EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún


Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Junkers đã ban hành cảnh báo du lịch, kêu gọi công dân Trung Quốc không đến Junkers trong tương lai gần. Một số phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về cuộc bạo loạn ở Junkers, nhưng các bản tin đều rất ngắn, chỉ là một dòng chữ nhỏ. Thang Lâm đã truy cập trang web chính thức của Tổng lãnh sự quán Trung Quốc tại Junkers nhưng không thu được thêm thông tin hữu ích nào ngoại trừ cảnh báo du lịch. Thang Lâm nhíu mày, Junkers rất ít tiếp xúc với các quốc gia khác, các quốc gia khác cũng không mấy để ý đến.

Thang Lâm cầm điện thoại di động trên bàn, tìm số của Tống Dịch rồi bấm gọi. Tiếng nhạc hòa âm vang lên từ điện thoại. Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến cửa sổ và quay lưng lại với mọi người. Tiếng chuông vẫn tiếp tục, trái tim Thang Lâm cũng theo đó mà đập mạnh, nhưng không có ai trả lời. Cuối cùng, tiếng chuông tự động dừng lại, điện thoại cũng tự động cúp máy. Đường Lâm nhíu mày. Cô gọi lại lần nữa nhưng vẫn không có ai trả lời.

Cuối cùng cô đành gửi một tin nhắn: Tình hình bên anh thế nào rồi?

Sau khi tin nhắn được gửi đi thì không có hồi âm. Thang Lâm đột nhiên nhớ đến Đỗ Nam Phong cũng ở bộ phận Quốc tế 1, thế là cô gọi điện cho anh ta. Kết quả là Đỗ Nam Phong cũng không bắt máy.

“Sao vậy, Thang Lâm?” Vưu Duyệt Thi dịch xong một văn bản, thấy Thang Lâm đang đứng bên cửa sổ, bèn đi đến hỏi.

Thang Lâm không trả lời, cô quay người chạy ra khỏi văn phòng. Vưu Duyệt Thi nghi ngờ nhìn bóng lưng Thang Lâm. Bóng lưng Thang Lâm nhanh chóng biến mất ở cửa. Cô đã đi đến văn phòng của Vụ trưởng Phàn. Ông nắm giữ nhiều thông tin hơn và cô muốn đi hỏi Vụ trưởng Phàn xem ông có biết thêm thông tin gì về vụ bạo loạn ở Junkers không.

Sau khi nghe câu hỏi của Thang Lâm, Vụ trưởng Phàn nói: “Bây giờ ở đó rất hỗn loạn, cướp bóc và đập phá. Các nhà máy của một số quốc gia đã bị ảnh hưởng. Junkers là một quốc gia nhỏ, ít tiếp xúc với các quốc gia khác. Các nhà máy ở đó cũng nhỏ, vì vậy họ không thể chịu được cảnh cướp bóc và đập phá. Nhưng không ai chú ý đến họ.”

Thang Lâm hỏi: “Chúng ta cũng có nhà máy ở đó ạ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Vụ trưởng Phàn gật đầu: “Có thì có, nhưng rất ít. Hiện tại vẫn chưa biết tình hình cụ thể.”

Thang Lâm vội hỏi: “Sẽ không ảnh hưởng đến lãnh sự quán của chúng ta chứ ạ?” Đây là vấn đề cô quan tâm nhất lúc này.

Vụ trưởng Phàn suy nghĩ một lát rồi nói: “Không hẳn là vậy, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn được.”

Vậy có nghĩa là mọi chuyện đều có khả năng xảy ra. Bạo loạn thì không có mắt. Mà Thang Lâm lại không thể liên lạc được với Tống Dịch.

“Vụ trưởng Phàn, vậy chúng ta, hay nói đúng hơn là tổng lãnh sự quán nước ta tại Junkers sẽ có hành động gì sao ạ?” Thang Lâm lại hỏi.

Vụ trưởng Phàn nói: “Chuyện này cứ để tổng lãnh sự quán bên đó trực tiếp xử lý. Hiện tại vẫn chưa có nhiều thông tin truyền về.”

Không có thêm nhiều thông tin, tất cả đều phải trông chờ vào tổng lãnh sự quán tại Junkers, nhưng có một điều chắc chắn là hiện tại Junkers rất loạn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện đập phá cướp bóc. Thang Lâm trở về văn phòng của Phòng biên dịch, trong lòng đầy lo lắng.

*

Junkers, tổng lãnh sự quán Trung Quốc. Tống Dịch và Đỗ Nam Phong đều ở đó, hai người đang cùng lãnh sự Trương và một tùy viên thảo luận về vụ bạo loạn ở Junkers.

“Không có nhiều người Trung Quốc ở quốc gia Junkers. Hiện tại, có 84 khách du lịch và 101 công nhân ở ở đây. Chúng tôi đã gửi tin nhắn cảnh báo tới 84 khách du lịch này. Ngoài ra, 101 công nhân này đều làm việc tại một nhà máy giày của Trung Quốc. Chúng tôi đã gọi điện và khuyên chủ nhà máy giày nên thực hiện các biện pháp phòng ngừa và thậm chí tạm thời đình chỉ công việc. Chủ nhà máy giày đã chấp nhận lời khuyên của chúng tôi và sẽ đình chỉ công việc vào hôm nay”, Lãnh sự Trương cho hay.

Tống Dịch gật đầu: “Số người không nhiều. Tuy nhiên, vẫn phải bảo đảm an toàn cho mỗi công dân. Tôi đề nghị lập tức thuê một số xe buýt lớn hoặc trực thăng, để phòng trường hợp sự việc mở rộng, cần phải di dời người.”

Tống Dịch và những người khác lại bàn bạc một hồi, một nhân viên vội vã đi vào. “Thưa lãnh sự Trương, Phó trưởng phòng Tống, khu vực xung quanh nhà máy sản xuất giày khoảng một cây số đang bị đập phá. Tuy nhiên, tạm thời chưa ảnh hưởng đến nhà máy. Ngoài ra, có khách du lịch gọi điện thoại đến nói rằng có người đang đập phá tại Bảo tàng Quốc gia Junkers, họ bị mắc kẹt trong bảo tàng.”

Lãnh sự Trương lập tức gọi điện thoại liên hệ với Bộ Ngoại giao của Junkers, nhờ cảnh sát nước họ hỗ trợ để du khách Trung Quốc bị mắc kẹt tại Bảo tàng Quốc gia Junkers rời đi.

Sau khi lãnh sự Trương gọi điện thoại xong, Tống Dịch nói: “Xem ra, việc di dời người phải càng sớm càng tốt.”

Đầu óc lãnh sự Trương quay nhanh như chong chóng.

Tống Dịch lại nói: “Một mặt thông báo cho công dân Trung Quốc muốn về nước tập trung tại địa điểm chỉ định, những người có thể tự đến thì cố gắng tự đến, những người không thể đến được thì chúng ta nghĩ cách đón, sau đó đưa mọi người đến sân bay; một mặt phải liên hệ với các hãng hàng không để điều phối chuyến bay.”

Sau đó, lãnh sự Trương và Tống Dịch chỉ huy mọi người chia nhau hành động.

Junkers là một quốc gia nhỏ, tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở đây cũng nhỏ, số lượng nhân viên trong lãnh sự quán cũng ít, vì vậy rất nhiều việc Tống Dịch, Đỗ Nam Phong và lãnh sự Trương phải tự mình làm.

Những việc cần phải phối hợp với các bộ phận của Junkers cũng do Tống Dịch và lãnh sự Trương trực tiếp phối hợp.

“Xe buýt lớn và trực thăng ở đây rất ít.” Lãnh sự Trương vừa suy nghĩ vừa nói.

“Đúng là thấy ít, đa phần là xe ba bánh và xe máy, cũng có một ít xe buýt nhỏ.” Đỗ Nam Phong tiếp lời.

Lãnh sự Trương lập tức nói: “Tuy ít, nhưng vẫn cố gắng tìm cách.” Nói rồi, lãnh sự Trương quay đầu nhìn tùy viên Vương.

Tùy viên Vương nói: “Tôi lập tức đi làm ngay.” Nói xong liền ra khỏi văn phòng.

Hai mươi phút sau, tùy viên Vương đến báo: “Đã thuê được sáu chiếc xe buýt lớn.”

Tống Dịch và lãnh sự Trương nhìn nhau.

Lãnh sự Trương nói: “Tốt!”

Hai mươi lăm phút sau, một nhân viên trong lãnh sự quán đến báo: “Tất cả du khách bị mắc kẹt tại Bảo tàng Quốc gia Junkers đã được giải cứu an toàn.”

Đồng thời, một nhân viên khác báo cáo: “Tổng cộng có 180 công dân Trung Quốc muốn về nước ngay lập tức, trong đó 171 người có thể tự đến điểm tập trung.”

“Lập tức đi đón những người không thể tự đến được.” Lãnh sự Trương nói.

Sau đó ông nói với Tống Dịch: “Chỉ còn thiếu máy bay thôi.”

Lúc này, Đỗ Nam Phong đặt điện thoại xuống, cười nói: “Đã điều phối được chuyến bay rồi.”

Lãnh sự Trương và Tống Dịch nhìn nhau. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lãnh sự Trương ra lệnh: “Bây giờ tất cả các xe xuất phát, đưa mọi người đến sân bay.”

Trung Quốc, Cục Biên Phiên dịch.

Đã đến giờ tan làm, nhưng Thang Lâm vẫn chưa nhận được tin nhắn của Tống Dịch, cô lại đến chỗ Vụ trưởng Phàn hỏi xem có tin tức mới nhất gì về Junkers không.

Vụ trưởng Phàn nói: “Tình hình đập phá cướp bóc bạo loạn ở Junkers ngày càng nghiêm trọng. Tuy nhiên, hiện tại, công dân Trung Quốc đều an toàn. Bây giờ lãnh sự Trương và phó trưởng phòng Tống đang chỉ huy các công dân Trung Quốc muốn về nước lên xe buýt lớn để đến sân bay.”

Hàng lông mày của Thang Lâm từ nhíu chặt đến giãn ra: “Tốt quá rồi!” Nhưng lại không biết liệu Tống Dịch có cùng trở về không.

Cô liền hỏi tiếp: “Vậy Phó trưởng phòng Tống có phải sẽ về không ạ?”

Vụ trưởng Phàn biết lai lịch của Thang Lâm, nhưng không biết lai lịch của Tống Dịch, nghe Thang Lâm hỏi vậy, ông chỉ cho rằng vì Thang Lâm đã từng đi Lilan cùng Tống Dịch, nên mới quan tâm như vậy vì quen biết. Tuy nhiên, thực ra ông không quan t@m đến lý do là gì.

Ông nói: “Cái này thì không rõ.”

Thang Lâm quan tâm nhất là khi nào Tống Dịch sẽ về. Nghe Vụ trưởng Phàn nói vậy, trái tim vừa được thả lỏng của cô lại một lần nữa treo lên.

Cô lại hỏi Vụ trưởng Phàn có phải sắp tan làm rồi không.

Thang Lâm bèn nói: “Tôi cũng phải tăng ca một lát. Thu thập lại từ vựng của tháng này.” Cô muốn ở lại, hoặc là có thể biết thêm tin tức từ Vụ trưởng Phàn.

Nước Junkers.

Tùy viên Vương báo cáo rằng các công dân Trung Quốc ở Junkers đã tập hợp xong, mấy chiếc xe buýt lớn đang đi đến sân bay, xe vừa rời đi đã nghe thấy một tiếng nổ lớn, bọn côn đồ bắt đầu đập phá cướp bóc đốt phá ở khu vực đó.

Xe chở người Trung Quốc đi trước một bước, Tống Dịch, Đỗ Nam Phong và lãnh sự Trương thở phào nhẹ nhõm.

“Phó trưởng phòng Tống, các anh cũng có thể về nước rồi.” Lãnh sự Trương nhìn Tống Dịch nói.

Vì bạo loạn mà Tống Dịch và Đỗ Nam Phong đã phải ở lại đây thêm một ngày.

Tống Dịch và Đỗ Nam Phong gật đầu.

Điện thoại trên bàn làm việc reo lên.

Lãnh sự Trương nhanh chóng bắt máy, sau đó sắc mặt thay đổi.

Tống Dịch và Đỗ Nam Phong nhìn nhau, không biết lại có chuyện gì xảy ra.

“Sao vậy?” Đợi lãnh sự Trương cúp điện thoại, Tống Dịch lập tức hỏi.

Lãnh sự Trương nhíu chặt mày: “Bọn bạo loạn đang gây rối ở sân bay, sân bay tạm thời đóng cửa.”

“Sân bay đóng cửa, 180 người này không đi được rồi.” Đỗ Nam Phong nhíu mày.

Tùy viên Vương nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tống Dịch nhìn về phía Đỗ Nam Phong, hỏi: “Có tàu buôn nào của nước ta đi qua eo biển DCS không?”

Đỗ Nam Phong nghĩ một lát rồi gật đầu: “Có.” Đỗ Nam Phong lập tức hiểu ra ý của Tống Dịch, anh lại nói: “Tuy nhiên, tàu Junkers cách eo biển DCS hơn 30 hải lý, tàu buôn không đi qua tàu Junkers và không rõ liệu tàu buôn có thể chở khách hay không.”

Tống Dịch nói: “Chúng ta có tàu buôn có thể chở đồng thời 2000 tấn hàng hóa và khoảng 900 hành khách.”

“Không đi qua Junkers.” Đỗ Nam Phong lại nói.

Tống Dịch nói: “Tôi sẽ điều phối.”

Nói xong Tống Dịch bắt đầu gọi điện thoại.

Lãnh sự Trương lập tức bảo tùy viên Vương thông báo cho các tài xế xe buýt lớn không đến sân bay nữa, mà chờ chỉ thị tiếp theo.

Còn trước tiên Tống Dịch đề nghị chính phủ Junkers cho tàu buôn Trung Quốc cập cảng, sau đó gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, cuối cùng cũng liên lạc được với một tàu buôn đang neo đậu gần eo biển dcs có thể chở người và đồng ý tạm thời cập cảng Junkers.

Xe chở 180 công dân Trung Quốc quay đầu, đi về phía bến cảng.

Mọi người đợi ở bến cảng hơn hai tiếng, rồi lên tàu buôn về nước.

Thang Lâm cũng đợi ở Cục Biên – Phiên dịch hơn hai tiếng, từ chỗ trưởng phòng Phàn biết được tin 180 công dân đó đã chuyển từ đi máy bay sang đi tàu.

“Đã lên tàu an toàn rời đi rồi, thật đáng mừng.” Thang Lâm cười nói.

Tiếp theo, cô lại hỏi: “Vậy Phó trưởng phòng Tống và những người khác thì sao ạ?”

Vụ trưởng Phàn không có thêm thông tin, ông ấy sắp tan làm rồi, Thang Lâm đành phải mang nỗi lo lắng về nhà. Trên tivi đưa tin về việc bạo loạn ở Junkers ngày càng nghiêm trọng, nhưng tin tức ngắn gọn, những cảnh hỗn loạn chỉ thoáng qua. Tuy nhiên, dù những cảnh đó chỉ thoáng qua, cũng thấy rõ được tình hình tồi tệ ở Junkers lúc này.

Thang Lâm càng thêm lo lắng.

Ngay lúc này, Đỗ Nam Phong gọi điện thoại đến.

Thang Lâm lập tức bắt máy, không đợi Đỗ Nam Phong nói gì cô đã hỏi: “Tình hình ở Junkers bây giờ thế nào rồi?”

Đỗ Nam Phong nói: “Có hơi loạn.”

“Tổng lãnh sự quán có phải rút về không ạ?” Thang Lâm lại hỏi.

Đỗ Nam Phong: “Hiện tại thì vẫn chưa đến mức lãnh sự quán phải rút đi.”

Mục đích Thang Lâm hỏi câu này chủ yếu là muốn biết liệu anh và Tống Dịch có về ngay hay không.

Đỗ Nam Phong đúng lúc nói: “Ngày mai tôi và Phó trưởng phòng Tống sẽ về trước.”

“Chúc các anh thuận buồm xuôi gió.” Thang Lâm vui mừng.

Điện thoại tắt, cuối cùng Thang Lâm có thể ngủ một giấc ngon giấc rồi.

Còn Đỗ Nam Phong ở tận Junkers nhìn Tống Dịch, cong môi cười: “Cô Thang Lâm ở cục phiên dịch, có vẻ như cô ấy đang quan tâm tôi.”

Tống Dịch bỏ điện thoại vào túi quần, liếc nhìn Đỗ Nam Phong một cái, không có ý kiến gì.

Tống Dịch và Đỗ Nam Phong về nước, trở lại Bộ Ngoại giao.

Tuy nhiên Thang Lâm vẫn chưa gặp được Tống Dịch, vì Tống Dịch vừa về đã phải liên tục họp hành.

Thời tiết đầu hè không quá nóng, Thang Lâm hoàn toàn thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn. Cô trở về nơi cô từng sống với bà ngoại. Thật đáng tiếc khi bà ngoại lại đến nhà bạn. Tuy nhiên, mọi thứ ở nhà vẫn không có gì thay đổi. Chiếc xích đu trong sân vẫn còn đó, Thang Lâm đi tới và ngồi xuống xích đu.

Thang Lâm đi tới, ngồi xuống xích đu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Cô quay đầu lại, nhìn xuyên qua hàng rào nghĩ về khu vườn bên cạnh. Lúc nãy khi đi ngang qua cô đã liếc nhìn một cái, cửa lớn đóng chặt.

Tống Dịch và những người khác đã chuyển đi nhiều năm như vậy, không biết bên trong có hoang tàn hay không.

Lại là một khoảng thời gian dài không gặp. Thang Lâm nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Tống Dịch là ở Lilan, vào mùa đông năm ngoái. Trong đầu cô lại hiện lên cảnh cô cùng anh nhâm nhi rượu ở buổi chiêu đãi của nước D, nhớ lại tư thế anh ôm nửa người cô ở trường bắn.

Cảnh tượng đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua, ký ức vẫn còn tươi mới.

Thang Lâm tĩnh lặng suy nghĩ. Bên cạnh xích đu có vài cây bồ công anh. Thang Lâm vô tình nhìn thấy, tùy ý nhổ một cây lên, vừa nghĩ về một người, vừa nhẹ nhàng thổi những bông bồ công anh trong tay.

Tống Dịch từ những bông bồ công anh bay lả tả trong không trung bước đến, đứng trước mặt Thang Lâm.

“Em cũng về rồi à? Cửa cũng không đóng.” Khóe miệng Tống Dịch nở một nụ cười nhàn nhạt.

Thang Lâm nhìn người trước mặt, hàng mi dài khẽ run lên một chút. Đã lâu không gặp, gương mặt này dường như còn tuấn tú hơn trước, lúc này anh đứng trước mặt cô, khiêm tốn lịch thiệp, ôn nhuận như ngọc, cứ như thể cô đã nhung nhớ anh từ lâu lắm rồi. Nghĩ đến đây, tim Thang Lâm khẽ rung động. Để che giấu, cô “phụt” một tiếng thổi mạnh vào bồ công anh, bồ công anh bay tứ tung, bay về phía mặt Tống Dịch.

Tống Dịch vung tay, xua những bông bồ công anh đang bay tới, nhưng có một sợi tơ không bị xua đi, rơi xuống khóe miệng anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi