EM LÀ BÀ XÃ CỦA ANH


Huỳnh Bạch Nam đưa Tôn Hạ Linh về nhà cẩn thận.

Cô mệt mỏi đi về phòng, nằm xoài luôn xuống giường.

Còn Huỳnh Bạch Nam cũng trở về phòng làm việc.

Tôn Hạ Linh thở dài, nằm phơi thây trên giường than:
-Nóng quá...!nóng...!Mình bị sao vậy?...!Hừ...!khó chịu quá...!!
Cô cố ngồi dậy cầm điều khiển bật điều hoà lên, ngẩng mặt th ở dốc:
-Vẫn nóng...!khó chịu...!khô họng...!Hừ.

Tại sao lại không mát?...
Tôn Hạ Linh tức giận ném luôn cái điều khiển xuống sàn
....Bộp....
-Cái điều hoà vô dụng.

Cút đi!! Bây giờ còn nóng hơn nữa...!nóng khắp cơ thể...!khó chịu, mắt mờ quá, không nhìn thấy.


Anh Nam...!anh Nam đi đâu rồi? Mình cần anh ấy giúp.
Thế là Tôn Hạ Linh bước xuống giường, cô đi tới phòng Huỳnh Bạch Nam một cách loạng choạng, lảo đảo.

Tới nơi không cần gõ cửa mà cứ vậy đi vào, cô thấy Huỳnh Bạch Nam đang làm việc ở bàn với cái máy tính, Tôn Hạ Linh liền gọi một giọng yếu ớt:
-Anh Nam...!giúp em với...!!
Huỳnh Bạch Nam xoay người nhìn thấy Tôn Hạ Linh đang mơ hồ liền chạy lại đỡ cô, lo lắng hỏi:
-Linh Linh, em bị sao vậy? Sao người em nóng quá, sắc mặt nhợt nhạt nữa?
Tôn Hạ Linh víu lấy vai Huỳnh Bạch Nam trả lời:
-Không biết nhưng...!em rất khó chịu...!giúp em...
Nhìn Tôn Hạ Linh mà Huỳnh Bạch Nam càng lo lắng hơn
-Khó chịu? Em khó chịu chỗ nào?
Tôn Hạ Linh lấy tay vỗ vào ngực, ngẩng mặt lên nói:
-Đây này...!!
Huỳnh Bạch Nam ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên, bối rối hỏi:
-Em chỉ vào đâu vậy? Mau tỉnh táo lại đi!!
“Chết tiệt.

Nhìn bộ dạng này của cô ấy chắc chắn đã bị bỏ thuốc rồi nhưng lúc nào mà mình không biết.

Làm sao đây?”
Tôn Hạ Linh tóm lấy cà vạt kéo Huỳnh Bạch Nam lại gần nói:
-Anh Nam...!giúp em đi...!Làm ơn...! Đây là lần đầu của em, em cho anh đó!!
Huỳnh Bạch Nam nhìn Linh Linh bằng ánh mắt khó hiểu, bó tay không biết nói gì
-Em đừng khiêu khích lòng nhẫn nại của anh nữa bởi vì nó sắp tới giới hạn rồi.
....Ưm...Ưmm....
....Hmm...!Hmm.....
Tôn Hạ Linh kiễng chân lên với tới môi Huỳnh Bạch Nam hôn tới tắp làm anh bất ngờ nghĩ:
-“Gì đây? Chủ động hôn luôn.


Hehe hay là nhân cơ hội lần này gạo nấu thành cơm.

Mình sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Nhìn xuống dưới đã thấy Tôn Hạ Linh cởi phanh chiếc áo sơ mi trắng của Huỳnh Bạch Nam lộ ra thân hình rắn chắc, cứng cỏi, múi nào ra múi đấy mà bao cô gái hằng mong ước người đàn ông của mình cũng có được.

Tôn Hạ Linh áp sát vào, sắc mặt tươi tỉnh hẳn lên:
-Hi như này dễ chịu hơn rồi!!
“Mình đang làm trò gì vậy? Không tự kiểm soát được bản thân, cơ thể không có chút sức lực nào...”
Huỳnh Bạch Nam bế bổng cô nhẹ nhàng đặt lên giường:
-Tôn Hạ Linh cái này là do em tự khơi lên mà có nhưng yên tâm anh sẽ chịu trách nhiệm với em đàng hoàng.
....Ưm...!Ưmm....
....Hmm...Hmm.....
Tôn Hạ Linh nằm yên không nhúc nhích, ánh mắt mơ hồ, mờ nhạt, không rõ ràng rồi nhắm mắt ngủ luôn.

Huỳnh Bạch Nam bỗng nhiên dừng lại ngẩng mặt lên nhìn cô mỉm cười:
-Ngủ rồi à? Haiz...!chán nhỉ?
“Huỳnh Bạch Nam ơi là Huỳnh Bạch Nam mày đang nghĩ cái gì vậy? Cô ấy có tỉnh táo đâu mà mày làm vậy.

Chơi cái gì cũng phải quân tử, anh sẽ đợi một ngày nào đó em sẽ tự nguyện đến bên anh chứ không phải theo cách này.”
Nói xong Huỳnh Bạch Nam đỡ đầu Linh Linh vào gối, lấy mền che kín từ cổ đến chân cẩn thận.

Nhìn đồng hồ bây giờ cũng đã 7h30p , anh đứng lên mặc áo tử tế rồi cầm điện thoại gọi cho Da Thuỵ

-A lô, boss- Da Thuỵ nói trước
-Da Thuỵ, cậu và Khải Trạch đi giúp tôi một việc.
-Được, hẹn nhau ở đâu?(Da Thuỵ)
-Ở nhà hàng Thanh Di- nhà hàng ban sáng
-Ok, em hiểu rồi.( Da Thuỵ)
Da Thuỵ vừa cúp máy liền quay sang bảo Khải Trạch
-Mau chuẩn bị rồi chúng ta đi giúp anh Nam một chuyện.
Khải Trạch hỏi luôn:
-Không phải là xử lí xác người đấy chứ?
-Không biết
......................................................................................
Huỳnh Bạch Nam mặc áo xong thì tự nói:
-Lương Dạ Bạch, tao nhớ tên mày rồi.
Huỳnh Bạch Nam lại quay sang nhìn Tôn Hạ Linh mỉm cười, anh tiến lại gần hôn nhẹ lên trán cô thì thầm:
-Ngủ ngoan nhé! Bà xã của anh.
“Để cô ấy ở nhà 1 mình chắc cũng không sao đâu”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi