EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Cún


“Các cậu thật là may mắn! Phó trưởng phòng Tống còn tự mình tổ chức họp thông tin cho các cậu!” Vưu Duyệt Thi ghen tị nói.

“Chắc lần sau tôi cũng muốn được phân vào nhóm Vụ Quốc tế.” Châu Nam nói.

Thang Lâm ngồi xuống vị trí của mình, cười với Châu Nam: “Nếu lần kiểm tra này không qua, có lẽ sẽ không có lần sau đâu.”

Hứa Kiều tiếp lời: “Thật ra, Phó trưởng phòng Tống là đàn anh của Tô Thiệu Trạch, chắc chắn là do mối quan hệ này mà anh ấy mới tổ chức buổi họp thông tin.”

“Đàn anh rất dễ gần, truyền thuyết về anh ấy ở Đại học An Huy thật sự khiến người ta ngưỡng mộ,” Tô Thiệu Trạch lại bắt đầu khen ngợi Tống Dịch.

Thang Lâm không nói gì.

Vưu Duyệt Thi tiếp tục nói: “Quan trọng là anh ấy còn đẹp trai, trẻ tuổi và tài giỏi, đúng là kiểu bạn trai lý tưởng! Không biết anh ấy có bạn gái chưa?”

Thang Lâm liếc nhìn Vưu Duyệt Thi: “Cậu thích anh ấy à?”

Vưu Duyệt Thi vội vàng nói: “Tớ tự biết mình mà. Bạn gái của Phó trưởng phòng Tống chắc chắn phải là người cực kỳ xuất sắc.”

Cực kỳ xuất sắc? Thang Lâm nghĩ đến bức ảnh mà Tống Dịch đã nhận tối qua, khẽ nheo mắt lại.

Mọi người trò chuyện một lúc, rồi bắt đầu chuẩn bị cho công việc phiên dịch của hoạt động tại đại sứ quán. Họ nhớ lại những gì Tống Dịch đã nói về nền văn minh châu Phi, tình trạng sinh sống hiện tại của người dân châu Phi và sự hỗ trợ mà các quốc gia dành cho châu Phi, đặc biệt là sự viện trợ của đất nước mình cho châu Phi, vì thế họ lại bổ sung thêm kiến thức về châu Phi.

Thang Lâm cảm thấy tài liệu trong tay mình vẫn chưa đủ, cô nghĩ một lúc rồi quyết định đến thư viện của Bộ Ngoại giao để tra cứu tài liệu về châu Phi. Hứa Kiều cũng nghĩ đến điểm này, vì vậy cô cũng đi đến thư viện. Hai người gặp nhau tại thư viện. Khi còn ở trường, họ luôn là đối thủ trong các cuộc thi tiếng Anh, khi Bộ Ngoại giao tuyển chọn nhân tài, họ cũng là đối thủ, nhưng cuối cùng cả hai đều vào được Bộ Ngoại giao. Và khi vào Bộ Ngoại giao, họ lại phải đối mặt với sự cạnh tranh tương tự.

Hứa Kiều cố tình ngồi trước máy tính cách Thang Lâm hai chỗ để tra cứu tài liệu. Thang Lâm liếc nhìn Hứa Kiều, nhưng không lên tiếng chào hỏi, rồi lại tiếp tục tra cứu tài liệu của mình. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tại văn phòng của phòng dịch thuật tiếng Anh, các biên dịch viên kỳ cựu không thể không bàn tán về những người mới vào, đặc biệt là lúc kiểm tra năng lực của những tân binh sắp tới. Họ đoán xem ai sẽ là người thể hiện tốt nhất.

Giang Hinh và Chiêm Mai vừa kết thúc một buổi phiên dịch. Giang Hinh và Chiêm Mai đều là những người có khả năng chuyên môn và phẩm chất cao nhất trong phòng. Trong suốt quá trình huấn luyện của những tân binh, Giang Hinh còn hướng dẫn qua. Hơn nữa, Giang Hinh sẽ dẫn dắt Vưu Duyệt Thi và Châu Nam tham gia hoạt động của sứ quán cùng với nhân viên của Bộ Ngoại giao, đảm nhận vai trò phiên dịch trong trường hợp có sự cố xảy ra. Vì vậy, mọi người đều hỏi Giang Hinh rằng trong nhóm tân binh, ai là người xuất sắc nhất.

“Thang Lâm và Hứa Kiều là hai người tốt nhất trong số họ, nhưng mỗi người đều có ưu điểm riêng. Hơn nữa, phong cách dịch của Thang Lâm rất ngắn gọn và chính xác, giống phong cách của Chiêm Mai. Lần kiểm tra này, có thể Thang Lâm sẽ là người thể hiện tốt nhất.” Giang Hinh nói.

Mọi người đều gật đầu, cảm thấy lời Giang Hinh nói rất hợp lý. Nếu là phong cách của Chiêm Mai, giành vị trí đầu tiên chắc chắn không thành vấn đề. Chiêm Mai là người được Vụ trưởng Phàn rất coi trọng.

Chiêm Mai lại nói: “Nếu chỉ có thể bắt chước phong cách của tôi, thì chưa chắc đã được coi là tốt đâu.”

“Vậy chúng ta đánh cược thử xem sao?” Giang Hinh cười nói với Chiêm Mai. Cô có vẻ rất hứng thú.

Giang Hinh và Chiêm Mai cùng vào bộ phận phiên dịch cùng một đợt, hai người là bạn thân lâu năm, việc đánh cược giữa họ chẳng có gì nghiêm trọng. Hơn nữa, Chiêm Mai tin tưởng vào Hứa Kiều, không đánh giá cao những người chỉ biết bắt chước cô. Vì vậy, Chiêm Mai đã đồng ý. Cả hai quyết định đặt cược: người thua sẽ mời người thắng ăn một bữa thịnh soạn.

*

Sự kiện quan trọng mà các biên dịch viên kỳ cựu đang chú ý sắp bắt đầu, và nó rất quan trọng đối với Thang Lâm và những người trong nhóm họ.

Sáng hôm đó, đúng 8:30, cả đoàn rời Bộ Ngoại giao, còn Thang Lâm và nhóm của cô đã có mặt tại cổng của Bộ Ngoại giao từ lúc 8 giờ sáng để chờ đợi.

Tô Thiệu Trạch và Châu Nam mặc vest tối màu, thắt cà vạt, trang phục lịch sự hơn bình thường, trông họ mang lại cảm giác trưởng thành và điềm tĩnh hơn. Châu Nam mỉm cười hỏi Tô Thiệu Trạch: “Áo này của cậu là thuê hay mượn vậy?”

Tô Thiệu Trạch có hoàn cảnh gia đình khó khăn nhất trong số họ. Tô Thiệu Trạch tự hào nói: “Không phải thuê, cũng không phải mượn, đây là bộ đồ mà mẹ tôi đặt may cho tôi vào ngày tôi được tuyển chọn vào bộ phận phiên dịch! Mặc khi tham gia các sự kiện ngoại giao.”

Châu Nam gật đầu liên tục: “Đúng rồi! Đúng rồi!”

Thang Lâm, Vưu Duyệt Thi và Hứa Kiều đều mặc váy vest màu đen, đi đôi giày cao gót đen, họ trông có phần khác biệt so với phong cách thường ngày.

“Quả thật, bộ đồ trông giống nhau nhưng khi mặc lên người lại có cảm giác khác.” Châu Nam nhìn Thang Lâm và những người bạn của cô, thì thầm nói với Tô Thiệu Trạch.

“Khác thế nào?” Tô Thiệu Trạch hỏi.

Châu Nam đáp: “Trông họ rất gọn gàng, nhưng có người trông có vẻ già hơn, còn có người vừa gọn gàng lại vừa thanh lịch và xinh đẹp.”

Tô Thiệu Trạch biết người mà Châu Nam nói là vừa gọn gàng lại vừa thanh lịch và xinh đẹp chính là Thang Lâm, vì Thang Lâm thật sự rất xinh đẹp và toát lên khí chất.

Hứa Kiều vừa lúc đi qua bên cạnh Châu Nam, nghe thấy lời của Châu Nam, liền đáp lại: “Cậu mới là người trông già hơn đấy!”

Chu Nam cười nói: “Tôi có đâu có nói tên ai, đừng vội nhận mình vào.”

Hứa Kiều hừ một tiếng.

Vưu Duyệt Thi đang nói với Thang Lâm rằng cô rất căng thẳng, không biết liệu mình có mắc sai sót không. Thang Lâm an ủi cô, nói chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Vưu Duyệt Thi lại hỏi Thang Lâm khi ngồi cùng xe với Vụ trưởng Dương của Vụ Châu Phi thì nên ngồi ở vị trí nào.

Vụ Châu Phi là đơn vị mà Vụ trưởng Dương đại diện tham gia sự kiện tại đại sứ quán.

“Trong các sự kiện ngoại giao, vị trí ngồi cũng có quy tắc.” Thang Lâm suy nghĩ một chút rồi nói, “Thông thường, phiên dịch viên sẽ ngồi cạnh hoặc sau người phát biểu. Nhưng lần này chúng ta có khá nhiều phiên dịch viên, nên là trường hợp đặc biệt… Chị Giang Hinh chắc chắn sẽ ngồi cạnh Vụ trưởng Dương, cậu có thể ngồi sau chị Giang Hinh.”

Vưu Duyệt Thi cảm thấy Thang Lâm nói rất có lý.

Tô Thiệu Trạch đi tới, nghe Thang Lâm nói vậy liền nói: “Vậy xe của chúng ta chắc chắn là Trưởng phòng Thẩm và Phó trưởng phòng Tống ngồi cùng nhau, chúng ta cứ ngồi phía sau họ là được đúng không?”

Thang Lâm gật đầu: “Đúng vậy.”

Lúc này, Thẩm Lộ và Giang Hinh cũng đã tới. Cả hai sẽ đồng hành suốt quá trình.

Lúc 8:30, Tống Dịch và Vụ trưởng Dương của Vụ Châu Phi xuất hiện. Hai chiếc xe riêng biệt dừng lại trước mặt họ. Xe của Vụ Châu Phi ở phía trước, còn xe của Vụ Quốc tế ở phía sau. Những người trong đoàn Vụ Châu Phi lần lượt lên xe và ngồi đúng vị trí như Thang Lâm đã nói. Trong khi đó, Tống Dịch đứng cạnh cửa xe của Cục Quốc tế, mời các quý cô lên xe trước.

Thang Lâm và Hứa Kiều đã để lại chỗ cho Tống Dịch và Thẩm Lộ, rồi tự giác đi ra phía sau ngồi. Các quý cô đã lên xe, còn Tô Thiệu Trạch vẫn đứng dưới. Tống Dịch mỉm cười với Tô Thiệu Trạch: “Cậu cũng lên xe đi.”

Tô Thiệu Trạch vội vàng nói: “Không, không, không, Phó trưởng phòng Tống, mời anh lên trước.”

Tống Dịch không nói thêm gì, cầm cặp tài liệu, cúi người lên xe, sau đó rất tự nhiên ngồi vào ghế cạnh Thang Lâm.

Thang Lâm vô cùng ngạc nhiên. Tô Thiệu Trạch cũng hơi bất ngờ khi lên xe, không ngờ Tống Dịch lại ngồi vào vị trí ở lối đi bên cạnh Thang Lâm.

Thẩm Lộ quay đầu lại nói với Tống Dịch: “Mọi người đã lên xe rồi, có thể đi được rồi.”

Tống Dịch gật đầu một cái, rồi nói với tài xế phía trước: “Có thể xuất phát rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thang Lâm nhìn thấy Tống Dịch tự nhiên ngồi cạnh mình, Thẩm Lộ cũng không nói gì, có vẻ như chuyện này rất bình thường, nhưng trong lòng cô lại đầy sự nghi ngờ. Bởi vì bố cô là một nhà ngoại giao, từ nhỏ cô đã quen với các nghi thức và lễ tiết. Thẩm Lộ là người dẫn dắt nhóm phiên dịch của họ, đáng lý ra phải là Thẩm Lộ ngồi cạnh Tống Dịch mới đúng.

Tuy nhiên, sau khi Tống Dịch lên xe, anh không nói chuyện với Thang Lâm mà chỉ trao đổi vài câu với Thẩm Lộ rồi lấy một tài liệu từ trong cặp ra đọc.

Anh trông rất nghiêm túc, khiến người khác không muốn làm phiền. Thang Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi theo những cảnh vật bên đường dần dần lùi lại phía sau, trong lòng nghĩ lại những lần trước, nếu cô đi xe cùng anh, chắc chắn cô sẽ ngồi hoặc đứng bên cạnh anh.

“Xe xóc quá, tôi sẽ bị ngã mất.” Cô nói.

“Nhớ nắm chặt tay vịn nhé.” Anh đáp.

“Vì sao không thể nắm tay anh?” Cô hỏi.

“Không có lý do gì cả.” Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Yêu cầu vô lý, bác bỏ.”

Thang Lâm nghĩ thầm, anh từ chối cô không ít lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi