèn đường hai bên đường vàng ấm, phác họa nên bóng dáng Giản Ngôn Từ.

Cách rất xa, chỉ thấy được rõ nhất là chiếc áo hoodie đen và quần thể thao xám nhạt mà anh mặc, dáng người cao thon, nhàn hạ và hút mắt.

Đi đến đâu là thu hút gần như mọi ánh mắt của các bạn học sinh quay lại ngắm nhìn.

Tư Dao bò lên bên cửa sổ, bỗng nhiên trong lòng trao dâng lên những thứ cảm xúc đau khổ và thất bại, mạnh hơn ban nãy thật nhiều.

Cô vốn muốn nói với anh rằng:

— Em đã cố gắng lắm rồi, nhưng anh không thể chờ em được sao.

— Anh đừng thích người khác nhanh như thế, được không. Đừng hẹn hò với bạn nữ nào khác.

Nhưng lúc này đây.

Cô vẫn, vẫn chỉ đứng nơi này.

Và nhìn người ấy, từng bước, từng bước đi ra khỏi tầm nhìn của cô.



Giản Ngôn Từ đi ra khỏi cổng trường THPT Số 4.

Hơn tám giờ tối, ven đường rất nhộn nhịp. Anh mở điện thoại nhìn tin nhắn được gửi đến.

Diêu Thiến: 【Ăn với nhau một bữa cơm chứ?】

Lương Học Tuấn: 【Thần Giản, cơm nước xong rồi, đang chờ cậu xong việc rồi đến hát Kara này】

Lương Học Tuấn: 【Tối nay phải bay rồi】

Giản Ngôn Từ gọi lại cho nam sinh kia.

Lúc điện thoại được nhận, bên kia KTV ồn ào nhốn nháo, không nghe rõ ai nói gì. Lương Học Tuấn vừa a lô xong là chạy vội đi đến bên ngoài hành lang để tiếp chuyện anh.

“Các cậu ở đâu đấy?”

“Bọn này đang ở K Ngân chờ cậu này.” Lương Học Tuấn nhận được điện thoại mà không khỏi kinh ngạc, có chút khó hiểu, “Cậu xong việc sớm thế sao? Không phải đã nói là chờ người ta tan học nữa à?”

Giản Ngôn Từ cười: “Gặp rồi.”

“Ồ, ồ.”

Lương Học Tuấn cũng cười: “Thần Giản, hôm nay cậu có nói là đang theo đuổi con gái, không phải đang nhắc đến một đàn em nào đó của THPT Số 4 chúng ta chứ?”

Giản Ngôn Từ vừa nghe điện thoại, vừa đi ra ngoài đường cái bắt xe.

“Xem như là thế đi.” Anh dừng lại giây lát, vẫn mang theo chất giọng của một vị đàn anh dễ mến, “Nhưng vẫn chưa bắt đầu theo đuổi.”

“Đm, thật đấy à?” Lương Học Tuấn nói, “Vậy há chẳng phải dễ như trở bàn tay à! Đàn em kia chắc chắn là thích cậu rồi.”

Trong nhất thời, Giản Ngôn Từ lại nhớ đến muôn màu muôn vẻ tránh né và kháng cự anh trong quá khứ của bạn nhỏ.

Anh cười đáp: “Không đâu.”

“Hả? Không đâu gì cơ?” Lương Học Tuấn sửng sốt, qua một hồi ngạc nhiên với nhận ra, “… Ồ ồ ồ.”

Giản Ngôn Từ lại hỏi: “Là quán cũ ở phố Tam Dương à?”

“À, ừ ừ, phòng C105.”

Lương Học Tuấn có chút xấu hổ gãi đầu, còn chêm thêm: “Vậy có thể cô ấy đang chuyên tâm học hành đó… Nhỡ sau này cô ấy đậu được đại học Diên Thanh thì sao, anh còn có cơ hội.”

Giản Ngôn Từ mở cửa lên xe, trước khi cúp điện thoại thì đáp lại một tiếng ‘ừ’.



— Đại, học, ở, Diên, Thanh.

Giờ nghỉ trưa, Tư Dao nhìn chằm chằm vào đề bài giải mãi không ra, ủ rũ nằm bò lên bàn.

Dừng lại một chập, cô lại cầm bút viết lên giấy nháp từng chữ một, là bốn từ này.

Không một ai không biết đại học Thanh Hoa.

Bao năm qua, đây là ngôi trường mà biết bao học sinh đều khao khát, thi mà đậu thì chắc chắn trăm phần trăm đi khoe khoang khắp nơi.

Tựa như một giấc mơ, tựa như một khoảng cách cách cô những năm triệu bước chân.

“Phiền vcl, bài tập làm mãi không dứt..” Trình Hạo ngâm nga mấy câu đầy tình cảm, tay thì chép bài, “Cảm ơn nữ hiệp nha, bài của cậu.. Chà, viết gì đấy?”

Tư Dao hoàn hồn trong giây lát, nhanh nhẹn ôm hết cái bàn lại.

“Không, không cho cậu xem.”

Nhìn cái vẻ căng thẳng của cô, Trình Hạo kéo dài giọng ỏ~ một tiếng: “Vẻ mặt này, đang viết trộm tên ai à—tớ hiểu, tớ hiểu hết, nói ra đi, tớ giúp cậu cho.”

Nhìn nhau hai giây.

Tư Dao đờ đẫn mở hai tay ra.

“…”

Nhìn thấy năm chữ ‘đại học ở Diên Thanh’, Trình Hạo mới tận tình khuyên nhủ: “Nữ hiệp này, tớ thấy cậu cố gắng cao lên một mét tám nom còn thực tế hơn cái này đấy, nói thiệt luôn á.”

Nghẹn ngào, Tư Dao xấu hổ và giận dữ xù lông lên: “Cậu, ngậm, miệng, vào.”

Dù cho cách mục tiêu còn quá xa, nhưng cố gắng vẫn có hiệu quả.

Sau kỳ thi giữa học kỳ 1 lớp 12, cô lại đổi chỗ ngồi, nhảy lên hai bàn trên, xếp hạng toàn khối cũng tăng lên đầu 100. Tiến bộ rất nhanh.

Các giáo viên cũng khen ngợi cô mỗi lần lên lớp.

Số lần chạy vào văn phòng hỏi bài của Tư Dao ngày một nhiều thêm, ngay cả Vương Hải Cầm nổi tiếng hung dữ cũng dần kiên nhẫn với cô hơn nhiều.

Tiết trời vào Đông. Tháng 12 đến rồi.

Hoa quế dưới lầu cũng héo úa, đông vừa đến thì dần bắt đầu điêu tàn. Mỗi lần cô đi ngang qua, sẽ dừng lại nhìn ngắm cây quế ấy một hồi.

Lần cuối cùng gặp được Giản Ngôn Từ, đã là chuyện của hai tháng trước.

Sau khi biết anh có người mình thích, hai người gần như không còn liên lạc với nhau nữa.

Thỉnh thoảng, Giản Ngôn Từ sẽ nhắn bên QQ hỏi cô có muốn nhờ anh giảng đề nào không. Cô cũng lấy cớ nói đã hỏi rồi, sau đó thì ngừng chat.

Có điều đôi lúc, cũng sẽ có chút không nhịn được mà muốn tìm người ấy.

Chỉ là khi vừa mới mở khung chat ra, trong đầu chất đầy một câu nói của anh.

— Bạn nhỏ, sau này phải chăm chỉ học tập.

Tư Dao bức bối tắt điện thoại đi, nhét xuống gối. Trong lòng chông chênh quá đỗi.

Cảm giác như một thùng nước có gas đầy ắp bị đổ, có vị táo, chua chua sủi bọt, bành trướng trong ngực.

Anh bảo cô phải chăm chỉ học tập.

Còn mình thì lại… đi, yêu, đương.

Tư Dao không biết nên dùng cách thức gì để giao tiếp với anh.

Đành tạm gác lại chuyện liên lạc với Giản Ngôn Từ, đặt hết tâm tư lên việc học hành.

Sau kỳ thi giữa kỳ là đến hội họp phụ huynh, cô nói với Tư Quế Trân một tiếng.

Chiều ngày thứ năm, vừa lúc Tư Quế Trân cũng không có tiết.

“Lần này không cần để chú Tề đi thay nữa,” Lúc nghỉ trưa, Tư Quế Trân gọi điện thoại cho Tư Dao, cười nói, “Chiều nay mẹ sẽ đến.”

Tư Dao ngoan ngoãn dạ: “Mẹ, mẹ ơi, hôm nay mẹ không có tiết dạy bên ngoài sao ạ?”

“Hôm nay mẹ hoãn hết.”

Tư Quế Trân nói: “Nhà mới của chúng ta sắp trang trí xong rồi, sáng hôm nay mẹ mới đến xem này, bây giờ đang đi xuống lầu.”

Căn nhà mới của bọn họ nằm ở một nơi khác, cách trung tâm có hơi xa, nhưng được cái là lớn hơn căn nhà cũ rất nhiều.

Tư Quế Trân đi xuống lầu, vừa cười vừa nói chuyện với Tư Dao.

Bận rộn biết bao lâu, giọng nói của bà cũng ra chiều mệt mỏi, nhưng ngữ điệu là rất thỏa mãn.

Tuy rằng khoản vay để mua nhà vẫn còn, nhưng tốt xấu gì thì cũng là cả gia đình ba người sống với nhau, cuộc sống mai sau ắt sẽ tốt hơn.

“Dao Dao, tường phòng ngủ của con muốn sơn màu gì nào?” Tư Quế Trân châm chước, hỏi: “Màu hồng và trắng được không?”

Tâm trạng của Tư Dao cũng vui hơn, nói được ạ.

Cuộc điện thoại này kéo dài cả đoạn đường.

Tư Quế Trân đi đến bên chiếc xe đạp điện của mình, kẹp điện thoại, tìm chìa khóa xe trong túi: “Dao Dao, mẹ nghe thầy Thẩm khen con, nói dạo gần đây con….”

Chìa khóa bất cẩn bị rơi xuống đất.

Tư Quế Trân ngồi xổm xuống nhặt lên.

Trong phòng học ồn ào, Tư Dao như một chú mèo nhỏ gật gù trên bàn, đang chờ để nghe Tư Quế Trân khen ngợi mình.

“Sao, sao ạ?”

“Thầy nói…”

Tư Quế Trân nhặt chìa khóa lên, lại nhìn thấy chân bàn đạp bên cạnh.

Bị lỏng ra rồi, hai ngày nữa phải mang đi sửa thôi.

Bà nghĩ thế.

Ngồi chồm hổm một hồi, tay cầm điện thoại lấy lực chuẩn bị đứng dậy.

“Nói Dao Dao nhà mình…”

Giây tiếp theo, trước mắt tối sầm lại.

Tư Dao không chờ được nửa câu cuối cùng của Tư Quế Trân, chỉ nghe một tiếng vang nặng nề phát ra, là âm thanh một thứ gì đó ngã xuống đất.

Sau đó, là một loạt tiếng loảng xoảng như đồ vật rơi xuống đất.

Tư Dao ngây ngốc. Đại não như thể trống rỗng, không kịp phản ứng gì cả.

Sau cùng, mọi âm thanh đều chìm trong tĩnh lặng.

Bên kia đầu dây không còn một tiếng động nào nữa.

Biểu cảm của cô hãy còn mơ màng và hoang mang.

Như một bước ngoặt, kết thúc tuổi dậy thì.

Cũng theo đấy, đột ngột kết thúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi