EM LÀ CẢNH ĐẸP THẾ GIAN

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tống Dịch đưa tay lên khóe miệng, nhẹ nhàng lau đi sợi tơ bồ công anh rơi ở đó.

Anh cúi đầu nhìn Thang Lâm.

Ánh mắt anh rất nhạt, nhưng trong mắt lại như đọng lại một chút ý cười. Biểu cảm đó khiến người ta có cảm giác khó tả. Ánh mắt Thang Lâm lóe lên, tim lại đập nhanh hơn một chút, cô không khỏi nghĩ thầm, không biết anh cười cái gì, có gì đáng cười. Thang Lâm ném cây bồ công anh trụi lủi mà cô đã thổi xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên, không chút dấu vết che giấu nhịp tim: “Phó trưởng phòng Tống cũng về rồi ạ? Còn đến thăm nơi ở tồi tàn của tôi, thật sự rất bất ngờ.”

Nơi ở tồi tàn sao? Tống Dịch đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã nhìn Thang Lâm: “Hiếm khi không có việc gì vướng bận, nên về đây xem một chút. Mà chỗ em lại không đóng cửa.”

Thang Lâm nghĩ đến việc hơn nửa năm nay không thấy bóng dáng anh, mấy ngày trước anh còn ở Junkers đang có bạo loạn, biết anh hiếm khi rảnh rỗi. Tuy nhiên, việc anh trở lại đây thật sự khiến cô ngạc nhiên, lại thật sự vui mừng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Chỗ tôi không đóng cửa, nên phó trưởng phòng Tống đã vào à? Người khác đâu có vào được.”

Thang Lâm lại lần nữa đối diện với ánh mắt của Tống Dịch, lúc này ánh mắt Tống Dịch sâu thẳm.

Anh cười mắng một câu: “Lắm chuyện.” Trái tim Thang Lâm đang đập nhanh càng thêm mạnh mẽ.

“Hơn nửa năm nay thế nào rồi?” Tống Dịch lại hỏi.

Thang Lâm buột miệng nói: “Rất tốt ạ.”

Tống Dịch cẩn thận đánh giá Thang Lâm, gật đầu: “Có vẻ không tệ.”

Đột nhiên nhìn cô như vậy là sao? Quan tâm sao? Anh có sự thay đổi này từ bao giờ vậy?

Thang Lâm trừng mắt nhìn anh, nói: “Đương nhiên là tôi sống không tệ rồi.”

Chỉ là câu nói này có chút không thật lòng, hơn nửa năm nay cô thỉnh thoảng lại nhớ đến anh, bất kể là trong mơ hay khi tỉnh táo. Cứ hễ có quốc gia hay khu vực nào xảy ra hỗn loạn, cô lại lo lắng anh đang ở những nơi đó, lần này vụ Junkers cũng là như vậy.

Thang Lâm không để ý lắm.

Nhưng ngay sau đó cô lại hỏi: “Ở Junkers, rốt cuộc loạn đến mức nào?”

Cô đã từng lo lắng như vậy, sau khi biết anh bình an trở về Bộ ngoại giao cô mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này anh đứng trước mắt cô, cô mới thật sự yên lòng.

Nhưng cô vẫn muốn biết những gì anh đã tự mình trải qua ở Junkers, muốn biết hoàn cảnh lúc đó của anh.

Tống Dịch thấy cô đầy mong đợi, chậm rãi nói: “Đập phá cướp bóc đốt phá. Rất nhiều cửa hàng, nhà máy bị ảnh hưởng, bảng hiệu bị tháo xuống tùy tiện giẫm đạp, nhiều nơi tan hoang, nhiều chỗ chìm trong biển lửa. Những người không kịp chạy bị đánh đập, không ít người bị thương nặng, còn có một số người không may thiệt mạng. Sau này bệnh viện cũng không tránh khỏi.”

Thang Lâm cảm thấy rất kinh khủng, cô nín thở, lắng nghe Tống Dịch kể, trong đầu hiện ra những hình ảnh bạo loạn ở Junkers.

“Anh luôn ở trong tổng lãnh sự quán sao?” Thang Lâm hỏi Tống Dịch.

Tống Dịch gật đầu: “Ừ.”

Thang Lâm lập tức lại hỏi: “Có ai đến tổng lãnh sự quán gây sự không?”

“Cái này thì không có.” Tống Dịch nói, “Có vụ nổ xảy ra trước cửa lãnh sự quán của các nước khác.”

Thang Lâm vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía. “Anh chỉ huy ở tổng lãnh sự quán tại Junkers sao?”

Tống Dịch: “Tôi và lãnh sự Trương ở đó cùng nhau. Tổng lãnh sự quán rất nhỏ, số lượng nhân viên lại rất ít.”

Thang Lâm lại nghe Tống Dịch kể về quá trình di dời công dân Trung Quốc. Khi nghe đến việc sân bay bị buộc phải đóng cửa, cô nhíu chặt mày. Cũng may Tống Dịch đã liên hệ được với một tàu buôn qua nhiều kênh, tàu buôn đã đón toàn bộ công dân muốn về nước về an toàn.

Tống Dịch lúc này cũng bình an vô sự đứng trước mắt cô.

“Năm người tạm thời ở lại Junkers kia bây giờ thế nào rồi?” Thang Lâm lại hỏi.

Cô nhớ rằng công dân Trung Quốc ở Junkers tổng cộng có 185 người, mà chỉ có 180 người trở về.

“Nhưng sân bay đóng cửa, tàu buôn lại đi rồi, vậy họ làm sao về được?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Chúng tôi đã điều phối được một chiếc máy bay nhỏ khác, máy bay đậu ở một sân bay dân dụng rất nhỏ ở Junkers. Tôi và Đỗ Nam Phong lái xe đưa năm người còn lại đến sân bay dân dụng này. Sau đó mọi người cùng nhau lên máy bay rời đi.”

Đoạn này xảy ra sau khi phần lớn công dân Trung Quốc đã lên tàu rời đi, lúc đó lãnh sự Trương và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, lãnh sự Trương còn cảm khái rằng Tống Dịch và Đỗ Nam Phong cuối cùng cũng có thể về nước rồi. Tuy nhiên, không lâu sau đó bạo loạn lại càng trở nên tồi tệ hơn, họ nhận được điện thoại của 5 người Trung Quốc không đi, yêu cầu họ nghĩ cách đón họ về nước. Lúc đó tài xế xe buýt lớn đã không muốn lái xe nữa, Tống Dịch tự lái xe đi đón, đương nhiên là có Đỗ Nam Phong ngồi bên cạnh anh. Trên đường đi đón người rất nguy hiểm, mấy lần gặp phải bom nổ, hai người suýt mất mạng.

Tuy nhiên, đoạn này Tống Dịch nói một cách nhẹ nhàng, không hề kể cho Thang Lâm về sự nguy hiểm lúc đó.

“Trên đường đi đón người chắc chắn rất gian nan nhỉ?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch nói: “Cũng tạm thôi. Cuối cùng mọi người đều bình an vô sự trở về rồi.”

Thang Lâm thấy Tống Dịch có vẻ bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng lại biết mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy. Cô gần như có thể hình dung ra tình huống lúc đó tồi tệ đến mức nào.

Cô giống như đã từng ở trong đó, vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

“Bây giờ lãnh sự quán cũng đã tạm thời đóng cửa rồi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, anh có biết cô lo lắng cho anh không?

Cô đã gửi tin nhắn cho anh mà anh còn không trả lời.

“Đỗ Nam Phong còn gọi lại cho tôi.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch nhớ lại những lời Đỗ Nam Phong nói khi gọi điện thoại lại cho cô: “Cô Thang Lâm ở cục phiên dịch, có vẻ như cô ấy đang quan tâm tôi.” Anh nói: “Những gì anh ta nói đều là sự thật.”

Ý của anh là Đỗ Nam Phong đã nói cho cô biết sự thật rồi thì anh không cần phải trả lời điện thoại hay tin nhắn của cô nữa sao? Cũng đúng thôi, lúc đó cô đã hỏi là “Tình hình bên anh thế nào rồi”.

Nhưng khi nghe Tống Dịch nói vậy, trong lòng cô cảm thấy rất không vui, nhưng lại không có lý do gì để trút giận.

“Nhưng tôi cho rằng việc không trả lời không phải là cách làm lịch sự.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch không đáp lời, mà chuyển chủ đề: “Bà nội đâu?”

Tống Dịch luôn gọi theo cách Thang Lâm gọi, bà nội của Thang Lâm anh cũng gọi là bà nội. Thang Lâm đã nhiều năm không nghe thấy anh gọi như vậy rồi. Trong giây lát, cô cảm thấy anh thật sự rất rất nhiều năm không về rồi.

Trong lòng bỗng nhiên bớt tức giận đi một chút, cô nói: “Bà nội đi nhà bạn chơi rồi.”

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn cửa phòng một cái, rồi thu ánh mắt lại, nói với Thang Lâm: “Tôi đi đây.”

Thang Lâm tuy tức giận, nhưng không ngờ anh lại đi ngay như vậy.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, nói: “Nhiều năm không về đây, tôi phải về nhà thu dọn một chút.”

“Ồ,” Thang Lâm chợt hiểu ra, giọng điệu kỳ quái nói, “Đúng là phải thu dọn, chắc là mạng nhện giăng đầy khắp nơi, bụi bặm cũng đã đóng một lớp dày không biết bao nhiêu rồi.”

Tống Dịch: “Không chắc đâu. Tôi đi đây.” Thang Lâm gật đầu.

Tống Dịch quay người, rất nhanh bóng lưng anh biến mất. Thang Lâm chợt cười một tiếng. Cô phát hiện mình lúc thì tức giận lúc thì lại cười, rồi ngẩn người.

Một lúc lâu sau cô mới quay người, rồi lại đi xuyên qua sân vào nhà.

Thang Lâm đi quanh trong nhà, sau đó lại đi ra sân ngồi xuống xích đu.

Cô nhắm mắt lại, tận hưởng ánh nắng đầu hè, còn có hương hoa thoang thoảng, lắng nghe tiếng “lạch cạch” truyền đến từ khu vườn bên cạnh, đoán xem Tống Dịch đang gõ cái gì, đang di chuyển cái gì.

“Lâm Lâm.”

Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói quen thuộc của người già đột nhiên vang lên.

Thang Lâm lập tức mở mắt, chỉ thấy một cụ bà tóc bạc đang đứng ở cửa, đó không phải bà nội của cô thì là ai?

Bà nội cười không ngậm được miệng, những nếp nhăn trên trán và khóe miệng càng sâu hơn trước.

Thang Lâm vội vàng từ xích đu đi xuống, cười gọi: “Bà nội!”

Bà nội Thang chỉ vào nhà bên cạnh, mừng rỡ nói: “Tống Dịch về rồi! Nếu như nó không chủ động gọi bà, bà cũng không nhận ra nó đâu! Thằng bé này từ nhỏ đã đẹp trai, bây giờ càng thêm tuấn tú, khí chất phi phàm.”

Thang Lâm nhìn bà nội mình khen ngợi Tống Dịch, giả vờ không vui: “Bà nội, con mới là cháu gái ruột của bà đấy.”

“Con vất vả lắm mới về mà bà lại cứ khen người khác.”

Bà nội Thang vừa đi vào trong vừa cười nói: “Chẳng phải bà vui quá sao? Tống Dịch đã nhiều năm không về rồi. Lúc nãy bà và thằng bé đã nói chuyện một hồi, thằng bé này nói năng đàng hoàng, học thức uyên bác, lại ôn nhu lịch thiệp, bà thật sự rất thích.”

Thang Lâm cười nói: “Tiếc là anh ấy là người nhà khác. Con mới là cháu gái ruột của bà. Con chẳng lẽ lại kém anh ấy sao?”

“Lâm Lâm nhà mình đương nhiên cũng là vạn người có một.” Bà nội Thang đánh giá Thang Lâm, cũng vui vẻ ra mặt.

Thang Lâm lúc này mới hài lòng.

Nhưng lại nghe bà nói: “Bây giờ Tống Dịch đang dọn dẹp nhà cửa, con qua giúp một tay đi.”

Thang Lâm há miệng, không tình nguyện “dạ” một tiếng.

Cánh cửa nhà họ Tống Dịch mở toang. Thang Lâm đứng ở cửa nhìn vào trong. Trong sân lá rụng đầy đất, giàn hoa từng có đã trở nên lộn xộn, vừa nhìn là biết đã lâu không có người ở. Nhưng cô không thấy Tống Dịch, Tống Dịch không có ở trong sân. Thang Lâm đi đến dưới giàn hoa, cô nhớ trước kia vào thời điểm này, giàn hoa nở rộ đủ màu sắc, cô thích nhất chỗ này trong nhà Tống Dịch. Trước đây dưới giàn hoa còn có một chiếc ghế, cô thích nhất lười biếng ngồi trên ghế đó. Vì loại ghế mây đó chỉ có một chiếc, cô ngồi thì Tống Dịch không ngồi được, cho nên cô coi như là “chiếm tổ chim khách”.

Bây giờ chiếc ghế mây đó không biết đã đi đâu rồi.

Thang Lâm đi tìm Tống Dịch. Mấy gian phòng đều không có người, nhưng trong nhà lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng “thùng thùng thùng”, cô biết anh ở đâu rồi.

Thang Lâm bước lên cầu thang, nhanh chóng đi lên lầu. Tống Dịch đang ở thư phòng.

Khi cô đến cửa thư phòng, cô phát hiện Tống Dịch đang di chuyển giá sách, một số cuốn sách tạm thời được đặt trên mặt đất.

“Anh dọn dẹp như vậy, là định chuyển về ở lại sao?” Thang Lâm hỏi.

Thang Lâm đứng bên cạnh một giá sách khác nhìn Tống Dịch bận rộn. Hoàn toàn không để lời bà nội dặn cô đến giúp vào trong lòng.

Người đàn ông xắn tay áo làm việc có một sức hút đặc biệt.

“Giàn hoa anh cũng định dọn dẹp lại sao?” Thang Lâm hỏi.

Tống Dịch: “Ừ.”

“Vậy còn chiếc ghế mây thì sao?”

Tống Dịch lại bắt đầu di chuyển sách trên một giá sách khác, cũng đặt sách đã chuyển xuống dưới đất.

Thang Lâm đột nhiên nhớ ra một chuyện, cô đã từng giấu một quyển sách ở đây. Chỉ là sau này bọn họ chuyển đi, cô không có cơ hội lấy lại.

Nghĩ đến đây, cô lập tức đi đến bên cạnh Tống Dịch, miệng nói: “Để tôi giúp anh.”

Tống Dịch không từ chối.

Thang Lâm vừa chuyển vừa để ý đến sách trên giá sách, nhưng không tìm thấy quyển sách mà cô đã giấu lúc trước.

“Tìm gì vậy?” Tống Dịch nhìn cô đột nhiên hỏi.

Thang Lâm nói: “Không tìm gì cả.”

Tống Dịch cúi người đặt một chồng sách xuống đất, chậm rãi nói: “Tìm quyển ‘Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi’ sao?”

Chính là quyển này, xem ra trước kia đã bị anh phát hiện rồi, không biết anh đã xem qua nội dung bên trong chưa. Sở dĩ cô giấu, là vì bên trong có một số nội dung rất táo bạo, lúc đó còn nhỏ, nếu bị bà cô phát hiện thì không hay. Mà trong thư phòng này có rất nhiều sách cũ, Tống Dịch đã xem vô số lần, cô giấu ở khu vực mà lúc đó Tống Dịch đã rất ít khi xem đến.

Bởi vì anh từng nói anh đã thuộc làu làu những cuốn sách đó rồi.

“Anh đọc qua rồi sao?” Thang Lâm bình tĩnh nói.

Tống Dịch nói: “Nếu em tìm quyển sách đó, thì tôi đã ném đi từ lâu rồi.”

Quyển sách này, năm đó Thang Lâm thích vô cùng, cốt truyện và những tình tiết khiến người ta đỏ mặt tim đập đều rất độc đáo.

Mà một quyển sách như vậy đã bị ném đi, đương nhiên cô không tiện bắt anh bồi thường, hơn nữa chuyện này cũng đã nhiều năm rồi.

“Ném thì ném thôi.” Thang Lâm không để ý nói.

Tim đập nhanh thêm một nhịp.

Tống Dịch không đáp lời, anh ngồi xổm xuống nghiêm túc sắp xếp sách.

Trong thư phòng chỉ có âm thanh Tống Dịch sắp xếp sách phát ra, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Thang Lâm cảm thấy không thoải mái.

“À đúng rồi, mẹ anh nhờ tôi một chuyện.” Một lúc lâu sau, Thang Lâm mới lại lên tiếng.

“Chuyện gì?” Tống Dịch đứng dậy, trở lại đứng bên cạnh Thang Lâm, đưa tay lại lấy sách.

“Bảo anh phải đối xử tốt với cô giáo Lưu kia, dù bận đến mấy cũng phải dành thời gian ở bên người ta.” Thang Lâm nhàn nhạt nói.

“Mẹ tôi nhờ em khi nào vậy?” Tống Dịch cúi đầu xuống.

Hai người vốn chỉ cách nhau trong gang tấc, anh cúi đầu như vậy, chẳng khác nào đang nói bên tai Thang Lâm, hơi thở của anh phả vào tai cô.

Thang Lâm vừa bực mình, vừa tức giận, nhưng tim lại đập thình thịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi