Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Thang Lâm nhìn ra ngoài những đám mây trắng mà ngẩn người. Trong đầu cô hiện lên tất cả những hình ảnh ở Lilan.
Cuối cùng, tâm trí dừng lại ở phát súng cuối cùng ở trường bắn.
Rất lâu sau cô mới hoàn hồn.
Thang Lâm trở về Cục Biên – Phiên dịch, Vưu Duyệt Thi và Châu Nam là người đầu tiên vỗ tay, Tô Thiệu Trạch cũng theo sau vỗ tay.
Hứa Kiều tháo tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn Thang Lâm.
“Nữ thần trở về rồi!” Chu Nam tán thưởng.
Vưu Duyệt Thi tặng một bó hoa lớn cho Thang Lâm.
Thang Lâm nhận hoa, nhìn mọi người một lượt, không kìm được cười: “Làm gì vậy?” Vậy mà còn tặng hoa!
Tô Thiệu Trạch tiếp lời: “Cô là người đầu tiên trong chúng ta đi làm phiên dịch đàm phán ngoại giao. Chào mừng cô đã trở về thành công mỹ mãn!”
Thang Lâm bừng tỉnh ngộ: “Cảm ơn nhé!”
“Tuy nhiên, lần đàm phán này không thành công.” Giọng của Hứa Kiều đột nhiên vang lên.
Thang Lâm quay đầu nhìn Hứa Kiều, nói: “Đúng vậy.”
Thang Lâm thẳng thắn thừa nhận, và không giải thích lý do.
Mà cô cứ trả lời như vậy, ngược lại khiến Hứa Kiều không tìm được lời để tiếp.
Vưu Duyệt Thi lúc này nói: “Thang Lâm là phiên dịch đàm phán ngoại giao, không phụ trách đàm phán.”
Châu Nam: “Đàm phán ngoại giao có thành công cũng có thất bại, mà lần này có nguyên nhân căn bản của nó.”
Tô Thiệu Trạch thì lại cười nói: “Thang Lâm, hoa này là ba người chúng tôi mua đấy.”
Ba người, chính là Vưu Duyệt Thi, Châu Nam và Tô Thiệu Trạch.
Trong số những người mới chỉ thiếu Hứa Kiều.
Thang Lâm không nhịn được cười: “Cảm ơn, lần đầu tiên nhận được hoa!”
“Bạn trai chưa từng tặng hoa sao?” Tô Thiệu Trạch buột miệng hỏi.
Thang Lâm mỉm cười: “Tôi chưa từng yêu ai.”
Tô Thiệu Trạch kinh ngạc. Anh đánh giá cao Thang Lâm, một cô gái xinh đẹp và ưu tú như Thang Lâm, làm sao có thể chưa từng yêu ai?
Anh thật sự không ngờ tới.
Trong Cục Biên – Phiên dịch còn có những người khác, và Chiêm Mai đang đứng sau lưng Thang Lâm. Tuy nhiên, Chiêm Mai không hề hứng thú với việc Thang Lâm có từng yêu ai hay không.
Cô từ phía sau Thang Lâm bước ra, đi đến vị trí của mình ngồi xuống.
Giang Hinh cười với Chiêm Mai: “Cuối cùng cũng trở về rồi.”
“Nghe nói Thang Lâm thể hiện tốt.” Giang Hinh hạ thấp giọng nói.
Chiêm Mai nhìn Giang Hinh, ánh mắt như muốn hỏi làm sao Giang Hinh biết.
Giang Hinh nói: “Nghe Vụ trưởng Phàn nói.” Nói xong, cô liền quay đầu nói với Thang Lâm: “Tôi nghe Vụ trưởng Phàn nói rồi, cô thể hiện tốt lắm.”
Thang Lâm nhìn Giang Hinh, đôi mắt cong lên: “Cảm ơn.”
Quả thật Thang Lâm cho rằng mình đã làm tốt vai trò phiên dịch trong chuyến đi Lilan, ngoài thời gian đàm phán ngắn ngủi, cả buổi chiêu đãi cô đều luôn ở bên cạnh Tống Dịch phiên dịch. Tuy nhiên, cô mới trở về, Vụ Trưởng Phàn đã nói vậy sao? Chẳng lẽ là Tống Dịch đã khen cô trước mặt Vụ trưởng Phàn?
Nhưng Thang Lâm nghĩ lại, đây không giống tác phong của Tống Dịch.
Thang Lâm ngồi xuống vị trí của mình, tiếp tục tập trung vào công việc.
Tống Nghị trở về Bộ Ngoại giao và đích thân báo cáo công tác tại Lilan.
Thời gian riêng tư, Đỗ Nam Phong trêu chọc Tống Dịch: “Không ngờ cũng có chuyện cậu không đàm phán được.”
Tống Dịch nói: “Đương nhiên là có rồi. Tôi đâu phải là người toàn năng.”
Sau khi trêu chọc, Đỗ Nam Phong lại nghiêm túc nói: “Nước D này đúng là giả tạo. Nhưng mặt khác, không dễ để đạt được đột phá trong hợp tác ở các lĩnh vực công nghệ cao, đặc biệt là trong các lĩnh vực cốt lõi. Cho đến nay, chưa có hai quốc gia nào hợp tác một cách chân thành hoặc nhất quán.”
Tống Dịch: “Ừ.”
“Một khởi đầu tồi tệ, cuối tuần đi hát karaoke không?” Đỗ Nam Phong cười đề nghị.
Tống Dịch buồn cười: “Lý do cậu muốn đi hát karaoke thật là kỳ lạ.”
Đương nhiên, cuối cùng Tống Dịch đã không đi hát karaoke với Đỗ Nam Phong, vì cả hai đều có việc phải làm.
*
Sau khi trở về Trung Quốc, Thang Lâm ngay lập tức làm phiên dịch cho một cuộc họp báo. Vào thời điểm đó, Vưu Duyệt Thi, Chau Nam, Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều cũng đang bận rộn với các loại phiên dịch. Mọi người gặp nhau trong vội vã, vội vàng chào hỏi một tiếng hoặc gật đầu ra hiệu, rồi lại vội vàng rời đi.
Sau một đêm làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng Thang Lâm cũng được chào đón ngày nghỉ cuối tuần. Cô gần như dành cả ngày chỉ để ngủ. Ngay cả khi đã tỉnh dậy, cô vẫn nằm trên giường và không muốn di chuyển. Cô đã không ăn gì cả ngày và bụng thì đang cồn cào vì đói. Đúng lúc này, Vưu Duyệt Thi gọi điện thoại rủ cô đi ăn lẩu.
Thời tiết lạnh nên ăn lẩu là một ý tưởng tuyệt vời. Thang Lâm thức dậy, rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi ra ngoài.
Khi cô đến quán lẩu đã hẹn với Vưu Duyệt Thi, trong nồi có một vài món ăn đã chín.
“Tớ đoán cậu chỉ lo ngủ nên không có thời gian ăn cơm, bây giờ có thể động đũa rồi.” Thang Lâm vừa ngồi xuống đối diện, Vưu Duyệt Thi đã cười nói.
Thang Lâm nhướng mày, vừa cầm đũa lên vừa nói: “Người hiểu tớ nhất, chính là Thi.” Vừa nói cô vừa dùng đũa gắp một chiếc chân gà, chấm vào bát dầu trước mặt rồi đưa vào miệng.
Vưu Duyệt Thi cười liếc Thang Lâm một cái: “Thơ? Lại còn vẽ nữa!”
“Ngon quá!” Thang Lâm ăn một miếng rồi khen ngợi.
Vưu Duyệt Thi cầm bình đồ uống bên cạnh lên, rót cho Thang Lâm và chính mình, mỗi người một cốc rồi cũng cầm đũa lên.
Những món ăn mà Vưu Duyệt Thi gọi đều là những món cô và Thang Lâm thích. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
“Tớ gặp lại người yêu cũ rồi.” Vưu Duyệt Thi nói.
“Lúc nào thế?” Thang Lâm hỏi.
Vưu Duyệt Thi nói: “Hôm qua trên đường đi đến địa điểm tổ chức họp báo, tớ đã gặp anh ta. Xe của bọn tớ tình cờ đi ngang qua tòa án, thì thấy anh ta cầm theo một chiếc cặp đi ra.”
Thang Lâm nhớ rằng bạn trai cũ của Vưu Duyệt Thi là Phạm Gia Lương, học ngành Luật Quốc tế, thành tích học tập rất tốt, hơn bọn họ một tuổi. Nghĩ lại thì, đáng lẽ anh ấy phải là luật sư rồi.
“Sau đó thì sao?” Thang Lâm lại hỏi.
Vưu Duyệt Thi nói: “Không có sau đó. Tớ ngồi trên xe còn anh ấy thi đi ra từ tòa án, bóng dáng chỉ thoáng qua. À đúng rồi, nhìn anh ta mặc bộ đồ luật sư trông cũng ra gì phết.”
Phạm Gia Lương quả nhiên đã là luật sư rồi. Thang Lâm: “Vậy là ra tòa rồi. Xem ra Phạm Gia Lương mặc áo luật sư trông rất ngầu nhỉ?”
Vưu Duyệt Thi: “Trông cũng ra gì và này nọ.”
Thang Lâm phì cười. “Không đến mức đấy chứ? Thế tối qua cậu có mất ngủ không?”
Vưu Duyệt Thi: “Chỉ là mơ thấy thôi mà.”
“Tớ thấy là cậu vẫn còn tình cảm với anh ta.” Thang Lâm đưa ra phán đoán.
Vưu Nguyệt Thi: “Không phải. Bọn tớ chia tay ngay sau khi tốt nghiệp, làm sao tớ còn có thể có tình cảm với anh ấy được? Với cả đó chỉ là một giấc mơ. Cho dù ban ngày tớ nhìn thấy một con mèo hay một con chó, thì ban đêm tớ cũng có thể mơ thấy nó.”
Thang Lâm nhìn kỹ Vưu Duyệt Thi một cái, cười nói: “Duyệt Thi, ánh mắt của cậu nói với tớ rằng cậu đang nói dối.”
Vưu Duyệt Thi một mực phủ nhận.
Thang Lâm nhớ rằng Vưu Duyệt Thi và Phạm Gia Lương có quan hệ rất tốt, mỗi khi có thời gian, bọn họ đều ở bên nhau. Nhưng họ đã chia tay khi Phạm Gia Lương tốt nghiệp. Tuy nhiên, tình trạng chia tay ngay sau khi tốt nghiệp là rất phổ biến ở các trường đại học. Thang Lâm đã thấy và nghe nhiều đến mức không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa. Bây giờ nghe Vưu Duyệt Thi nói như vậy, cô không biết có đúng không nữa.
Sau đó, Vưu Duyệt Thi liền chuyển chủ đề, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.
Khi ăn xong nồi lẩu nóng hổi thì đã khá khuya. Hai người đi dạo quanh phố một lúc rồi mới về nhà.
Nhưng đêm đó Thang Lâm lại mơ thấy Tống Dịch. Cô mơ thấy mình và Tống Dịch cùng nhau nếm rượu trong một bữa tiệc do nước D tổ chức, Tống Dịch ôm cô vào lòng, vừa nắm tay vừa bắn. Thang Lâm tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tim đập thình thịch. Đã nhiều năm rồi cô chưa từng mơ tới việc được gần gũi với Tống Dịch như vậy. Tất cả là vì lần đó, cái cách Tống Dịch ôm lấy cô và để cô bắn phát súng cuối cùng vào bia bắn tại Lilan, đó là lý do tại sao cô lại mơ thấy giấc mơ như vậy. Cô hối hận đến nỗi tim mình đập nhanh hơn, bởi vì cô biết hành động của anh không còn ý nghĩa nào khác, giống như anh từng bước chỉ dạy Chiêm Mai bắn súng vậy.
Thang Lâm hít sâu một hơi, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
*
Sau khi Tống Dịch và Đỗ Nam Phong làm xong việc, hai người cùng nhau đi ăn cơm.
Đỗ Nam Phong đột nhiên nói: “Biết gì không, cái cô Thang Lâm ở Phòng biên dịch kia lại chưa từng yêu ai cả.”
Động tác nhai của Tống Dịch chậm lại. Anh nhướng mắt lên, nhìn Đỗ Nam Phong.
“Chính là cái người được gọi là Tiểu Chiêm Mai đó.” Đỗ Nam Phong cho rằng Tống Dịch không biết, hoặc không nhớ ra, nên đã nhắc nhở.
Tống Dịch thản nhiên nói: “Cô ấy đi cùng tôi trong chuyến đi đến Lilan vừa qua.”
Đỗ Nam Phong nhớ ra, vội vàng cười nói: “Đúng, chính là cô ấy. Không ngờ cô ấy lại chưa từng có bạn trai.”
“Sao vậy?” Vẻ mặt của Tống Dịch không có gì thay đổi.
Đỗ Nam Phong nói: “Tôi rất ngạc nhiên, dù sao cô ấy cũng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa ưu tú.”
Đỗ Nam Phong lại nói: “Trước kia, tôi có được danh sách nhân viên mới khi họ mới vào Phòng biên dịch, chỉ tiếc là bận quá và không có thời gian liên lạc. Tôi nghĩ đã đến lúc phải dành thời gian.”
Tống Dịch không khỏi nhướng mắt nhìn Đỗ Nam Phong.
“Có gợi ý gì hay không?” Đỗ Nam Phong cười hì hì hỏi.
Tống Dịch: “Không có.”
Đỗ Nam Phong gắp một miếng cơm lớn rồi nhanh chóng nuốt xuống, nói: “Thôi, hỏi cậu cũng như không. Tôi phải hỏi được số điện thoại của cô ấy trước đã.”
Tống Dịch chậm rãi gắp một gắp rau đưa vào miệng, nghĩ xem có nên nói cho Đỗ Nam Phong số điện thoại của Thang Lâm hay không.
“Cậu nghiêm túc à?” Tống Dịch hỏi.
Đỗ Nam Phong nói: “Người con gái đoan trang, quân tử ắt theo đuổi.”
Tống Dịch: “Tôi không cho rằng cậu là quân tử.”
Đỗ Nam Phong: “Tôi không chấp nhặt với cậu.”
Tống Dịch đọc một chuỗi số.
Đỗ Nam Phong: “Hả?”
“Số điện thoại của Thang Lâm, nhưng tôi sẽ không nói lần thứ hai.” Tống Dịch nói.
Đỗ Nam Phong nhắm mắt lại một cái, vội vàng nhớ lại mười một chữ số mà Tống Dịch vừa mới đọc. Cuối cùng, anh ta đã đọc lại đúng mười một chữ số đó không sai một số nào.
Tống Dịch bổ sung: “Cô ấy nói với tôi đây là số điện thoại công việc của cô ấy.”
“Hiểu rồi,” Đỗ Nam Phong cười, vì anh ta cũng có số điện thoại công việc riêng, “Còn số cá nhân thì sao?”
Trước đó, Tống Dịch không ngờ rằng chủ đề trò chuyện giữa anh và Đỗ Nam Phong lại là Thang Lâm, mà Đỗ Nam Phong lại có vẻ như đang muốn theo đuổi cô. Tuy nhiên, trong những năm qua, Thang Lâm quả thực chưa từng yêu ai ư?
Hình ảnh cô gái năm xưa đã tỏ tình và nói thích anh bỗng nhiên vụt hiện lên trong đầu anh.
*
Thang Lâm vừa kết thúc một ca phiên dịch, thì điện thoại di động nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Nội dung tin nhắn tự xưng là Đỗ Nam Phong của Vụ Quan hệ Quốc tế. Trước đây trong buổi họp thông báo về hoạt động của đại sứ quán do Tống Dịch chủ trì, cô đã từng gặp Đỗ Nam Phong, nên liền nhớ ra anh ta. Cô lịch sự trả lời “Xin chào”.
Tin nhắn thứ hai của Đỗ Nam Phong lại là: “Xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay bây giờ, khi nào rảnh sẽ nói chuyện sau.”
Thang Lâm không tự chủ được mà bật cười thành tiếng, Đỗ Nam Phong đột nhiên gửi tin nhắn cho cô rồi lại có nhiệm vụ, như thể anh ta chỉ cố tình thông báo cho cô chuyện này vậy. Thang Lâm cảm thấy anh chàng tên Đỗ Nam Phong này khá thú vị.
Tuy nhiên, cô không trả lời lại anh ta nữa.
*
Phòng biên dịch ngoại giao của nước E đã đến Trung Quốc để giao lưu với Phòng biên dịch. Vụ trưởng Phàn bảo Chiêm Mai và Thang Lâm đi cùng ông.
Vưu Duyệt Thi và những người khác ngưỡng mộ không thôi, đặc biệt là Hứa Kiều. Hứa Kiều cảm thấy rõ ràng mình và Thang Lâm không khác nhau mấy, nhưng mỗi khi có dịp quan trọng đều là Thang Lâm đi, chứ không phải cô, kể cả việc đi Lilan của nước D.
Châu Nam thì nói Thang Lâm đi mới hợp lý, Tô Thiệu Trạch tuy ngưỡng mộ, nhưng không có ý kiến gì.
Chiêm Mai có chút ngạc nhiên vì Vụ trưởng Phàn lại gọi cả Thang Lâm đi. Theo thường lệ trước đây, Vụ trưởng Phàn đều gọi những phiên dịch viên kỳ cựu trong Phòng biên dịch đi cùng.
Thang Lâm dù lợi hại đến đâu, thì thâm niên trong Phòng biên dịch vẫn còn rất ít, Vụ trưởng Phàn cũng không đến mức coi trọng cô như vậy.
Mà Thang Lâm đúng hẹn đi cùng Vụ trưởng Phàn và Chiêm Mai để giao lưu với các nhân viên Phòng phiên dịch ngoại giao của nước E.
Cuộc giao lưu giữa hai bên diễn ra rất suông sẻ, hơn hai tiếng sau, cuộc giao lưu kết thúc thành công mỹ mãn. Thang Lâm nhận được lời khen ngợi của Vụ trưởng Phàn.
Nhưng trình độ phiên dịch chuyên môn của Hứa Kiều cũng rất cao. Sau đó, cô cũng bắt đầu làm phiên dịch trong nhiều sự kiện quan trọng, và nhận được lời khen ngợi từ trưởng phòng Thẩm.
Sau này, cả Hứa Kiều và Thang Lâm đều từng làm phiên dịch cabin cùng với Chiêm Mai.
*
Thời tiết ngày càng lạnh, liên tiếp có mấy trận tuyết rơi, trên đường có thể thấy người đang quét tuyết ở khắp mọi nơi.
Gió lạnh rít gào thổi thẳng vào mặt, Thang Lâm kéo chiếc khăn quàng cổ trên cổ, che cả miệng và mũi lại.
Từ Bộ Ngoại giao trở về nhà, Thang Lâm nhận được điện thoại của mẹ Tống Dịch. Điều này khiến Thang Lâm vô cùng ngạc nhiên.
“Bác gái, có chuyện gì không ạ?” Thang Lâm hỏi.
Mẹ Tống sau khi hỏi thăm Thang Lâm vài câu mới nói vào chuyện chính: “Thang Lâm, dì có một chuyện muốn nhờ con giúp.”
Vừa vào nhà đã cảm thấy ấm áp. Thang Lâm vừa cởi áo vừa hỏi: “Chuyện gì vậy ạ? Dì cứ nói đi ạ.”
“Con hãy khuyên Tống Dịch giúp dì, bảo nó cố gắng dành thêm chút thời gian cho Lưu San, chính là cô giáo tiểu học mà dì đã giới thiệu cho nó lúc trước ấy.” Mẹ Tống nói.
Thang Lâm ngẩn người, vậy mà mẹ Tống lại nhờ cô chuyện này.
Cô lập tức nhíu mày: “Bác gái, sao lại muốn con khuyên Tống Dịch ạ?”
Mẹ Tống nói: “Bởi vì hai đứa từ nhỏ đã rất thân thiết, cũng coi như là cùng nhau lớn lên, bây giờ hai đứa lại cùng làm việc ở Bộ Ngoại giao, thời gian con gặp nó còn nhiều hơn thời gian dì gặp nó.”
Thang Lâm đứng giữa phòng khách, nói: “Bác gái à, con và Tống Dịch cũng không gặp nhau nhiều. Tính đến hôm nay là gần một tháng con chưa gặp anh ấy rồi.”
“Tóm lại, con hãy cố gắng thuyết phục thằng bé ngay khi gặp nó.” Mẹ Tống khăng khăng nói.
Thang Lâm nhất thời không đáp lời. Mẹ Tống ở đầu dây bên kia gọi cô: “Thang Lâm?”
Thang Lâm lúc này mới lên tiếng: “Bác gái, có lẽ dì sẽ thất vọng, nhưng con không thuyết phục đuợc anh ấy đâu.”
Mẹ Tống kiên trì muốn cô thử, Thang Lâm cảm thấy thật buồn cười, tìm lý do từ chối. Khuyên nhủ Tống Dịch dành thời gian cho người phụ nữ khác? Cô không rảnh đến thế. Mà sau khi nghe xong cuộc điện thoại này, Thang Lâm cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Nhưng trên thực tế, trong khoảng thời gian này, cô và Tống Dịch đúng là không gặp nhau thường xuyên. Sau đó, cho đến tận mùa hè năm sau, cô vẫn chưa gặp lại Tống Nghi. Nhưng Thang Lâm vẫn biết được Tống Dịch đang bận chuyện gì từ Tô Thiệu Trạch.
“Hiện tại đàn anh đang ở Junkers.” Tô Thiệu Trạch nói với Thang Lâm, “Hôm qua tôi gặp đàn anh trên đường ra sân bay. Đàn anh nói với tôi là anh ấy đi Junkers.”
Thang Lâm đã đoán được Tống Dịch ở nước ngoài rồi và cô biết công việc của Bộ phận Quan hệ Quốc tế luôn bận rộn, nên cô chỉ “ồ” một tiếng.
Tô Thiệu Trạch lại nói: “Anh ấy nói sẽ ở đó khoảng ba ngày, rất nhanh sẽ về nước.”
Thang Lâm hờ hững mà “ồ” một tiếng, nhưng lại đang âm thầm tính toán ngày anh về nước.
Nhưng đến ngày Tống Dịch phải trở về, thì Thang Lâm lại không nghe được tin tức gì, cô hơi thất vọng, tự hỏi tại sao Tống Dịch vẫn chưa về nước. Tuy nhiên, không có tin tức nào về Junkers vì đất nước này quá nhỏ và ít giao lưu với các quốc gia khác, nên có vẻ như không có tin tức nào đáng để đưa tin. Hơn nữa, Trung Quốc không có đại sứ quán ở Junkers mà chỉ có lãnh sự quán.
Nhưng rất nhanh Thang Lâm biết được một tin tức: Ở Junkers đột nhiên xảy ra nhiều cuộc bạo loạn. Còn Tống Dịch thì đang ở trong tổng lãnh sự quán tại Junkers.