Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Con đường dẫn đến cửa đại sảnh tiệc được trải thảm đỏ, các đoàn đại biểu đi trên thảm đỏ đến cửa đại sảnh tiệc. George đang đứng ở đó để chào hỏi khách mời, phía sau ông ta còn có một quan chức chuyên trách dẫn đường.
Đi đầu là Tống Dịch, người phụ trách phái đoàn Trung Quốc, Thang Lâm đi ngay phía sau anh, tiếp theo lần lượt là Chu Thần Vận, Chiêm Mai, Lý Trình Vũ, Dương Khánh và Chu Hướng Dương. Từ xa Thang Lâm đã thấy George bắt tay từng người, sau đó mọi người lần lượt đi vào đại sảnh của bữa tiệc. Khi Thang Lâm và những người khác đến cửa, George mỉm cười chào đón, nhiệt tình chào hỏi: “Chào buổi chiều, ngài Tống.”
“Chào buổi chiều, ngài George.” Tống Dịch nở nụ cười ôn hòa như mọi khi.
Những chuyện không vui trong cuộc đàm phán mấy ngày trước cứ như chưa từng xảy ra.
George lại bắt tay từng người phía sau Tống Dịch. Sau đó, mọi người được một quan chức bên cạnh George dẫn vào bên trong. Vừa vào đại sảnh đã có người đến hỏi xem họ có cần gửi áo khoác không. Thời tiết ở Lilan khá lạnh, mọi người đều mặc áo khoác dày, còn trong đại sảnh thì bật điều hòa ấm áp, vì vậy mọi người đều cởi áo khoác ngoài ra và giao cho nhân viên cất giữ.
Sau khi Thang Lâm đưa áo khoác cho nhân viên, cô ngẩng đầu nhìn quanh đại sảnh một lượt. Chỉ thấy trong đại sảnh đã có khá nhiều người, ở giữa đặt hai dãy bàn, trên đó bày đủ loại đồ ăn, thức uống. Buổi chiêu đãi này được tổ chức theo hình thức tiệc rượu, hình thức như vậy ngày càng được sử dụng nhiều trong ngoại giao. Đã có một thời gian, Trung Quốc thường chiêu đãi khách nước ngoài bằng tiệc chính, nhưng ngày nay cũng sử dụng hình thức này nhiều hơn, tiệc rượu thoải mái hơn nhiều và có thể tự do đi lại, tùy ý giao lưu với người của các nước khác. Tuy nhiên, tiệc rượu kiểu này thường được tổ chức ở những nơi thoáng đãng bên ngoài, có lẽ vì thời tiết ở Lilan lạnh nên nước D mới tổ chức buổi chiêu đãi kiểu tiệc rượu này trong khách sạn.
Ánh mắt Thang Lâm bắt đầu tìm kiếm người của nước Gameli, không biết họ đã đến chưa. Mặc dù cô chưa từng gặp người Gameli, nhưng trước khi đến dự tiệc, cô đã tìm hiểu về trưởng đoàn đại biểu nước Gameli lần này, và ghi nhớ hình dáng của Phil, trưởng đoàn đại biểu nước Gameli. Tuy nhiên, Thang Lâm tìm kiếm một vòng cũng không thấy Phil.
“Anh Tống, anh Chu, mời hai anh cứ tự nhiên.” Nhân viên mỉm cười nói với Tống Dịch và Chu Thần Vận.
Tống Dịch và Chu Thần Vận gật đầu, đều nói một tiếng “Cảm ơn”. Nhân viên phục vụ liền rời đi ngay.
Lúc này, Thang Lâm thu hồi ánh mắt.
“Không thấy người của nước Gameli.” Thang Lâm nói nhỏ bên cạnh Tống Dịch.
Tống Dịch ngước mắt nhìn quanh đại sảnh tiệc.
“Buổi tiệc này có tổng cộng bảy đoàn đại biểu các nước tham gia. Xem ra, gần như đã đến đông đủ rồi.” Chu Hướng Dương nói vào lúc này.
“Nhưng không thấy người của nước Gameli.” Dương Khánh cũng nói.
Lý Trình Vũ nói: “Không thấy càng tốt.”
Lần này Thang Lâm lại đồng ý với lời của Lý Trình Vũ.
“Không cần cố ý tìm kiếm, cũng không cần cố ý né tránh.” Tống Dịch nói nhỏ với mọi người.
Chu Thần Vận gật đầu: “Đồng ý.”
Cùng lúc đó, trưởng đoàn đại biểu nước Gameli, ông Phil, đang từ nhà vệ sinh đi ra, bên ngoài có phiên dịch của ông đang đứng chờ. Phil nói: “Bữa tiệc sắp bắt đầu và phái đoàn Trung Quốc hẳn đã có mặt ở đây. Tôi tự hỏi liệu Edward có thấy họ không. Chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài.”
Edward là một thành viên chủ chốt khác của đoàn đại biểu nước Gameli.
Phiên dịch của Phil gật đầu.
“Chúng ta nhất định phải truyền đạt lại quan điểm của chúng ta cho các nhà ngoại giao của Trung Quốc.” Phil vừa đi vừa nói.
Lúc này George bước đến trung tâm của bữa tiệc, một tiếng “Thưa quý bà, quý ông” của ông đã thu hút sự chú ý của tất cả quan khách, mọi người đều quay lại nhìn ông. George nói thêm vài câu khách sáo, chào mừng mọi người đến thăm và giao lưu tại nước D rồi tuyên bố buổi tiệc chiêu đãi chính thức bắt đầu, mọi người có thể thoải mái thưởng thức đồ ăn ngon và rượu vang, đồng thời vui vẻ giao lưu. Các thành viên đoàn đại biểu của các nước bắt đầu lấy đồ ăn và tự do đi lại.
Một nhân viên phục vụ cầm khay đi về phía Thang Lâm và những người khác, Tống Dịch, Chu Thần Vận, Chu Hướng Dương, Lý Trình Vũ, Dương Khánh mỗi người lấy một ly rượu. Thang Lâm và Chiêm Mai thì không, vì trong các buổi tiệc rượu, phiên dịch viên thường không ăn uống gì mấy. Cũng chính lúc này, một người đàn ông tóc vàng cầm ly rượu đi về phía Tống Dịch và những người khác, phía sau ông còn có một người đàn ông khác đi theo.
“Hai người này là ai?” Lý Trình Vũ nhỏ giọng hỏi Chu Hướng Dương bên cạnh.
Chu Hướng Dương: “Không biết.”
“Người đi đằng trước là Dantonio của Bộ phận Kinh tế quốc tế nước C, còn người phía sau chắc là phiên dịch của ông ấy.” Tống Dịch và Thang Lâm đồng thời nói. Sau khi cả hai nói xong, không khỏi nhìn nhau một cái.
“Làm tốt lắm.” Tống Dịch hạ thấp giọng nói với Thang Lâm.
Trong các sự kiện ngoại giao, Thang Lâm chú ý đến vẻ ngoài của mình, khóe miệng cô cong lên một cách kín đáo, hạ thấp giọng nói: “Cảm ơn Phó trưởng phòng Tống đã khen.”
“Ồ, nhớ ra rồi.” Chu Hướng Dương lúc này bừng tỉnh ngộ.
“Tàu của nước C bị nước B bắt giữ vừa mới được thả ra.” Lý Trình Vũ vừa nghe Tống Dịch nói là người nước C thì liền nhớ ra chuyện này. Vị Dantonio này là người của Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế, chắc hẳn là muốn nói chuyện với Chu Thần Vận, vì anh là trợ lý Vụ trưởng Vụ Hợp tác Kinh tế quốc tế.
Ánh mắt của Chu Thần Vận cũng rơi vào người Dantonio.
Dan Antonio nhanh chóng đến trước mặt Tống Dịch và những người khác, nhưng lại nhìn Tống Dịch cười chào hỏi: “Thưa ông Tống.”
Lý Trình Vũ liếc nhìn, người tên Dantonio này không phải đến tìm Chu Thần Vận à? Chức vụ ngoại giao của Tống Dịch không cao, chưa đến mức ai cũng biết, vậy mà Dantonio của nước C lại chủ động chào hỏi Tống Dịch trước… Lý Trình Vũ nghĩ ngợi, đoán rằng Dantonio đã tìm hiểu trước, biết đoàn đại biểu Trung Quốc do Tống Dịch dẫn đầu.
Trong nhóm người, ngoại trừ Thang Lâm, không ai biết Tống Dịch đã làm rất nhiều việc trong vụ tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng”.
“Chào ông, ông Dantonio.” Tống Dịch cười đáp.
“Vụ tàu du lịch “Thời Gian Vĩnh Hằng” đã gây ra bất tiện cho các vị, tôi xin được bày tỏ lời xin lỗi.” Dantonio nói một cách chân thành.
Thang Lâm nhỏ giọng phiên dịch bên cạnh Tống Dịch. Ngay khi Dantonio dứt lời, Thang Lâm đã phiên dịch xong. Mặc dù Tống Dịch nghe hiểu được, nhưng trong những dịp thế này, Thang Lâm với tư cách là phiên dịch viên, vẫn phải phiên dịch.
Tống Dịch cười nói: “Chuyện như thế này không ai muốn xảy ra, chúng tôi hoàn toàn thông cảm với những gì các vị đã gặp phải.”
Người đi cùng Dantonio nhỏ giọng phiên dịch, Dantonio nhìn Tống Dịch, nói: “Cảm ơn.”
Tống Dịch và Dantonio cụng ly, nói thêm vài ba câu, sau đó ông ta chào hỏi Chu Thần Vận và trao đổi vài câu về vấn đề kinh tế quốc tế rồi rời đi.
Sau đó lại có người đến nói chuyện với Tống Dịch, Chu Thần Vận và những người khác. Một lát sau, Tống Dịch nhấp một ngụm rượu, rồi lại một lần nữa cáo từ mọi người.
“Tôi thấy Phil rồi, ở hướng 9 giờ trước mặt chúng ta.” Thang Lâm lại nhỏ giọng nói với Tống Dịch.
Tống Dịch không nhìn về hướng Thang Lâm nói, anh điềm tĩnh uống thêm một ngụm rượu, nói: “Kệ anh ta.” Rồi đi lấy thức ăn.
Thang Lâm nhìn dáng vẻ của Tống Dịch, không khỏi nghĩ thầm, nhìn anh ăn thật ngon miệng. Trước đây chính anh đã nói với cô là không được chủ quan, vì vậy cô luôn không kìm được mà tìm kiếm người của nước Gameli, đặc biệt là người dẫn đầu của họ là ông Phil và rất muốn biết họ sẽ nói những gì. Bởi vì còn có George của nước D đang chờ xem kịch.
George đang trao đổi với một quan chức khác của nước D thỉnh thoảng lại nhìn về hướng Tống Dịch và Phil đang đứng. “Lạ thật đấy, chắc chắn nước Gameli sẽ chất vấn Trung Quốc, vậy mà họ lại không đi tìm Tống Dịch.” George nói.
Quan chức trước mặt George phụ họa: “Theo tính cách của các nhà ngoại giao nước Gameli thì đáng lẽ họ phải đến tìm phái đoàn Trung Quốc trước.”
Một bên khác, Phil cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện để đi tìm Tống Dịch và những người khác. Khi ông từ nhà vệ sinh đi ra thì có người tiến đến bắt chuyện, ông miễn cưỡng dừng lại đối phó, không ngờ người này lại nói nhiều đến vậy, nói đến tận bây giờ mới xong.
“Xin thất lễ, tôi đi qua bên kia một lát.” Cuối cùng Phil cũng kết thúc cuộc trò chuyện với người kia.
“Đã nhìn thấy người phụ trách của đoàn đại biểu Trung Quốc chưa?” Phil tìm đến Edward, nhỏ giọng hỏi.
“Ở đằng kia, người thanh niên phong độ lịch lãm có một cô gái xinh đẹp đi cùng.” Edward hất cằm về phía Tống Dịch.
“Tên là Tống Dịch?” Phil liếc nhìn về phía mà Edward chỉ.
Edward: “Đúng vậy.”
Phil đi về phía Tống Dịch, phiên dịch của ông ta cũng lập tức đi theo.
“Đang qua đây rồi!” Quan chức nước D nói với George.
George khẽ lắc ly rượu trên tay, nở một nụ cười tinh tế.
*
“Buổi chiều tốt lành, anh Tống.” Phil bước đến bên cạnh Tống Dịch, cười chào hỏi.
“Ông Phil đến rồi.” Thang Lâm nhỏ giọng nhắc nhở Tống Dịch.
Tống Dịch đang nói chuyện với Chu Thần Vận, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, sau đó Tống Dịch quay người nhìn Phil và nở nụ cười ôn hòa: “Buổi chiều tốt lành.”
Thang Lâm đi theo Tống Dịch quay người, một lần nữa giữ tư thế đứng bên cạnh anh, trong lòng nghĩ rằng rốt cuộc người nước Gameli cũng đến, hy vọng điều ước của ông George nước D sẽ không thành hiện thực.
Mà George và vị quan chức nước D kia đang thong thả nhìn về phía họ.
“Tôi là Phil của phái đoàn Gameli.” Phil tự giới thiệu.
Thang Lâm phiên dịch bên tai Tống Dịch. Vừa rồi Tống Dịch không gọi tên Phil, như thể anh không biết Phil. Khi Phil và Thang Lâm dứt lời, Tống Dịch lại cười nói: “Rất vui được gặp ông, thưa ông Phil.”
Phil: “Không biết có thể xin phép nói chuyện riêng một lát được không?”
Tống Dịch: “Đương nhiên.”
Phil tìm chỗ ngồi, Tống Dịch đi theo, ngồi đối diện Phil. Thang Lâm ngồi bên cạnh Tống Dịch, phiên dịch của Phil ngồi bên cạnh Phil.
“Tôi mạn phép hỏi anh Tống đây một chút, không biết anh có biết về việc Trung Quốc cấm nhập khẩu thịt lợn của nước chúng tôi không?” Phil đi thẳng vào vấn đề.
Tống Dịch không hề thay đổi sắc mặt, vẫn nho nhã cười nói: “Biết.”
Phil: “Về chuyện này, tôi muốn nhờ anh Tống truyền đạt quan điểm của chúng tôi đến đất nước của anh. Chúng tôi không thể chấp nhận lệnh cấm nhập khẩu thịt lợn từ nước tôi vào Trung Quốc, điều này gây tổn hại đến tình hữu nghị giữa nhân dân hai nước.”
Tống Dịch: “Chúng tôi lo ngại về sự bùng phát của virus lợn ở quốc gia của ông và đã cử các chuyên gia đến hợp tác nghiên cứu về virus lợn. Nhưng thịt lợn liên quan đến tính mạng và sức khỏe của người dân, vì vậy hãy hiểu cho quyết định của chúng tôi.”
Phil: “Mặc dù virus lợn đã bùng phát ở nước tôi, nhưng không phải tất cả lợn đều bị bệnh. Nước các anh có thể tăng cường kiểm dịch. Việc cấm nhập khẩu một cách thẳng thừng như vậy, liệu có thô lỗ quá không?”
Tống Dịch: “Không hề.”
Nghe Tống Dịch trả lời như vậy, Thang Lâm không khỏi bật cười trong lòng.
Phil bị nghẹn họng bởi lời nói của Tống Dịch, nhưng rất nhanh đã nói tiếp: “Tôi hy vọng Trung Quốc có thể cân nhắc nhiều hơn đến sự hợp tác hữu nghị giữa hai nước và đưa ra quyết định sáng suốt. Nền kinh tế của Gameli đã bị ảnh hưởng và rất có thể nền kinh tế của Trung Quốc cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng đó.”
Tống Dịch: “Mọi quyết định chúng tôi đưa ra đều được cân nhắc cẩn thận, đặc biệt là khi liên quan đến an ninh quốc gia. Nhưng tôi tin rằng Gameli sẽ sớm kiểm soát được dịch bệnh và các chuyên gia từ hai nước sẽ hợp tác thật hiệu quả. Sau khi dịch virus lợn qua đi, chắc chắn mọi thứ sẽ nhanh chóng trở lại bình thường thôi.”
Phil nhíu mày, lời nói của Tống Dịch kín kẽ, vòng vo, khiến ông ta không còn gì để nói.
Phil lại nói: “Hy vọng các anh thông cảm cho tình cảnh của chúng tôi.”
Tống Dịch nói: “Chúng tôi rất thông cảm, hơn nữa dựa trên nguyên tắc hợp tác và tương trợ đã nhanh chóng cử chuyên gia từ Trung Quốc đến, cũng mong các anh hiểu cho quyết định của chúng tôi.”
Phil: “Hiểu, chúng tôi rất…”
Phil muốn nói là họ rất muốn hiểu, nhưng ông chưa nói xong thì Tống Dịch đã ngắt lời: “Cảm ơn. Cuối cùng chúng ta cũng đạt được nhất trí trong chuyện này rồi. Tôi đi chỗ kia một lát, tạm biệt, ông Phil.”
Nói xong, Tống Dịch đứng dậy, chủ động bắt tay với Phil.
Phil do dự một chút, cũng đứng dậy bắt tay với Tống Dịch. Cái bắt tay kết thúc cuộc trò chuyện giống như một sự ăn mừng đạt được ý kiến hoặc thỏa thuận chung.
George ở phía xa ngạc nhiên: “Hình như họ nói chuyện rất vui vẻ?”
Quan chức đứng trước mặt George nói: “Đúng vậy, không giống với tính cách của các nhà ngoại giao nước Gameli cho lắm.”
Còn Tống Dịch đang bắt tay Phil thì nói: “Cuộc nói chuyện của chúng ta rất vui vẻ.”
Nói xong, Tống Dịch quay người rời đi. Thang Lâm cũng đi theo.
Phil đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tống Dịch, Edward bước đến, ngạc nhiên nói: “Hai người nói chuyện rất vui vẻ à? Tôi vừa mới nghe thấy anh Tống nói như vậy.”
Phil nhìn Edward, nói: “Không hề. Nhưng những gì anh ta nói có vài phần đúng. Trung Quốc đã cử chuyên gia đến nước ta, cùng với các chuyên gia của chúng ta nghiên cứu đối sách. Chúng ta nên hiểu cho quyết định cấm nhập khẩu thịt lợn nước ta của họ.”
Edward kinh ngạc nhìn Phil.
George không thấy được vở kịch mà ông ta muốn xem, có chút tiếc nuối.
*
Trong lúc Tống Dịch nói chuyện với Phil, Chu Thần Vận và những người khác đã cố ý ngồi ở chỗ gần đó. Tất cả những gì Tống Dịch và Phil nói họ đều nghe thấy hết. Chu Hướng Dương bật cười thành tiếng. Lý Trình Vũ cũng cười: “Không ngờ kết quả lại tốt như vậy.”
Chu Thần Vận, Dương Khánh và Chiêm Mai cũng khẽ gật đầu.
*
Sau khi chào tạm biệt Phil, Tống Dịch lại chào hỏi một số người, trao đổi vài câu, rồi cầm ly rượu đứng sang một bên nhâm nhi.
Trước đó, khi Tống Dịch nói chuyện với Phil, Thang Lâm luôn ở bên cạnh phiên dịch. Lúc này nhìn dáng vẻ nhàn nhã nhâm nhi rượu của Tống Dịch, cô không kìm được mà mỉm cười.
“Anh đã nắm chắc phần thắng rồi đúng không?” Thang Lâm nhỏ giọng hỏi.
Tống Dịch không trả lời, chỉ nở một nụ cười ôn nhu.
“Nếu là tính cách trước đây của tôi, tôi đã trực tiếp phản bác lại và nói họ không biết điều rồi.” Thang Lâm lại hạ thấp giọng nói.
Tống Dịch lại cười một tiếng.
Thang Lâm đoán rằng chuyện của nước Gameli chắc là đã kết thúc rồi, những người như George của nước D không đạt được ý nguyện. Cô cũng tự nhận thấy rằng phần phiên dịch vừa rồi của cô đã làm rất tốt, nên tâm trạng cô khá tốt.
Một nhân viên phục vụ cầm khay đi ngang qua, Tống Dịch đưa tay lấy một ly rượu vang đỏ, sau đó đưa ly rượu đó đến trước mặt Thang Lâm.
“Một lát nữa tôi còn phải phiên dịch.” Thang Lâm ngạc nhiên nói.
Tống Dịch không rụt tay về, Thang Lâm nghĩ một lát, rồi nhận lấy ly rượu.
“Trong những trường hợp thế này, việc phiên dịch viên không ăn không uống chỉ là chuyện thông thường thôi. Hơn nữa, tiếp theo cũng không còn việc gì nữa, uống xong ly này chúng ta sẽ rời đi.” Tống Dịch nói với Thang Lâm. Nói xong, ánh mắt anh chuyển sang nhìn những người trong đại sảnh tiệc, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, sau đó nâng ly lên khẽ ngửa đầu nhấp một ngụm.
Thang Lâm nhìn Tống Dịch, trong đầu bỗng hiện lên bốn chữ “phong lưu nho nhã”.
“Cảm ơn Phó trưởng phòng Tống.” Một lát sau, khóe môi Thang Lâm cong lên, khẽ nâng ly rượu trên tay.
Hai người đứng cạnh nhau nhâm nhi rượu, cùng lúc đó, những người khác trong đại sảnh tiệc vẫn đang đi lại, trò chuyện, nâng ly chúc tụng vì nhiều mục đích khác nhau.