Edit: Carrot – Beta: Cún
Tống Dịch tiếp tục nói: “Nhưng mà không biết người Sisby có thích uống nước mơ chua không. Theo tôi được biết, trên thị trường Sisby không có bán ô mai.”
Thang Lâm tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, trên thị trường không có bán ô mai. Thứ nhất, Sisby không sản xuất ô mai. Thứ hai, người Sisby thường không ăn ô mai. Nhưng cô không biết người Sisby không ăn ô mai là vì không thích, hay là vì đất nước này không có ô mai, cũng không có ô mai nhập khẩu. Vậy nên, tôi tự hỏi liệu có ai muốn uống nước mơ chua đá lạnh được phục vụ vào ngày diễn ra sự kiện của đại sứ quán không.
Lý Lâm Phong trực tiếp nói: “Chỉ sợ đến lúc đó không ai uống.”
“Nhưng người tham gia hoạt động của đại sứ quán ngoài người Sisby ra, còn có đại sứ của các nước khác.” Thang Lâm lại nói.
Tống Dịch nhìn Thang Lâm và Lý Lâm Phong, lộ ra nụ cười hòa ái quen thuộc của anh: “Cũng không đến nỗi không ai uống. Dù sao cho dù họ không uống, chúng ta vẫn có thể uống.”
Lời này… Thang Lâm liếc nhìn Tống Dịch một cái, quay mặt đi cười.
Lý Lâm Phong trợn tròn mắt, không ngờ Tống Dịch lại nói như vậy. Anh nhìn về phía La Ngọc Quang, chờ đợi ý kiến của ông, nào ngờ ông ấy lại cười nói: “Tham tán Tống nói có lý.”
“Vậy là phải thêm nước mơ chua rồi?” Lý Lâm Phong hỏi.
“Thêm vào đi.”
“Thêm vào đi.”
La Ngọc Quang và Tống Dịch đều nói.
Thế là, Lý Lâm Phong đành phải thêm nước mơ chua vào danh sách đồ uống của hoạt động đại sứ quán.
“Ngoài ra, trà của Trung Quốc chúng ta không thể thiếu.” Tống Dịch lại nói.
“Cái này không sai.” Lý Lâm Phong nói.
Thang Lâm rất vui, dường như nước mơ chua đối với cô có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Tống Dịch cũng có lúc nhớ lại cảnh Thang Lâm đút anh uống nước mơ chua trong văn phòng của anh ngày hôm đó.
*
Đại sứ quán đã hết ô mai để nấu nước mơ chua nên bọn họ phải mua thêm. Nhưng Sisby không có ô mai nên phải nhập khẩu từ Trung Quốc. Cần phải mua thêm một ít trà nữa nên Lý Lâm Phong giao nhiệm vụ mua ô mai và trà cho Tô Giang. Tô Giang đã kiểm tra các nhà cung cấp trong nước và gọi điện cho họ để đặt hàng.
Ngoài đồ ăn thức uống, trong hoạt động của đại sứ quán còn có một số đồ trưng bày, ví dụ như đồ gốm sứ, dây kết Trung Quốc. Dòng hàng của Sisby chậm, nên tuyến vận tải hàng hóa Trung Quốc đã khai thông trước đó liền phát huy tác dụng, tất cả những thứ cần thiết cho hoạt động của đại sứ quán, trong vòng hai ngày đã đến sân bay quốc tế Cavô. Tuy nhiên, hàng hóa trên máy bay chở hàng phải chờ hải quan kiểm tra. Việc kiểm tra này kéo dài mấy ngày.
Còn hai ngày nữa là đến hoạt động của đại sứ quán, những thứ mà đại sứ quán cần đặt vẫn chưa thể lấy được. Tô Giang gọi điện thoại hỏi, mới biết hàng hóa còn chưa bắt đầu kiểm tra.
“Hiệu suất làm việc của người Sisby cũng quá thấp rồi.” Tô Giang cau mày.
Thang Lâm chống hai tay lên bàn làm việc của Tô Giang, nhìn Tô Giang gọi điện thoại. Cô định cùng Tô Giang đến sân bay lấy hàng, nhưng hàng đã đến sân bay mấy ngày rồi vẫn không thể lấy được. Nghe Tô Giang nói vậy, cô suy nghĩ rồi nói: “Ô mai dùng để nấu nước mơ chua và rau củ vận chuyển bằng đường hàng không trước đây đều lấy được ngay tại chỗ.”
“Đó là hàng mà Tham tán Tống nhờ người của nước khác mang đến.” Tô Giang nói.
“Máy bay chở hàng của chúng ta đến rất nhanh, cho nên, việc trì hoãn không kiểm tra lâu như vậy là cố tình nhắm vào hàng của chúng ta rồi.” Thang Lâm nghi ngờ nói, “Người Sisby sẽ làm như vậy sao? E là lại có người gây rối.”
“Cô nói là người York?” Tô Giang do dự một chút.
Thang Lâm hừ một tiếng: “Ngoài bọn họ ra thì còn ai vào đây?”
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho ngài Bộ trưởng Ngoại giao Jovan của Sisby ngay.” Tô Giang lập tức nói.
Nói xong anh ta liền bấm một số điện thoại, nhưng không ai nghe máy. Tô Giang lại gọi thêm mấy lần, vẫn không có ai nghe máy.
Và Bộ trưởng Ngoại giao York là Cargi đã gọi cho Bộ trưởng Ngoại giao Sisby là Jovan và “khuyên” họ kiểm tra cẩn thận hàng hóa đi và đến Sisby, đặc biệt là những hàng hóa đến từ Trung Quốc. Sau đó, Cargi nói: “Tốt hơn là dành nhiều thời gian hơn để kiểm tra.” Jovan hiểu ý của Cargi, điều này tương đương với việc giữ hàng hóa Trung Quốc, nhưng việc kiểm tra sẽ không mất nhiều thời gian. Họ chỉ có thể trì hoãn việc kiểm tra trong thời gian này và nói với thế giới bên ngoài rằng họ đang “chờ kiểm tra”. Về vấn đề hàng hải trước đó, là Jovan đã thất hứa với York trước. Sau khi suy nghĩ kỹ, lần này ông ấy đã đồng ý. Ông cũng nghĩ đến việc đến thăm một số lãnh sự quán ở các thành phố khác tại Sisby trong vài ngày tới. Ông ta không ở văn phòng nên dù phía Trung Quốc có gọi điện thì ông ta cũng không thể trả lời điện thoại, do đó ông ta có thể công khai bỏ qua chuyện này.
Lúc đó, trợ lý kiêm phiên dịch của Jovan hỏi: “Nếu như bên Trung Quốc liên hệ với người khác của chúng ta thì sao?”
“Người khác?” Jovan hừ một tiếng, nói, “Yên tâm đi, chắc chắn bọn họ sẽ đẩy cho tôi thôi.”
Trợ lý nghĩ một chút, quả thật là như vậy, trừ khi liên hệ được với Thủ tướng, nếu không những người khác chỉ sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Mà Thủ tướng thì lại đi thăm nước khác rồi. Vậy thì Jovan không ở văn phòng, cho dù sau này bên Trung Quốc có hỏi thì cũng có lý do để giải thích.
Lúc này Jovan không ở trong văn phòng của mình. Điện thoại trên bàn làm việc “reng reng” vang lên rất lâu, không có ai nghe máy.
“Cố tình không nghe máy?” Thang Lâm cau mày.
“Nếu như suy đoán của cô là đúng, Jovan đã đồng ý với người York, vậy thì bây giờ chính là cố tình không nghe rồi.” Tô Giang đặt điện thoại xuống, nói với Thang Lâm.
Thang Lâm liền nói: “Đây là muốn chúng ta tự mình đến tận cửa rồi sao?”
Tô Giang gật đầu. Anh nói với Lý Lâm Phong một tiếng, cùng Thang Lâm lái xe đến văn phòng của Jovan tìm người.
“Nếu ông ta đã muốn trốn, e là cũng sẽ tìm lý do để trốn tránh.” Sau khi xe lái ra khỏi đại sứ quán, Thang Lâm đột nhiên nói với Tô Giang.
“Ừm,” Tô Giang nói, “Có khả năng. Vậy thì chúng ta phải nghĩ cách để anh ta ra mặt gặp.”
Thang Lâm nói: “Nếu Jovan không gặp, chúng ta có thể thửbtìm người khác xem sai.”
Tô Giang điều khiển xe, vừa nhìn đường phía trước vừa cười một tiếng, nói: “Cô không biết đấy thôi, người Sisby quen thói đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không phải việc trong phạm vi trách nhiệm của mình thì sẽ không quan tâm. Muốn tìm thì phải tìm đúng người. Mà Jovan là bộ trưởng ngoại giao, những việc liên quan đến ngoại giao chỉ cần tìm được ông ta thì ông ta sẽ không có lý do gì để thoái thác cả.”
“Vậy thì chỉ có thể nghĩ cách gặp được ông ta thôi.” Thang Lâm nói.
Hai người vừa nói chuyện, xe đã đi được một quãng đường dài. Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước một tòa nhà văn phòng.
Bảo vệ nói Jovan không có ở đây. Tô Giang nghe không hiểu giọng điệu nói tiếng Anh của bảo vệ liền để Thang Lâm thương lượng. Thang Lâm nói chuyện với người nọ một lúc, hai người được dẫn đến bên ngoài văn phòng của Jovan, chỉ thấy cửa văn phòng bị khóa. Những người khác trong tòa nhà nói không biết ông ấy đã đi đâu. Jovan là bộ trưởng ngoại giao nên bọn họ không thể can thiệp.
Thang Lâm tìm lý do đi vào phòng họp của bọn họ, cũng không thấy Jovan. Cô nháy mắt với Tô Giang, xem ra Jovan quả nhiên không có ở đó.
Hai người tay không trở về. Sau khi ngồi lên xe lần nữa, Thang Lâm thở dài: “Cái tên Jovan này, để trốn tránh không biết đã trốn đến nơi nào rồi.”
Hai tay của Tô Giang đặt trên vô lăng nhưng không khởi động xe, mà đang nghĩ xem nên đi đâu.
“Về đại sứ quán?” Tô Giang nói.
Jovan đã không muốn để họ gặp như vậy, e là bọn họ ở đây chờ cũng không chờ được.
Thang Lâm nghĩ một chút, nói: “Phân tích từ phạm vi chức trách của Jovan, thời gian làm việc thì nên đang làm việc, mà ông ta lại không ở văn phòng, vậy thì ông ta không phải đang đi nghỉ mát thì cũng đang đi thăm viếng nơi khác. Nếu là đi nghỉ mát, ông ta sẽ đi nghỉ mát ở đâu? Nếu là đi thăm viếng nơi khác, vậy thì là nơi nào? Đi nước ngoài hay là chỉ ở những nơi khác trong Sisby?”
Tô Giang nghe Thang Lâm phân tích, thở dài: “Vậy thì không thể xác định được rồi, khó tìm quá.”
Thang Lâm xoa xoa trán: “Đau đầu quá.”
“Lại bị say nắng rồi?” Tô Giang hỏi.
Thang Lâm lắc đầu: “Không có. Chuyện này khiến người ta đau đầu.”
Tô Giang bừng tỉnh ngộ. Anh cười nói: “Thế này vẫn chưa là gì.”
Thang Lâm biết ý của Tô Giang, trong ngoại giao còn có những chuyện đau đầu hơn nhiều, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Mà hiện tại bọn họ lại bị một chuyện nhỏ như vậy làm khó rồi sao?
“Tôi thấy, hay là tôi gọi điện thoại cho Tham tán Tống, hỏi xem Tham tán Tống có cách nào không.” Tô Giang nói.
Thang Lâm nghĩ một chút, gật đầu.
Tô Giang bấm số điện thoại của Tống Dịch, Thang Lâm dựng tai lên nghe.
“Để tôi nghĩ xem.” Chỉ nghe Tống Dịch nói.
Trong điện thoại không còn âm thanh nữa, Thang Lâm và Tô Giang đều im lặng chờ Tống Dịch trả lời.
Qua một lúc lâu, trong điện thoại của Tô Giang truyền ra giọng nói ôn hòa của Tống Dịch: “Tôi đoán ngài Bộ trưởng Ngoại giao Jovan không ở Cavô, nhưng cũng không có xuất ngoại. Có lẽ ông ta đang ở Lãnh sự quán của nước Yimu tại Sisby ở Sheep Hill.”
Một địa điểm chính xác như vậy? Thang Lâm nghi ngờ, Jovan sẽ đến lãnh sự quán của Yimu sao? “Thật hay giả vậy?” Cô buột miệng hỏi.
“Tôi nghĩ tôi không đoán sai đâu.” Tống Dịch nói.
“Được, chúng tôi sẽ đến Sheep Hill ngay.” Tô Giang nói.
Tống Dịch: “Ừ, hoạt động của đại sứ quán sắp bắt đầu rồi, hai người phải nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị.”
“Tham tán Tống yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tô Giang bảo đảm.
Sheep Hill là thành phố lớn thứ hai của Sisby, cách thủ đô Cavô hơn hai trăm cây số.
Tô Giang cúp điện thoại liền khởi động xe, xuất phát đến Sheep Hill.
Mà Thang Lâm không khỏi nghĩ trong lòng, Tống Dịch nói chắc chắn như vậy, chẳng lẽ anh đoán đúng thật à? Đừng đến lúc đó lại để cô và Tô Giang chạy công cốc một chuyến.