Edit: Carrot – Beta: Cún
Thang Lâm lập tức quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tống Dịch. Tống Dịch bình tĩnh nói: “Tôi đã gọi cô mấy lần rồi.”
Thang Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng cảm giác ngứa ngáy từ hơi thở của anh phả vào tai khiến tim cô đập nhanh hơn. Thang Lâm ấn nút mở cửa sổ, cửa sổ xe hạ xuống một chút. Tống Dịch nhìn khe hở chỉ bằng đầu ngón tay, mỉm cười, quả nhiên là “một ô cửa sổ nhỏ mở ra”.
“Lạnh.” Thang Lâm giải thích.
Lúc này đang là cuối tháng 11, thời tiết mỗi ngày một lạnh, thêm gió nữa thì càng giá rét. Tống Dịch liếc nhìn chân Thang Lâm, nói: “Vậy mà cô còn mặc như thế này? Thông dịch viên không nhất thiết phải mặc váy, chỉ cần thoải mái, lịch sự là được.”
Thang Lâm nói: “Mọi người cũng mặc như vậy. Tôi thấy mặc váy đẹp.”
Tống Dịch khẽ cười.
Thang Lâm liếc anh một cái, cho dù tất cả mọi người đều nói cô đẹp thì anh cũng không nói.
Tống Dịch không để Thang Lâm mở cửa sổ xe to hơn, anh cúi đầu sắp xếp tài liệu trong cặp công văn. Cuối cùng Thang Lâm không nhịn được hỏi: “Sao anh lại ngồi đây?”
Tống Dịch không ngẩng đầu lên: “Đây là thói quen của tôi.”
Thói quen? Anh luôn ngồi vị trí này trong xe sao? Vậy nên Thẩm Lộ không thấy lạ, vì cô ấy biết thói quen của Tống Dịch.
“Bây giờ cũng không phải là dịp ngoại giao.” Tống Dịch lại nói.
Thang Lâm á khẩu không nói được gì, trong xe toàn là người của Bộ Ngoại giao, quả thật không phải là dịp ngoại giao chính thức. Lúc nãy cô còn thắc mắc, đang suy nghĩ nguyên nhân, giờ thì thấy hơi buồn cười. Nào có nguyên nhân gì chứ? Chẳng qua là thói quen của anh thôi, mà cô lại không biết anh có thói quen này. Người từng quen thuộc, sau vài năm không gặp, anh đã có một vài sở thích mà cô không biết.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch ngồi phía sau biết họ đang nói chuyện, chỉ là không biết họ đang nói gì. Nghĩ kỹ lại, họ ngồi cùng nhau, nói chuyện cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, họ không quá để ý đến chuyện này, họ quan tâm hơn đến việc phiên dịch cho hoạt động sắp tới, họ đang rất căng thẳng vì chuyện đó.
“Hôm nay cô chuẩn bị cho việc phiên dịch thế nào rồi?” Tống Dịch hỏi Thang Lâm.
Thang Lâm: “Chắc chắn không có vấn đề gì.”
“Chúng ta cùng chờ xem.”
Tuy Thang Lâm nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô tham gia vào một sự kiện ngoại giao với tư cách phiên dịch viên, và lần phiên dịch này là một bài kiểm tra cho bốn tháng huấn luyện của họ.
Đến Đại sứ quán nước C tại Trung Quốc, hai chiếc xe của Vụ Quốc tế và Vụ Châu Phi dừng lại vững vàng. Đúng lúc đó, xe của Đại sứ quán nước U cũng đến. Người của hai bên đều xuống xe. Tống Dịch chào hỏi người của Đại sứ quán nước U. Tô Thiệu Trạch vội vàng đi theo bên cạnh Tống Dịch. Thang Lâm và Hứa Kiều thì đi phía sau Tô Thiệu Trạch, tuy mọi người phiên dịch luân phiên, bây giờ chưa đến lượt họ, nhưng họ đều căng tai lắng nghe. Thẩm Lộ thì bám sát phía bên kia của Tống Dịch, không dám lơ là chút nào.
Tống Dịch và người của Đại sứ quán nước U hàn huyên một hồi, Cục trưởng Dương của Cục Châu Phi cũng đến chào hỏi. Sau đó mọi người nhường nhau bước lên thảm đỏ. Đại sứ nước C tại Trung Quốc, ông Boger, đích thân ra đón tiếp Tống Dịch và Vụ trưởng Dương. Mọi người lại hàn huyên một hồi, ông Boger làm động tác “mời”.
Trong Đại sứ quán đã có khá nhiều người đến, phần lớn là người của các Đại sứ quán nước khác tại Trung Quốc. Mọi người cùng nhau giao lưu một cách lịch thiệp và tao nhã. Thang Lâm và người của Bộ Ngoại giao vừa xuất hiện, những người kia liền lần lượt đến chào hỏi. Tống Dịch là Phó Trưởng phòng Quốc tế 1 của Vụ Quốc tế, chức vụ không cao, nhưng dường như không ai không quen biết anh.
Đại sứ nước S vừa đi đến trước mặt Đại sứ nước L, đưa tay muốn bắt tay, Đại sứ nước L dường như không nhìn thấy, trực tiếp quay người đi về phía Tống Dịch và những người khác. Đại sứ nước S ngượng ngùng thu tay về.
Là người của Vụ Biên Phiên dịch đối ngoại, mỗi ngày phải xem bản tin thời sự, nghe dịch bản tin thời sự là môn học bắt buộc, vì vậy hình dáng của đại sứ các nước họ đều biết. Đối với quan hệ giữa nước S và nước L cũng rõ, quan hệ giữa hai nước S và L không mấy hữu hảo. Thang Lâm biết, vừa rồi Đại sứ nước S chỉ muốn bắt tay lịch sự, nhưng Đại sứ nước L rõ ràng không nể mặt.
“Vụ trưởng Dương! Phó Trưởng phòng Tống!”
“Lâu rồi không gặp!”
Đại sứ nước S, người bị Đại sứ nước L xem thường, cũng đi tới. Tống Dịch và Vụ trưởng Dương đều lần lượt đáp lại.
Mọi người nhiệt tình và khách sáo chào hỏi lẫn nhau.
Đợi mọi người hàn huyên xong, hoạt động cũng bắt đầu. Đại sứ Boger vào đại sảnh đọc diễn văn chào mừng, cảm ơn sự có mặt của mọi người.
Ông Boger nói bằng tiếng Anh, Tô Thiệu Trạch phiên dịch bên cạnh Tống Dịch.
Thang Lâm cảm thấy phần phiên dịch diễn văn khai mạc chào mừng này không khó, hiện tại thấy Tô Thiệu Trạch vẫn còn bình tĩnh, không mắc lỗi. Tiếp đó, ông Boger bắt đầu giới thiệu về châu Phi, Thang Lâm vừa nghe vừa theo gợi ý của ông Boger quay đầu nhìn cách bài trí trong đại sứ quán. Trong đại sứ quán trưng bày rất nhiều hình ảnh, áp phích về châu Phi. Những hình ảnh, áp phích này giới thiệu về sa mạc, thảo nguyên, các loài động vật hoang dã như sư tử châu Phi, và các nền văn minh mà châu Phi, nơi khởi nguồn của loài người, đã trải qua. Đương nhiên, còn có một số hình ảnh giới thiệu về cuộc sống hiện tại của người dân châu Phi. Thang Lâm nhớ lại lúc cô hỏi Tống Dịch sự kiện lần này sẽ liên quan đến những vấn đề nào về châu Phi, lúc đó Tống Dịch trả lời “Có thể tìm hiểu về văn minh châu Phi, cuộc sống hiện tại của người dân, viện trợ của các quốc gia, đặc biệt là viện trợ của Trung Quốc”, về sự kiện lần này, Tống Dịch nói không sai chút nào.
Giọng phiên dịch của Tô Thiệu Trạch không lớn, nhưng Thang Lâm có thể nghe thấy, Thẩm Lộ cũng có thể nghe thấy. Thang Lâm vừa nghe bài phát biểu của ông Boger, vừa nghe bản dịch của Tô Thiệu Trạch, đột nhiên cô khẽ chớp mắt một cái, Tô Thiệu Trạch bỏ sót một câu không dịch. Tuy nhiên, với tư cách là phiên dịch viên, thỉnh thoảng bỏ sót một câu không dịch cũng có thể chấp nhận được, miễn là câu đó không phải là thông tin quan trọng. Nhưng không lâu sau, Tô Thiệu Trạch lại bỏ sót một câu không dịch. Ngay cả khi không phải là thông tin quan trọng, nếu cứ bỏ sót nhiều lần thì không được. Thẩm Lộ quay đầu nhìn Tô Thiệu Trạch một cái, dường như muốn lên tiếng. Mà nếu Thẩm Lộ lên tiếng chỉnh sửa thì bài kiểm tra của Tô Thiệu Trạch sẽ không thể thông qua được. Thang Lâm đổ mồ hôi hột cho Tô Thiệu Trạch. Đúng lúc này, Tô Thiệu Trạch đã bổ sung câu đó, và cả câu bị bỏ sót ban đầu cũng được dịch: “Châu Phi đã trải qua các nền văn minh như văn minh Ai Cập cổ đại, văn minh Carthage.” Thẩm Lộ không nói gì, thu lại ánh mắt, Thang Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm cho Tô Thiệu Trạch. Ngay cả khi trước đó dịch sót, sau đó bổ sung lại cũng không có vấn đề gì.
Bài phát biểu của ông Boger kết thúc, mời mọi người tự do tham quan, tự do giao lưu. Khi tham quan tự do, Tống Dịch và Vuh trưởng Dương không ở cùng nhau, nhóm của Thang Lâm liền đi theo Tống Dịch, nhóm của Vưu Duyệt Thi thì đi theo Vụ trưởng Dương. Tuy nhiên, có những người của đại sứ quán khác đến cùng tham quan và nói chuyện với Tống Dịch.
Ngoài việc nghe Tô Thiệu Trạch phiên dịch, Thang Lâm không kìm được mà nhìn Tống Dịch, dáng vẻ anh nói cười với người khác rất có sức hút. Nhưng những gì họ nói phần lớn là những lời khách sáo trên mặt, khen ngợi châu Phi là nơi khởi nguồn của loài người, từng có nền văn minh rực rỡ. Khi Tống Dịch đi về phía những bức ảnh trưng bày hiện trạng của người dân châu Phi, đến lượt Hứa Kiều phiên dịch, Tô Thiệu Trạch lui xuống.
Tô Thiệu Trạch lùi lại vài bước, thở phào một hơi dài. Thang Lâm cũng tạm dừng bước chân, cười hỏi: “Căng thẳng à?”
Tô Thiệu Trạch gật đầu: “Còn phải nói? Làm tôi căng thẳng chết đi được, Trưởng phòng Thẩm lại ở bên cạnh chờ sẵn để ứng cứu bất cứ lúc nào, áp lực quá lớn. Cứ căng thẳng là tôi hoảng, mà cứ hoảng là lại dịch sót.”
Thang Lâm nói: “May mà cậu bổ sung kịp, bổ sung rồi thì không sao. Với lại tôi thấy cậu phiên dịch trước đó rất tốt. Giờ phiên dịch này là qua rồi.”
Tô Thiệu Trạch cười nói: “Tóm lại, tôi có thể tạm thời nghỉ ngơi rồi. Haizz, tôi thật sự có cảm giác như lần đầu tiên ra chiến trường vậy. Tiếp theo là xem ở các cậu đấy, đừng hoảng.”
Thang Lâm gật đầu. Cô ngước mắt lên, Tống Dịch và Hứa Kiều, Thẩm Lộ đã đi lên phía trước, cô vội vàng đi theo. Thang Lâm nghe bản dịch của Hứa Kiều, rất tốt, trình độ phiên dịch của Hứa Kiều cô chưa bao giờ nghi ngờ. Suốt cả chặng đường, Hứa Kiều không hề mắc một lỗi nào. Sau Hứa Kiều, đến lượt Thang Lâm phiên dịch.
Hứa Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Tô Thiệu Trạch khen ngợi: “Thật tuyệt.”
“Cảm ơn.” Hứa Kiều cười. Với màn thể hiện vừa rồi, cô rất hài lòng, bây giờ cô muốn xem màn thể hiện của Thang Lâm. Vì vậy, cô đổi chỗ đi theo sau Thang Lâm.
Lúc này Tống Dịch đang nói chuyện với Đại sứ nước P, họ đang thảo luận về lương thực và y tế của người dân châu Phi, trước mặt họ là những bức ảnh về người dân châu Phi gầy yếu, dị dạng vì đói khát và bệnh tật.
“Trung Quốc cũng đã bắt đầu viện trợ cho châu Phi từ vài chục năm trước.” Đại sứ nước P vừa dứt lời, Thang Lâm đã dịch xong.
Tống Dịch nói: “Đúng vậy. Chúng tôi đã bắt đầu viện trợ kinh tế cho châu Phi từ năm 1956. Sau này khi cả nước JI và nước tôi đều gặp khó khăn, chúng tôi đã viện trợ 10.000 tấn gạo cho nước JI.”
Bên cạnh Đại sứ nước P cũng có phiên dịch viên, vì vậy sau khi Tống Dịch nói xong, Thang Lâm không dịch lời của Tống Dịch sang tiếng Anh nữa, mà do phiên dịch của đối phương trực tiếp dịch. Nhưng lần này Thang Lâm phát hiện đối phương không dịch thông tin Trung Quốc viện trợ gạo cho nước JI. Thang Lâm lập tức dùng tiếng Anh nói về việc Trung Quốc viện trợ 10.000 tấn gạo cho nước JI. Hứa Kiều cau mày, đối phương có phiên dịch viên, tuy dịch sót nhưng việc Thang Lâm dịch thay có phải là đường đột quá không? Nhưng Thẩm Lộ lại khẽ gật đầu.
Đại sứ nước P nghe xong cũng liên tục gật đầu.
“Chúng tôi cũng luôn cử đội ngũ y tế đến viện trợ, ngoài ra, còn xây dựng một số bệnh viện, nhà thi đấu. Năm đầu tiên đã đào tạo 9603 nhân viên kỹ thuật y tế cho nước NI ở Bắc Phi.” Tống Dịch lại nói.
Đại sứ nước P nói: “Trong việc viện trợ châu Phi, hy vọng sau này chúng ta có nhiều trao đổi sâu sắc hơn.”
Tống Dịch cười nói: “Đương nhiên là có thể.”
“Vậy, sau này nước các vị còn có những viện trợ nào đối với các quốc gia châu Phi?” Đại sứ nước P hỏi.
Tống Dịch: “Chúng tôi sẽ giúp đỡ các quốc gia châu Phi trong khả năng có thể về mọi mặt.”
Thang Lâm phiên dịch rất trôi chảy, đối phương vừa dứt lời cô đã dịch xong.
Ông Boger, Đại sứ nước C, người tổ chức sự kiện, đi tới, chân thành nói: “Trung Quốc là bạn tốt của chúng tôi, là quốc gia anh em của chúng tôi. Chúng tôi vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của Trung Quốc đối với chúng tôi.”
Tống Dịch cùng ông Boger và Đại sứ nước P nói chuyện. Sau đó, lại có người khác đến, có người mang theo phiên dịch, có người không mang theo phiên dịch. Thang Lâm dịch lời của Đại sứ nước P, rồi lập tức dịch lời của ông Boger, sau đó là lời của những người khác. Giọng của nhiều người trong số họ không giống nhau.
Tô Thiệu Trạch nhỏ giọng nói với Hứa Kiều: “Nhiều người như vậy sao? Trưởng phòng Thẩm có khi sẽ để chúng ta chia sẻ gánh nặng đấy?”
Hứa Kiều nhìn sang Thẩm Lộ, Thẩm Lộ không có ý định để họ chia sẻ gánh nặng với Thang Lâm. Tuy nhiên, cô lại nghe kỹ bản dịch của Thang Lâm, phát hiện Thang Lâm khi đối mặt với nhiều người như vậy, dịch cho nhiều người với giọng khác nhau, mà còn là phiên dịch đồng thời, vậy mà Thang Lâm vẫn có thể ứng phó được, hơn nữa còn rất dễ dàng. Tình huống này khiến Hứa Kiều cũng phải thốt lên thán phục, không khỏi khen ngợi Thang Lâm.
Thẩm Lộ không để Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều giúp đỡ, vì cô phát hiện Thang Lâm có thể ứng phó được. Sáu bảy người với giọng khác nhau, phong cách nói khác nhau, Thang Lâm đều ứng phó tự nhiên, khiến cô ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui mừng.
Buổi phiên dịch buổi sáng kết thúc, đến giờ ăn trưa. Giờ ăn trưa cũng phải phiên dịch. Lúc này lại đến lượt Tô Thiệu Trạch ra trận.
Thang Lâm và Hứa Kiều, Thẩm Lộ tạm thời nghỉ ngơi.
Hứa Kiều hỏi Thẩm Lộ: “Khi đối phương có phiên dịch viên, nếu phiên dịch viên của đối phương dịch sót, chúng ta có cần bổ sung không?”
Hứa Kiều hỏi vậy là đang nhắc đến cách làm vừa rồi của Thang Lâm.
“Ý kiến của em là gì?” Thẩm Lộ hỏi Hứa Kiều.
Hứa Kiều nói: “Em nghĩ bổ sung vào sẽ hơi đường đột.”
Thẩm Lộ nhìn sang Thang Lâm: “Em nói xem ý nghĩ của em như thế nào.”
Thang Lâm nói: “Nếu là thông tin không quan trọng thì không cần bổ sung bản dịch, ngược lại, nếu rất quan trọng thì nhất định phải dịch ra. Việc Phó trưởng phòng Tống vừa rồi nói về việc cung cấp viện trợ gạo cho nước JI, em cho rằng rất quan trọng, nên dịch ra.”
Thẩm Lộ không bày tỏ ý kiến.