EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Thang Lâm và Tống Dịch uống xong ly rượu đó thì gọi Chu Thần Vận và những người khác cùng nhau đi chào tạm biệt George. Tiệc chiêu đãi kiểu tiệc rượu này thường có thể rời đi vào bất kỳ lúc nào. Mặc dù George không đạt được ý nguyện nhưng sắc mặt vẫn bình thường, vẫn mỉm cười bắt tay từng người.

Cả đoàn người rời khỏi sảnh tiệc, rời khỏi thế giới nâng ly chúc tụng kia. Lúc này đã vào đêm, đèn màu mà nước D đã trang hoàng tỉ mỉ để chiêu đãi buổi tiệc đang nhấp nháy.

Chuyện buổi chiêu đãi kết thúc tại đây, mọi người chuẩn bị lên đường về nước.

Trước khi về nước, Thang Lâm muốn mua rượu vang đỏ Lilan, vì cô phát hiện rượu vang đỏ Lilan được uống trong buổi chiêu đãi có hương vị đặc biệt thơm ngon. Và người ta nói rằng rượu vang đỏ Lilan ngon nhất là ở một trang viên rượu tên là JAXE. Thang Lâm quyết định đến trang viên rượu này.

Việc ra ngoài phải báo cáo, Tống Dịch còn yêu cầu phải có ít nhất hai người cùng đi. Thang Lâm nghĩ ngợi, bèn đi hỏi Chiêm Mai có muốn đi cùng không. Chiêm Mai nói cô ấy có việc, vì vậy Thang Lâm đành phải một mình đi tìm Tống Dịch.

“Một mình đi đến trang viên rượu JAXE sao?” Tống Dịch hỏi Thang Lâm.

“Sẽ không đi chỗ khác.” Thang Lâm thề thốt. Trong lòng lại thầm nghĩ anh thật biết lấy lông gà làm lệnh tiễn.

Chu Thần Vận vừa hay đang ở chỗ Tống Dịch. Nghe Thang Lâm nói muốn đi đến trang viên rượu JAXE, không khỏi mỉm cười nhìn Tống Dịch: “Vậy thì để cô ấy đi cùng chúng ta.”

Thang Lâm ngạc nhiên: “Mọi người cũng đi sao?”

Chu Thần Vận lại nhìn Thang Lâm: “Chúng tôi đi đến tổng lãnh sự quán. Tiện đường.”

Tống Dịch và Chu Thần Vận muốn đến tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Lilan? Không biết để làm gì. Tuy nhiên, việc Chu Thần Vận nói cô có thể tiện đường đi cùng, thật sự là quá tốt.

“Cảm ơn trợ lý Chu.” Thang Lâm cười tươi rói, rồi quay đầu nhìn Tống Dịch, “Cảm ơn Phó trưởng phòng Tống.”

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm: “Được rồi, lát nữa đi sẽ gọi cô.”

*

Để đến trang viên rượu, phải chuẩn bị một ít tiền tệ của nước D. Tiền nước D trong người Thang Lâm đã cạn kiệt từ lâu, vì vậy cô đến quầy lễ tân khách sạn để đổi tiền. Khách sạn cung cấp dịch vụ đổi tiền tệ.

Ngồi trên xe đến tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Lilan, Thang Lâm mới phát hiện Chiêm Mai cũng ở trên xe. Lúc này cô mới biết chuyện Chiêm Mai nói là có việc chính là đi cùng Tống Dịch và những người khác đến tổng lãnh sự quán.

Xe bon bon chạy êm trên con đường rộng rãi. Trang viên rượu JAXE đến trước. Thang Lâm xuống xe, Tống Dịch và những người khác tiếp tục lên đường. Đến trang viên rượu, Thang Lâm nếm thử một ít rượu, phát hiện hương vị quả thật không tầm thường. Tuy nhiên, loại cô muốn lại là hàng không bán.

“Cô Thang, thành thật xin lỗi.” Nhân viên nói với Thang Lâm.

Không mua được loại rượu ưng ý, Thang Lâm rất tiếc nuối, nhưng lại không muốn rời đi ngay, vì vậy cô bèn đi dạo loanh quanh trong trang viên rượu. Dù sao Tống Dịch và những người khác sau khi đến tổng lãnh sự quán sẽ quay lại theo đường cũ, cô cũng phải đợi họ quay lại để cùng nhau đi xe về.

*

Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Lilan. Tống Dịch, Chu Thần Vận và Chiêm Mai ba người đang gặp lãnh sự, vị lãnh sự mang họ Tề.

“Chào mừng, chào mừng.” Lãnh sự Tề nói với ba người. Nói xong còn đặc biệt nói với Chiêm Mai: “Đã nhiều năm không gặp rồi.”

Trước đây Chiêm Mai và lãnh sự Tề từng công tác ở cùng một nơi ở nước ngoài.

Chiêm Mai cười nói: “Vâng.”

Sau một hồi hỏi han, lãnh sự Tề dẫn bọn họ vào văn phòng ngồi.

“Mấy ngày trước tôi có gặp ngài đại sứ nước Gameli, chủ đề trao đổi cũng là về việc nhập khẩu thịt lợn.” Lãnh sự Tề cười nói.

Chủ đề này bắt đầu từ chuyện dịch virus lợn ở Gameli, chủ yếu vẫn là trao đổi về một số việc liên quan đến nước D, bao gồm cả lĩnh vực công nghệ cao. Trước đó lãnh sự Tề có việc, đến ngày hôm nay Tống Dịch và Chu Thần Vận mới có cơ hội gặp mặt ông. Lãnh sự Tề nói, ông cho rằng kết quả như vậy là bình thường. Còn Chiêm Mai đến là vì trước đây cô từng có ba năm công tác ở nước ngoài cùng với ông.

Sau khi trò chuyện hơn hai tiếng, nhóm người Tống Dịch ra về.

Lúc sắp ra về, lãnh sự Tề tặng cho Tống Dịch, Chu Thần Vận và Chiêm Mai mỗi người một chai rượu vang đỏ Lilan.

“Đây là rượu vang đỏ ngon nhất tại Lilan, là hàng không bán của trang viên rượu JAXE.” Lãnh sự Tề nói.

Mọi người đều ngạc nhiên, vội vàng cảm ơn.

Từ tổng lãnh sự quán đi ra, ba người lên xe. Chu Thần Vận nói: “Thang Lâm ở trang viên rượu chắc là đợi lâu rồi.”

Tống Dịch gật đầu: “Sắp đến nơi rồi.” Nhớ tới việc Thang Lâm đ ến trang viên rượu JAXE là để mua rượu vang đỏ Lilan ngon nhất, anh không khỏi bật cười: “Không biết cô ấy có mua được rượu không, còn chúng ta thì lại vô tình được hưởng thành quả.”

Chu Thần Vận cười ha hả.

Xe chạy đến trang viên rượu JAXE. Tống Dịch nhìn qua cửa sổ xe thấy Thang Lâm đang đứng bên lề đường. Cô mặc một chiếc áo khoác màu vàng hoàng yến, thắt một chiếc dây lưng ngang eo, dáng vẻ thướt tha yêu kiều. Tuy nhiên, hai tay cô trống không. Thấy xe của họ, cô vội vàng vẫy tay.

Xe dừng lại trước mặt Thang Lâm. Thang Lâm kéo cửa xe bước lên.

“Rượu đã mua đâu?” Đợi Thang Lâm ngồi xuống, Tống Dịch hỏi.

“Tôi để ý đến loại hàng không bán. Mấy loại khác cũng không muốn mua.” Thang Lâm quay đầu lại nói.

“Ồ.” Khóe miệng Tống Dịch cong lên.

Thang Lâm nghi ngờ nhìn Tống Dịch, anh cười cái gì vậy.

Chu Thần Vận cũng cười: “Tiểu Thang, sớm biết thế đã bảo cô cùng chúng tôi đến tổng lãnh sự quán rồi. Lãnh sự Tề đã tặng mỗi người chúng tôi một chai rượu vang đỏ, hàng không bán của JAXE đấy.”

Thang Lâm trợn tròn mắt, kêu lên một tiếng “ôi chao”, rồi nói: “Hối hận quá đi!”

*

Vào ngày cuối cùng ở Lilan, các quý ông tập trung tại trường bắn. Thang Lâm còn phát hiện Lý Trình Vũ, người luôn có thành kiến với Tống Dịch, cũng đã khác trước. Xem ra, tiệc chiêu đãi đã làm thay đổi quan điểm của một số người.

Trường bắn của khách sạn rất rộng, có nhiều vị trí bắn. Năm người đàn ông đứng ở vị trí của mình, mỗi người cầm một khẩu súng. Bia bắn cách họ mười mét, mỗi lần bắn không phân trước sau, nhưng đều b ắn ra trong khoảng thời gian gần như nhau. Thang Lâm và Chiêm Mai thì đứng một bên xem. Theo tiếng “pằng pằng pằng” vang lên, kết quả của lượt bắn đầu tiên được đưa ra, mọi người lần lượt báo điểm số.

“8 điểm!”

“3 điểm!”

“7 điểm!”

“10 điểm!”

“7 điểm!”

Chu Hướng Dương bắn được 3 điểm, Tống Dịch thì được 10 điểm. Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch.

Lượt bắn tiếp theo, Chu Thần Vận được 9 điểm, Dương Khánh 7 điểm, Lý Trình Vũ và Chu Hướng Dương đều được 5 điểm, Tống Dịch 10 điểm.

“Giỏi đấy!” Chu Thần Vận đứng cạnh Tống Dịch quay đầu lại cười nói với Tống Dịch.

Thang Lâm nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, cũng cầm một khẩu súng lên. Bên cạnh Tống Dịch và Chu Hướng Dương đều có một vị trí, mà Thang Lâm lại gần Chu Hướng Dương, cô do dự một chút, rồi đi về phía vị trí bên cạnh Chu Hướng Dương.

“Thang Lâm cũng biết bắn súng sao?” Chu Hướng Dương ngạc nhiên hỏi.

Thang Lâm nói với Chu Hướng Dương: “Biết một chút thôi.”

Chu Hướng Dương cười: “Không sao, chỉ là giải trí thôi mà.”

Thang Lâm gật đầu, rồi quay đầu nhìn mục tiêu, giơ súng lên.

“Đừng nói, tư thế cầm súng rất chuẩn.” Dương Khánh đứng bên cạnh Chu Hướng Dương cười nói.

Trong lượt bắn tiếp theo, lại thêm mấy tiếng “pằng” nữa, sáu người lần lượt nổ súng. Chu Thần Vận được 8 điểm, Dương Khánh 9 điểm, Lý Trình Vũ 6 điểm và Chu Hướng Dương 5 điểm, còn Tống Dịch thì 10 điểm. Chỉ có Thang Lâm là không báo điểm số, mọi người đều nhìn vào bia bắn của Thang Lâm.

“10 điểm!” Chu Hướng Dương kinh ngạc thốt lên.

Thang Lâm mỉm cười, không kìm được mà nhìn về phía Tống Dịch. Tống Dịch cao to, tuy Thang Lâm và anh một người ở đầu này, một người ở đầu kia, nhưng Thang Lâm vẫn có thể nhìn thấy Tống Dịch. Tống Dịch đang nhìn về phía cô, cũng hơi ngạc nhiên, khóe môi cô càng cong lên cao hơn.

Không chỉ riêng Tống Dịch và Chu Hướng Dương ngạc nhiên, những người khác đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Chiêm Mai. Không ngờ Thang Lâm không chỉ biết bắn súng, mà còn bắn giỏi như vậy. Lúc nãy Thang Lâm nói “biết một chút”, cái này đâu phải là một chút chứ?

“Hướng Dương, điểm của cậu vẫn là thấp nhất!” Lý Trình Vũ cười ha hả.

Chu Hướng Dương lắc đầu thở dài: “Đối với tôi mà nói, bắn được vào bia đã là tốt rồi.”

Lại một lượt nữa bắt đầu, Dương Khánh được 7 điểm, Chu Hướng Dương và Lý Trình Vũ đều được 6 điểm, còn Chu Thần Vận, Tống Dịch và Thang Lâm mỗi người 10 điểm.

“Giỏi quá!” Chu Hướng Dương nhìn vào bia bắn phía trước mà thán phục. Anh ta khen ngợi Thang Lâm.

“Tuổi còn trẻ mà không thể coi thường được!” Chu Thần Vận nói.

Mọi người đều đang khen Thang Lâm, chỉ có Tống Dịch là không lên tiếng. Thang Lâm không tự chủ được mà nhìn về phía Tống Dịch, chỉ thấy khóe môi Tống Dịch đang nở một nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó Chiêm Mai thấy mọi người đều đang cao hứng, cô cũng muốn thử sức. Nhưng cô chưa từng bắn súng bao giờ, chỉ là học tại chỗ. Vị trí cô đứng vừa hay ở bên cạnh Tống Dịch. Tống Dịch thấy tư thế cầm súng của cô không đúng, bèn làm mẫu cho cô. Làm mẫu không được, Tống Dịch đành phải cầm tay chỉ dạy.

Thang Lâm nhìn cảnh tượng này mà nhíu mày. Cô bỗng nhiên cảm thấy mất hứng, không còn bắn được thành tích 10 điểm nữa, mà còn thường xuyên đội sổ, thậm chí có một phát còn bắn trượt bia. Mọi người lại vô cùng kinh ngạc, khác hẳn với biểu hiện kinh diễm ban đầu của Thang Lâm. Còn sau này Chiêm Mai lại học được cách bắn súng.

Mọi người bắn lượt cuối cùng, lần lượt đi trả súng. Thang Lâm đứng tại chỗ cúi đầu chăm chú lau súng. Tuy là súng thuê, nhưng cô rất quý trọng nó.

Tống Dịch đi đến bên cạnh Thang Lâm, dừng bước. “Bắn thử thêm một phát nữa không?” Anh nói.

Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch: “Tại sao?”

Tống Dịch nói: “Lúc đầu đều bắn được 10 điểm, càng về sau lại bắn càng tệ.”

“Thì sao?” Thang Lâm cụp mắt xuống, không để ý. Cô lại nhìn Tống Dịch, như cười như không nói: “Phó trưởng phòng Tống có gì chỉ giáo?”

Tống Dịch lại nói: “Nghiêm túc bắn thêm một phát.”

Thang Lâm lại cười nói: “Phó trưởng phòng Tống khi dạy người lại kiên nhẫn như vậy, tôi nghĩ, nếu Phó trưởng phòng Tống không ở Bộ Ngoại giao, thì rất thích hợp để đến trường làm giáo viên, có lẽ còn là một giáo viên rất hòa đồng nữa. Nói như vậy, Phó trưởng phòng Tống và cô Lưu kia quả là một cặp trời sinh.”

“Cô Lưu” mà Thang Lâm nói đến chính là cô giáo tiểu học Lưu San mà mẹ Tống Dịch đã giới thiệu cho anh.

Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm: “Ở đâu ra một tràng luận điệu sai trái như vậy?”

“Luận điệu sai trái? Sao lại là luận điệu sai trái được?” Thang Lâm nhìn chằm chằm vào mắt Tống Dịch.

Đôi mắt của Tống Dịch sâu thẳm như biển cả, đồng thời lại trở nên thần bí vì sự sâu không lường được của biển, Thang Lâm không khỏi ngẩn người.

“Bắn không?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm hoàn hồn, ánh mắt cô lóe lên, nói: “Không. Chẳng lẽ Phó trưởng phòng Tống thật sự muốn chỉ giáo?”

Thang Lâm cúi đầu, chuẩn bị nhét súng vào bao, miệng lại nói: “Chỉ bảo tôi như cách chỉ bảo người khác sao?”

Nói đến đây, động tác của cô bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Tống Dịch: “Tôi e là phó trưởng phòng Tống không có sự kiên nhẫn đó.”

Tống Dịch xoay người, đi đến phía sau Thang Lâm và nắm lấy tay cô, đồng thời rút khẩu súng trong tay cô ra, điều chỉnh lại phương hướng, để cô cầm cho chắc, còn cầm tay cô giơ súng lên.

Giọng nói của Tống Dịch vang lên trên đỉnh đầu: “Tôi mới nói có một câu, mà cô đã nói lại bao nhiêu câu rồi.”

Thang Lâm không kịp phòng bị, mà đây lại là tư thế ôm nửa người, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.

Chỉ là Tống Dịch ngay sau đó đã buông cô ra, nói: “Nhìn cho kỹ mục tiêu, phát cuối cùng.”

Thang Lâm nheo một mắt, ngắm bắn, bóp cò.

10 điểm!

“Xem ra mấy phát trước là vì không nghiêm túc.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm quay đầu nhìn Tống Dịch, đôi mắt sâu thẳm của anh ánh lên ý cười, tim cô vẫn còn đang đập nhanh. Cô quay đầu đi, cúi đầu thuần thục cất súng vào bao, không nói một lời, xoay người rời đi.

Cô đã bắt đầu học bắn súng từ khi nào nhỉ? Cô nhớ lại, là vào năm cô 19 tuổi, năm thứ hai sau khi nhận được chiếc vòng tay ngọc trai đen từ Tống Dịch. Lúc đó, tại đất nước mà Tống Dịch đang công tác, người dân được phép mang súng. Cô và Tống Dịch cũng không thể gặp mặt, một ngày nọ cô bỗng quyết định học bắn súng, sau đó đã kiên trì theo đuổi, kết quả là trình độ bắn súng của cô không hề tệ.

*

Máy bay đang bay hàng vạn dặm trên bầu trời, Thang Lâm nhìn những đám mây trắng bên ngoài mà ngẩn ngơ. Thời gian trôi qua thật nhanh, họ đã rời Lilan, đặt chân lên hành trình trở về nước. Tuy nhiên, lần này cô và Tống Dịch không ngồi cùng nhau, người ngồi bên cạnh cô là Chiêm Mai.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi